Mục lục
Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thư

Không chỉ người xem ngạc nhiên. 

Bản thân Tần Mục Dã cũng không ngờ ý kiến của mình được đạo diễn Phó Sâm công nhận.

Ở trường cấp ba cậu là học sinh không giỏi, thi đỗ học viện điện ảnh nhưng cậu không quá tự tin, mọi người đều bảo cậu là idol lưu lượng cao nhất, bản thân cậu cũng thấy như vậy nhưng để nói về chủ đề chuyên môn giữa các tác phẩm truyền hình và điện ảnh, chưa bao giờ cậu dám là người phát biểu.

Hiếm khi được cho phép, cậu không nhịn được nói thêm mấy câu.

Phó Sâm khá ngạc nhiên, ban đầu do ông coi trọng tính cách chân thật của Tần Mục Dã, giữ suy nghĩ sau này tìm cơ hội hợp tác, không ngờ Tần Mục Dã có cái nhìn rất độc đáo về nghệ thuật, thậm chí còn truyền cảm hứng cho ông.

Mặc dù Phó Sâm cố chấp nhưng với ông, chỉ cần là ý kiến đúng, ông sẽ tiếp thu.

Ông thấp giọng nói: “Đợi quay xong chương trình, chúng ta hẹn một hôm nói chuyện một chút?”

Tần Mục Dã đột nhiên được coi trọng, sinh ra lo sợ: “Đạo diễn Phó không ngại, bên tôi không vấn đề.”

Hai người lớn nói chuyện chuyên môn, với IQ của đứa trẻ sáu tuổi, bé Phó cùng lắm hiểu được một nửa.

Nhưng bé nghe rõ câu nói sau cùng của ba.

Ba coi trọng và có ý muốn hợp tác với đại ma vương!

Ngay cả quan điểm của mẹ ba cũng không đồng ý vậy mà bây giờ lại nghe theo cái nhìn của đại ma vương. Điều này khiến bé Phó vô cùng kinh ngạc.

Đến khi Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa chuẩn bị đưa bé con của mình về căn nhà đồ ăn vặt.

Phó Trạch Ngôn lặng lẽ đi đến bên người Tần Mục Dã, kéo tay áo khoác lông vũ của cậu.

“anh Tần, sau này anh và ba sẽ cùng nhau đóng phim phải không ạ?”

Câu hỏi của đứa nhỏ khiến Tần Mục Dã bối rối, cậu vuốt tóc mái bị cháy của mình: “Việc này khó mà nói trước được.”

Phó Trạch Ngôn đã biết trước tương lai qua giấc mơ.

Cậu bé biết bây giờ nhà mình vẫn ổn, nhưng sẽ dần sa sút.

Ba tự cho mình là tốt, cố chấp theo đuổi nghệ thuật lý tưởng, khăng khăng quay những bộ phim giá thành cao nhưng không bán được, phòng vé càng ngày càng ít, dù là diễn viên mới tài năng hay người cũ gạo cội đều không thể cứu vãn được.

Sau đó ba tức giận, thừa nhận bản thân không bằng năm xưa, từ bỏ nghề đạo diễn, quay ra đầu tư công ty truyền hình.

Ý tưởng của Phó Trạch Ngôn rất đơn giản, ba của cậu bé là một người làm nghệ thuật đơn đơn thuần, chỉ cần có một thành tích nhỏ bé trong phim, ông ấy sẽ không từ bỏ.

Miễn rằng ba không từ bỏ quay phim, không tốn thời gian và tiền bạc đầu tư vào công ty truyền hình.

Có lẽ… những chuyện đáng sợ trong cuốn tiểu thuyết sẽ không xảy ra phải không?

Tần Mục Dã cúi đầu nhìn cậu bé, mơ hồ đoán ra lo lắng của bé, cậu bé do dự một lúc, quyết định lựa chọn cách nói trẻ con.

“Anh Tần, anh có thể giúp em khuyên ba làm nhiều phim cho người thường, mọi người hiểu được để nhà em kiếm thêm ít tiền nhé.”

Suýt chút nữa Tần Mục Dã bật cười thành tiếng, nhưng sợ quấy rầy người khác nên cố gắng nhịn vào.

