Con ngươi của Tần Tiêu Nhiên chấn động dữ dội.
Cậu nhìn thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu trước mặt…
Con Samoyed khổng lồ đã biến thành một thiếu niên đẹp trai ngay trước mắt cậu!
Đầu còn nhuộm màu xám trà sữa, quần áo theo đúng phong cách của anh hai!
Thiếu niên anh tuấn, có khí chất không tầm thường.
Hoặc có thể do cậu đã biết từ trước nên nhận ra đây không phải một người bình thường.
Mặc dù trông anh ấy rất đẹp trai khi đột ngột biến hình để bảo vệ em gái cậu.
Nhưng… Tần Tiêu Nhiên không hiểu suy nghĩ của mình, sao cậu luôn cảm thấy có điều gì không đúng lắm?
Đã được em gái phím trước nhưng Tần Tiêu Nhiên vẫn hoang mang, không thể bình tĩnh trước sự thật.
Không nói đến người không biết một tí gì như Lê Huyên.
Gương mặt trang điểm cầu kỳ của Lê Huyên trở nên vặn vẹo vì hoảng loạn.
Bà ta không còn sức thét lên, cả người sợ hãi run như cầy sấy.
Thiếu niên cong môi, tiến đến với nụ cười như có như không.
Giọng nói lạnh lùng, đe dọa rõ ràng: “Tại sao nữ sĩ Lê Huyên không trả lời vấn đề của tôi? Cái thứ bà gọi là quái vật, có phải chỉ tôi đây không?”
Lê Huyên sợ hãi lắp bắp: “Mày… mày không phải là người, bọn mày, Tần Miên Miên, cả mày nữa, đều không… đều không phải là người!”
Ti Mệnh nở nụ cười thản nhiên: “Đúng là không phải.”
Lê Huyên răng va vào nhau cầm cập: “Mày, bọn mày muốn gì, rốt cuộc bọn mày muốn như thế nào? Đây là xã hội pháp trị, cho dù bọn mày là yêu ma quỷ quái ở đâu, bọn mày… dám giết người ở đây sao?!”
Ti Mệnh thu lại nụ cười, anh mím môi, tâm trạng có chút mâu thuẫn.
Anh đang nằm trong chuồng chó ngủ bù, linh cảm Tiểu Đế Cơ gặp nguy hiểm nên dịch chuyển tức thời đến đây.
Bị dáng vẻ ngông cuồng coi thường tội ác của Lê Huyên chọc cho phát cáu.
Lúc ấy trong đầu anh không nghĩ gì cả, không do dự một giây, chạy ngay đến húc ngã bà cô này.
Chẳng qua anh dùng sức mạnh của con chó khổng lồ để làm.
Chứ chưa vận dụng linh lực.
Thần tiên hạ phạm tuyệt đối phải tuân thủ nghiêm quy tắc, không được tùy tiện sử dụng linh lực và phép thuật.
huống chi anh còn là Ti Mệnh Tinh Quân, tương đương chức quan quản lý vạn sự dưới trần.
Nếu anh phạm phải điều cấm, chắc chắn sẽ bị quy tội bỏ tù.
Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Anh không thể vận dụng linh lực làm hại một người phàm.
Cho dù, đây có là một người cực kỳ ác độc.
Bé con được anh ba nắm chặt tay đột nhiên thoát ra, chân ngắn chạy đến gần Lê Huyên.
Miên Miên luôn là một thiên sứ trắng nõn đáng yêu.
Nhưng lúc này cô bé chìm trong tức giận chưa bao giờ có.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhớ lại chuyện quá khứ mà không thông qua giấc mơ.
Bé con còn nhỏ, không thể cảm nhận hết nỗi đau và sự thù hận như người trưởng thành.
Cho dù trong đầu tái hiện lại tình cảnh cô bé mất đi nửa năm trước.
Bé cũng không cảm thấy quá đau khổ.
Nhưng khi nghĩ đến mẹ, bé hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sau khi bé chết, mẹ đã trải qua nỗi đau thấu tim đến nhường nào.
Thảo nào một siêu nhân mạnh mẽ như ba ba cũng bỏ đi biệt tăm sau một đêm.
Không có ba mẹ đủ mạnh mẽ để giữ bình tĩnh và lý trí trước nỗi đau mất đi cô con gái nhỏ.
Miên Miên không dám tưởng tượng nếu cô bé không sống lại, ba mẹ sẽ như thế nào.
Gia đình của họ hôm nay sẽ như thế nào.
Miên Miên siết chặt nắm đấm, xông lên cho Lê Huyên một quyền.
Cô bé không mất hết linh lực, chỉ là bình thường không để lộ ra.
Một khi bé tập trung tinh thần, xuất ra hình thái phòng thủ tự bảo vệ, linh lực sẽ xuất hiện, hơn nữa sức mạnh không hề yếu.
Giống như ngày đầu tiên đi học Lục Linh bị cặp sinh đôi bắt nạt, cô bé đã không suy nghĩ nhiều đứng ra quật ngã bạn con trai kia xuống đất.
Lê Huyên đau đớn kêu lên một tiếng.
Bà ta giơ tay sờ mũi của mình, cảm giác sống mũi gãy rồi.
“Tần Miên Miên, quả nhiên mày không phải là người, mày là cái thứ quái quỷ gì vậy?!”
Lê Huyên bị cảnh tượng trước mắt tra tấn đến mức mất trí.
Bà ta không biết mình có sống qua ngày hôm nay không, chỉ biết pháp luật không phải ràng buộc với những sinh vật không phải là người này.
Bà thực sự muốn biết Tần Miên Miên này là thứ gì.
Bé con đứng trước mặt bà, giọng nói còn thơm mùi sữa nhưng rất kiên định, hỏi từng chữ: “Mẹ đối xử với dì rất tốt, tại sao dì lại làm mẹ tổn thương.”
“Cô ta đối xử với tao tốt á?” Vẻ mặt Lê Huyên dữ tợn, như thể vừa nghe một trò đùa, “Mày cũng đừng trách tao độc ác, đúng là tao không có tính người, tao không phải là người, thế mẹ mày là người sao? Cô ta luôn miệng nói ba mẹ đi trước, tao là đứa em gái quý giá nhất, hai chị em phải nương tựa lẫn nhau, vậy mà cô ta nhẫn tâm hại chết người tao yêu. Nếu như không có cô ta, Thiếu Khiêm sẽ không chết. Cô ta và Tần Sùng Lễ cướp đi người tao yêu nhất, tao khiến hai người đó mất đi cô con gái họ quý nhất, đây gọi là báo ứng, tao không làm chuyện gì sai.”
Miên Miên không lên tiếng, sắc mặt của Tần Tiêu Nhiên thay đổi.
Lời nói vừa rồi của em gái khiến cậu khiếp sợ.
Cậu vẫn luôn cho rằng sở dĩ em gái mất đi là do sơ suất của bà vú nên mới gây ra hậu quả đau thương như vậy.
Bà vú kia đã bị xử tù vì tội vô ý sát hại trẻ em.
Do vô ý phạm tội nên án phạt không nặng nhưng vẫn tuân theo đúng pháp luật.
Cậu chưa bao giờ nghĩ em gái bị hại chết.
Em gái vừa nói, Ti Mệnh biến hình ngay trước mặt, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu.
Lúc này nghe Lê Huyên chính miệng thừa nhận, cậu lập tức lấy điện thoại ra, định ấn nút ghi âm.
Tần Tiêu Nhiên nói giọng run run: “Chính là dì… chính dì đã hại chết em gái cháu? Tại sao không có chứng cứ cấu thành tội danh?”
Môi Lê Huyên tái nhợt, giọng nói tự giễu: “Còn phải hỏi à? Thiếu Khiêm của tao mới là người chết không có chứng cứ, anh ấy ưu tú như vậy, từ nhỏ đã là con cưng của trời, so ra thằng anh cả của mày thua xa, chẳng qua chỉ mắc sai lầm nhỏ, Tần Sùng Lễ đã tống anh ấy vào ngục, cả nhà mày hại anh ấy chết!”