Lời nói này của bé Phó vừa ngây thơ, vừa xót xa.

Đứa nhỏ này nhát gan nhưng rất hiểu chuyện.

Tần Mục Dã xoa đầu bé, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh sẽ nói chuyện với ba em.”

Đôi mắt bé Phó lấp lánh, tràn ngập sùng bái nhìn cậu.

Qua một ngày ngắn ngủi, Tần Mục Dã từ một đại ma vương cuồng em gái chọc mọi người nổi giận biến thành một người anh đẹp trai lợi hại trong mắt cậu bé.

Hơn nữa, Phó Trạch Ngôn lờ mờ nhận ra, nếu thiết lập của mỗi người có thể thay đổi thì những chuyện chưa xảy ra cũng có thể đảo lộn.

Phó Trạch Ngôn rất sùng bái Tần Mục Dã, lúc Tần Mục Dã để cậu ngồi trên vai đã đủ để cậu quỳ xuống thật lâu.

Cho dù anh ấy là đại ma vương, Phó Trạch Ngôn vẫn muốn làm bạn với anh.

Phó Trạch Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Anh Tần, anh thích ai nhất?”

Gương mặt đẹp trai của Tần Mục Dã nghệt ra, đột nhiên đề phòng: “Em hỏi cái này làm gì? Đừng bảo em hứng thú với anh đấy nhé???”

Phó Trạch Ngôn bất đắc dĩ nhìn cậu.

Tần Mục Dã cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, dù sao thằng bé mới sáu tuổi, cứ coi như giới tính không bình thường… nhưng cũng không thể trưởng thành sớm thế được.

Cậu nghĩ câu hỏi này giống mấy câu trẻ con hay hỏi yêu ba hay yêu mẹ hơn.

“Chắc là… Miên Miên, dù sao con bé nhỏ nhất trong nhà anh, anh chỉ mỗi một cô em gái, chắc chắn anh thích con bé nhất rồi.”

Tâm trạng của Phó Trạch Ngôn có chút suy sụp, quả nhiên thuộc tính cuồng em gái của đại ma vương không thể nào thay đổi.

Cậu yếu ớt hơi: “Vậy… chỉ cần là đồ Miên Miên muốn, anh sẽ lấy giúp em đấy đúng không?”

Tần Mục Dã không biết, trong mắt bé Phó, cậu bé là Đường Tăng bị ma nữ nhỏ Miên Miên nhăm nhe làm thịt.

“Tất nhiên, Miên Miên là bảo bối của anh, con bé muốn cái gì, người anh trai này sẽ cố gắng lấy về cho con bé!”

Phần bình luận cảm động…

[Huhuhu, ghen tỵ quá, dù có hơi ngốc nhưng Tần Mục Dã vẫn là anh trai tốt nhất thế giới!]

[Miên Miên hạnh phúc quá đi.]

[Có em gái đáng yêu như Miên Miên nhất định phải cưng chiều rồi, quả nhiên cp anh em mạnh nhất.]

[Cầu nguyện kiếp sau có người anh như Tần đỉnh lưu.]

Phó Trạch Ngôn nhỏ bé bất lực.

Cậu bé biết.

Bản tính cuồng em gái này không hy vọng thay đổi được.

Vì vậy, phần tử cậu bé cần chiến đấu là cô bé kia.

Chỉ cần đứa nhỏ không thích cậu, đại ma vương sẽ không làm việc xấu vì cô bé.

Bé Phó âm thầm ra quyết định, cậu sẽ nắm chắc cơ hội mấy ngày ở chung này hỏi rõ ma vương nhỏ thích loại con trai nào, cậu bé thay đổi là được chứ gì?

***

Ba người lớn cùng hai bé con về căn nhà đồ ăn vặt màu hồng ngủ say cả đêm.

Lần đầu tiên bé Lục Linh và Miên Miên ngủ cùng nhau, sau khi tỉnh năng lượng tràn trề, ôm hôn thắm thiết sau khi được người lớn gọi dậy.

Tần Mục Dã vừa đánh răng xong, tóc còn bù xù, thấy vậy không nói nên lời: “Này, hai đứa ôm đủ chưa, ôm nhau cả đêm vẫn chưa chán à?”