Tần Tiêu Nhiên lâm vào hồi tưởng.
Năm nay cậu mới mười bốn tuổi, chuyện của Hạng Thiếu Khiêm xảy ra hơn hai mươi năm trước, lúc ấy cậu chưa ra đời, Lê Huyên tưởng cậu không biết.
Nhưng bà ta không biết là, từ nhỏ Tần Tiêu Nhiên đã thích trốn vào góc yên lặng ngồi nghe, không nói tiếng nào, không cho mọi người cảm giác tồn tại để âm thầm quan sát.
Từ rất nhỏ cậu đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ.
Cậu biết lúc trước dì nhỏ có một vị hôn phu, tình cảm giữa hai người rất sâu sắc, dì nhỏ rất yêu người đàn ông này.
Tuy nhiên, vị hôn phu kia đã chết trẻ không rõ nguyên nhân.
Sau này bà ta mới gả cho người chồng bây giờ là Chu Gia Minh.
Sự thật đột ngột bóp nghẹt con người.
Càng khó chịu hơn, em gái của cậu mới chỉ là đứa bé còn thơm miệng sữa, bởi vì tuổi tác tí xíu nên giọng nói vẫn mềm nhũn ngọt lịm,
Vậy mà cô bé phải đi chất vấn hung thủ giết mình, những lời nói tàn khốc đó thốt ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn lại không mang cảm giác đau thương.
Tần Tiêu Nhiên nhớ đoạn video giám sát cảnh sát cung cấp cho gia đình sau khi điều tra.
Bên ngoài bãi đỗ xe của siêu thị, bà vú khóa xe, nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi.
Bà vú nói là do bà ấy bất cẩn, kết cục em gái cậu không thể ra khỏi xe được nữa.
Loại cảm giác đau khổ đến khó thở ấy, sau hơn nửa năm, lại thấu vào tim gan Tần Tiêu Nhiên.
Em gái cậu nhỏ như vậy…
Yếu ớt như vậy.
Con bé mới ba tuổi, ngay cả việc đi bộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, chân nọ đá chân kia.
Trên đời này, dù là người chỉ còn một phần nhân tính.
Cũng không đủ nhẫn tâm tổn thương cô bé.
Lê Huyên không bỏ qua động tác của Tần Tiêu Nhiên.
Bà ta cười lạnh, bất chấp tất cả mắng to: “Mày đang lén ghi âm phải không? Tần Tiêu Nhiên, đúng là con nhà tông không giống lông cũng phải giống cách, mày mới bao lớn mà đã nham hiểm như vậy. Mày ghi đi, mày tưởng tao sợ à? Mày xem ba mày có dám động đến tao không? Mày ghi âm rồi có dám nói với cảnh sát là tao giết em gái mày không? Mày cứ thử đi, tao mong đợi cái cảnh cả thế giới này biết em gái mày là quái vật đầu thai sống lại, tốt nhất nên bắt em mày vào viện nghiên cứu để người ta mổ xẻ xem rốt cuộc con bé là loại yêu ma quỷ quái gì!”
Môi Tần Tiêu Nhiên nhếch lên, cất điện thoại vào túi áo, với tay kéo em gái quay trở lại ngực của mình.
Đôi tay đột nhiên ẩn chứa sức mạnh vượt xa độ tuổi và dáng người của cậu.
Cậu che chở em gái ở trước ngực, ôm thật chặt.
Cậu vòng tay ra sau lưng em gái, đội cái mũ hình hoa mặt trời lên, hai bàn tay ốp vào mũ, bịt kín lỗ tai của cô bé.
Tai của bé con vốn nhỏ, cộng thêm mũ bông dày, anh trai dùng tay che lại, Miên Miên như mất hết thính giác, không còn nghe rõ cái gì.
Thiếu niên mười bốn tuổi, mặc dù tính tình lầm lì quái gở, chưa bao giờ có suy nghĩ làm điều xấu với ai.