Miên Miên coi thường nhìn anh hai nổi cơn ghen, kéo Linh Linh đứng trước gương, quyết định tạo hình của hôm nay.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Miên Miên nói với Lục Kha Thừa: “Anh Lục, hôm nay Miên Miên không cần kẹp tóc, trời lạnh, em muốn đội mũ.”

Lục Kha Thừa chải tóc cho cô bé, cười đáp ứng: “Được, không kẹp nữa, Miên Miên muốn đội mỹ màu gì?”

Linh mập lập tức nói ra yêu cầu: “Em cũng không cài tóc đâu, em muốn đội mũ màu hồng!”

Lục Kha Thừa khó xử: “Nhưng mẹ phối quần áo cho em rồi, Linh Linh nghe lời mẹ nhé.”

Phu nhân Nguyễn Tĩnh Nhàn không đồng tính với gu thẩm mỹ của anh nên trước khi hai anh em ra khỏi cửa, mẹ đã chuẩn bị sẵn từng bộ riêng biệt mỗi ngày cho em gái, mùa trước anh đã bị phu nhân Nguyễn phê bình vì cái tội phối đồ linh tinh.

Bởi vì không được đội mũ màu hồng, ý định tiếp tục trở thành chị em sinh đôi với Miên Miên của Lục Linh tan thành mây khói. 

Cô bé mặc một áo khoác dài lót bông màu xanh da trời, trông như cục thịt tròn tròn, dễ thương.

Miên Miên mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu vàng tươi, quần bông màu xám tro, trên đầu đội mũ len màu hồng, cả người mềm mềm đáng yêu, khiến ai cũng muốn đến sờ một cái.

Hôm nay mọi người sẽ cùng bắt xe buýt đến công viên Shiroi Koibito nổi tiếng ở Hokkaido.

Không cần phân xe theo gia đình, các bạn nhỏ thoải mái cười đùa nói chuyện, ồn ào cả một chặng đường.

Sau khi đến công viên, xuất hiện trước mắt một dãy nhà kiểu Anh, còn có lâu đài cổ tinh xảo, đi ngang qua xe buýt màu đỏ sẽ đến nhà máy có tính biểu tượng nhất- nhà máy sản xuất chocolate.

Nhiều kiến trúc cổ đẹp đẽ, bởi vì tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ đến đến những nơi như thế này, các bạn nhỏ ngây người nhìn ngắm.

Miên Miên ngẩn ngơ nhìn tuyết trắng bao phủ dãy nhà và lâu đài, khẽ hỏi: “Bác trưởng thôn ơi, chúng ta đang ở trong truyện cổ tích ạ?”

Trưởng thôn Phương Kỳ bật cười: “Đúng vậy, đây là thế giới cổ tích, chúng ta sẽ có một ngày thật vui vẻ ở đây.”



Nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay là đắp người tuyết.

Các bạn nhỏ tự mình rút thăm, lấy được hình nào là phải đắp đúng hình người tuyết như thế.

Que đầu tiên Lục Linh rút trúng là hình người tuyết truyền thống nguyên bản.

Lục Kha Thừa sờ đầu cô bé: “May quá, anh nhìn là biết hình người tuyết đơn giản thế này mới là tốt nhất.”

Phó Trạch Ngôn rút trúng hình Minion, Phó Sâm thiếu năng lực hoạt động tay chân lộ ra biểu cảm cay đắng.

Tiểu Đại Lỵ rút được hình Totoro.

Thao Thao chọn trúng hình heo Peppa Pig.

Miên Miên rút xong, cúi đầu nhìn một cái, đôi mắt lập tức mở to, khuôn mặt mang theo vẻ kinh ngạc ngây người.

Bé con đưa hình cho Tần Mục Dã, Tần Mục Dã kinh ngạc, mấy giây sau mặt viết đầy hàng chữ “Quả không hổ danh là em gái của anh”.

Trưởng thôn trìu mến bế Miên Miên lên, nhẹ nhàng an ủi cô bé: “Hôm nay Miên Miên quá may mắn, rút trúng hình đặc sắc nhất trong năm hình, bác trưởng thôn tin tưởng ba ba con sẽ cùng nhau cố gắng để hoàn thành thật tốt.”