Giờ phút này, cậu dám hỏi một cách tàn nhẫn: “Ti Mệnh tiên sinh, ngài có thể giết người đàn bà này không? Nếu có thể, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Cho dù pháp luật không thể xử phạt bà ta, cậu cũng bắt Lê Huyên phải trả một cái giá thật lớn.
Vẻ mặt Ti Mệnh có chút nặng nề, anh nhấp môi, không trả lời.
Tần Tiêu Nhiên hiểu sự im lặng của anh.
Cậu nhếch khóe môi, cười nửa miệng: “Không sao, tôi hiểu Ti Mệnh tiên sinh, không phải ngài không muốn đòi lại công bằng cho em gái tôi mà là ngài không có cách nào. Nhưng tôi không sợ, tôi chỉ là người bình thường, hơn nữa tôi đã thành niên, tôi có thể.”
Ti Mệnh cau mày, tiến lên một bước ngăn cản Tần Tiêu Nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt của cậu, nghiêm túc nói: “Không được, cậu không nên kích động.”
Tần Tiêu Nhiên gằn từng chữ: “Tôi không kích động, sau này… làm phiền ngài chăm sóc em gái của tôi.”
Thiếu niên mười bốn tuổi nhiệt huyết dễ dàng bốc đồng.
Mặc dù nhìn cậu thờ ơ, không quan tâm, thậm chí có phần lạnh nhạt với chính thành viên trong gia đình.
Nhưng giờ phút này Tần Tiêu Nhiên đã suy nghĩ rõ ràng.
Thân thể mẹ không tốt, vốn rất mềm yếu.
Ba bây giờ là trụ cột của cả nhà, không có ba không được.
Anh cả tương lai chống đỡ cả Tần gia.
Anh hai là siêu sao nổi tiếng, không thể có vết nhơ trong cuộc đời.
Chỉ có cậu, cậu không là gì cả.
Có mỗi một ước mơ chưa thực hiện được thôi.
Đối diện với em gái vô tội, ước mơ chỉ là thứ ánh sáng nhạt nhòa, không đáng một đồng.
…
Miên Miên không nghe được cái gì.
Lỗ tai của bé đã bị Tần Tiêu Nhiên bịt kín, không thể nghe được.
Nhưng nhìn không khí lạnh như băng xung quanh anh ba và thái độ nghiêm túc của chú Ti Mệnh.
Cô bé đã đoán ra được chút ít.
Không được.
Chú Ti Mệnh không được làm vậy.
Anh ba là người bình thường càng không được.
Cái giá phải trả sẽ rất lớn.
Anh ba của bé vẫn là một đứa trẻ.
Cuộc đời của anh ấy mới bắt đầu, tương lai anh ấy phải dẫn đội tuyển thể thao điện tử của quốc gia đi chinh chiến, giành nhiều huy chương, đứng ở đỉnh cao vinh quang, rực rỡ hơn người.
Anh ấy không thể vì cô bé mà làm chuyện này.
Đột nhiên Miên Miên giãy dụa kịch liệt, tránh khỏi vòng tay của Tần Tiêu Nhiên, xoay người lại, mở rộng đôi tay ôm chặt lấy anh ba.
“Không được, anh Tiêu Nhiên không được làm thế!”
“Miên Miên không đồng ý, anh không được phép làm bất cứ điều gì!”
Bé nhớ rõ tương lai trong giấc mơ.
Vì bảo vệ cô bé, đối mặt với đám người xấu cầm gậy sắt, anh ba ôm chặt cô bé vào lòng, dùng cơ thể của mình che chở, gánh chịu mọi đau đớn thay cô bé.
Một mình nhận hết tai họa.
Tới bây giờ anh Tiêu Nhiên vẫn chưa thừa nhận yêu cô bé.
Thậm chí anh ấy còn keo kiệt không thèm nở nụ cười.
Nhưng Miên Miên biết anh ấy thương bé nhường nào.
Cánh tay của đứa nhỏ ôm chặt, giọng nói hung dữ: “Không được! Miên Miên là thần tiên, anh là người bình thường, cả đời này, hãy để Miên Miên bảo vệ anh!”