Miên Miên được bác trưởng thôn bế lên cao, nhìn được hình của Thao Thao.

Khuôn mặt của bé con không che giấu sự hâm mộ, nhìn chằm chằm không rời mắt.

Thao Thao nghe lời nói của bác trưởng thôn, tò mò: “Miên Miên rút được hình gì thế ạ? Cho cháu xem với!”

Uông Phỉ hay hóng hớt nhìn biểu cảm của Tần Mục Dã, biết tổ chương trình lại gâu chuyện, anh không che giấu cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Miên Miên rút trúng cái gì vậy?”

Miên Miên chu miệng nhỏ nhắn, đưa hình trong tay cho mọi người xem.

Ngay cả ảnh đế Hoàng Uy Châu cũng bật cười ha hả: “Ha ha… Tổ tiết mục chơi ác quá.”

Lục Kha Thừa mạnh mẽ bày tỏ thái độ trách móc: “Mọi người không làm như người bình thường được sao? Hôm qua chọc em gái tôi phát khóc, hôm nay lại trêu Miên Miên, là người nhân từ chút đi!”

Thao Thao phát huy bản tính thẳng nam, toét miệng cười lớn: “Ha ha ha ha Miên Miên bốc phải hình bồn cầu! Người tuyết của em ấy hình bồn cầu ha ha ha ha!”

Tần Mục Dã mạnh miệng: “Bồn cầu thì sao, bồn cầu mới là đặc sắc nhất.”

Phó Sâm vội vàng an ủi bé con: “Đúng vậy, bồn cầu mới đẹp! Miên Miên cố lên, cháu có ba và anh trai hỗ trợ, nhất định sẽ hoàn thành rất tốt!”

Lục Kha Thừa phối hợp: “Miên Miên thật lợi hại, rút được hình đặc sắc nhất.”

Bé Thao Thao chưa trưởng thành ngay lập tức bị tẩy não, kéo tay ba Hoàng Uy Châu: “Ba, Miên Miên lợi hại nhỉ, người tuyết của em ấy hình bồn cầu, đỉnh quá vậy.”

Hoàng Uy Châu: ”…”

Tiểu Đại Lỵ không thích Totoro màu xám tro, cô bé thấy Phó Trạch Ngôn rút được hình Minion, đòi ba đi trao đổi.

“Ba, con mèo lớn màu xám này đáng sợ lắm, ba ơi, con không muốn xây người tuyết hình này, con sợ…”

Uông Phỉ hơi ngượng ngùng, nhưng Đại Lỵ mới bốn tuổi, yếu ớt thích khóc, Uông Phỉ sợ cô bé khóc, không thể làm khác hơn nhắm mắt nói với Phó Trạch Ngôn: “Trạch Ngôn thích Totoro không? Cháu đổi với em Đại Lỵ được không? Đại Lỵ ngốc, nói Totoro hung dữ đáng sợ.”

Cậu bé sáu tuổi Phó Trạch Ngôn không còn nhiều hứng thú với mấy nhân vật hoạt hình này.

Cậu chỉ cân nhắc cái nào đơn giản, dễ làm nhất.

Ngày hôm qua ba không đáp ứng được kỳ vọng, cậu bé phải dựa vào bản thân cố gắng cải thiện điều kiện sống trong mấy ngày này.

Phó Sâm cảm thất hình Totoro đơn giản hơn nhiều, ông nói với Phó Trạch Ngôn: “Con trai, chúng ta đổi với em Đại Lỵ đi, em ấy sợ mèo, chúng ta phải vui vẻ giúp mọi người, hơn nữa Minion trong tay con hình vuông, ba không biết đắp, hình Totoro đơn giản hơn, chỉ cần đắp một quả cầu lớn sau đó bóp thêm hai lỗ tai nữa là xong.”

Phó Trạch Ngôn nghe thấy có lý, khoái trả trao đổi của Tiểu Đại Lỵ.

Đứng một lúc không lên tiếng, Tần Sùng Lễ nói khẽ với Tần Mục Dã: “Hóa ra không cấm trao đổi à, em gái con thích heo Peppa, hay là con đi hỏi Thao Thao xem có chịu đổi không?”

Tần Mục Dã sắp hói cả đầu khi nghĩ đến con heo đội cái máy sấy: “Không đổi đâu, con heo Peppa đã khó, còn thêm cái máy sấy đội trên đầu, thế lại đứng cuối thôi! Bồn cầu đơn giản, con thấy bồn cầu là tốt nhất.”

Hơn nữa, cậu phải mở miệng đàm phán với đứa trẻ sáu tuổi nên thấy hơi mất mặt.

Tần Sùng Lễ sắp lên đầu năm, về phương diện này, suy nghĩ của ông rõ ràng hơn nhiều đứa con trai mới hai mươi tuổi đầu.

Kết quả của cuộc thi không quan trọng, quan trọng là quá trình tạo ra người tuyết như thế nào.

Bé con thích heo Peppa thì cứ cho con bé lấy heo Peppa, tuy mức độ hoàn thành không cao nhưng con bé sẽ rất vui vẻ.

Tuổi cao nhường này chưa bao giờ phải ăn nói khép nép với ai, ông Tần hắng giọng, đi đến trước mặt Thao Thao, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng giọng cha già xin xỏ: “Thao Thao, Miên Miên thích heo Peppa, ở nhà em ấy hay xem phim này lắm, còn có cả quần áo ngủ và dép hình này, cháu có thể đổi với Miên Miên được không?”

Thao Thao vốn rất hào phóng, lần trước chú này còn cứu mọi người!

Thao Thao coi trọng tình nghĩa, đưa tấm hình ra: “Đương nhiên là được ạ, cháu là anh trai lớn nhất, chiều các em gái nhỏ là việc con trai phải làm.”

Tần Sùng Lễ xúc động, xoa đầu Thao Thao: “Cảm ơn cháu, hôm nay cháu giúp chú một chuyện lớn, chú nợ cháu một lần, lần sau có chuyện gì cần giúp cứ đến tìm chú.”

Hoàng Uy Châu khách khí nói: “Thôi thôi, trẻ con chơi vui thôi mà, ông Tần không cần giữ lễ như thế.”

Tần Sùng Lễ cầm tấm hình heo Peppa, im lặng không nói đi đến bên cạnh bé con.

Cô bé đang rầu rĩ không vui, nhưng bé không tức giận, bản thân cô bé tự chọn mà.

Cô bé không ghét hình bồn cầu, chỉ hâm mộ anh Thao Thao rút được heo Peppa đáng yêu nhất thế giới.

Tần Sùng Lễ mỉm cười, tay cầm tấm hình lướt nhanh trước mắt cô bé.

Đôi mắt to như quả nho của Miên Miên bừng sáng, khuôn mặt đang ủ rũ lập tức vui vẻ hẳn lên.

Niềm vui của bé con đơn giản như thế, chỉ cần heo Peppa là đủ thỏa mãn!

“Aaaaa, heo Peppa! Ba hư lấy heo Peppa ở đâu vậy ạ?”

Tần Sùng Lễ: “Ba đổi với anh Thao Thao.”

Bé con mặc áo phao màu vàng vui vẻ nhảy nhót dưới trời tuyết.

Hương vị ngọt ngào ấm áp bao quanh, trông cô bé giống như nụ hoa chào xuân duy nhất, nhỏ bé nhưng kiên cường nở rộ giữa băng giá lạnh lẽo.

Tần Sùng Lễ nhìn cô bé tràn đầy năng lượng trở lại.

Ông ngẩn ngơ.

Nhớ lại một năm trước, cũng vào mùa đông.

Tất cả bi kịch chưa xảy ra, con gái ông vẫn là đứa trẻ hai tuổi.

Dự định mùa xuân năm ngoái, cả nhà sẽ đưa con gái đến Hokkaido chơi.

Bởi vì lời hứa của ông với vợ.

Hơn 20 năm trước, hai người nắm tay đi trong công viên Shiroi Koibito ở Hokkaido, hai người cùng đắp một người tuyết nhỏ.

Tuy nó xiêu xiêu vẹo vẹo không dễ nhìn nhưng Lê Tương vẫn rất vui vẻ, bà ấy còn nói với ông, sau này có con gái, nhất định phải đưa con bé đến đây đắp người tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK