Quả nhiên Miên Miên bĩu môi, hai mắt ngấn nước, tức giận nói gắt: “Anh hai nói linh tinh! Em ăn thịt mẹ nấu, không phải thịt Peppa!”
Tần Mục Dã cười to không ngừng: “Ha ha ha ha thịt sườn là thịt heo, thịt heo không phải thịt Peppa thì là thịt gì, ha ha ha ha không tin em hỏi mẹ thử xem.”
Khuôn mặt Miên Miên ngớ ra, trong đầu liên kết lời nói của Tần Mục Dã.
Heo Peppa = một con heo nhỏ
Thịt sườn = thịt của heo nhỏ
Thịt của heo nhỏ = thịt của Peppa
Ánh mắt tuyệt vọng của đứa nhỏ hướng về phía Lê Tương—
Lê Tương vô tội, bà chỉ là người nấu ăn, không ngờ thằng thứ hai lại đá quả bóng sang bà.
Bà có linh cảm không ổn, ai cũng biết Miên Miên thích heo Peppa thế nào, thấy con bé sắp òa khóc, bà vội vàng dỗ dành: “Không phải, không phải, làm sao mẹ nấu heo Peppa được? Anh hai trêu con thôi, Mục Dã, con có thể ít nói mấy chuyện linh tinh được không!”
Tần Mục Dã cười đủ đến mức cơ bụng co rút.
Thấy em gái bị cậu trêu sắp khóc, mẹ nhìn sang trách móc, không khí xung quanh ba như gió giật trước cơn giông…
Tần Mục Dã rén, im lặng đặt đũa xuống, cười hì hì bồi thường: “À ha ha, anh nói đùa thôi, trêu em tí, đừng khóc, ha ha ha…”
Không đợi mọi người phản ứng, không chờ ba mẹ tung liên hoàn chưởng, cậu co giò chạy trước như chạy nước rút 100m, chớp mắt biến mất ở góc cầu thang.
Miên Miên vẫn đang mắc kẹt trong suy luận quan hệ giữa thịt sườn và heo Peppa, đầu óc có chút choáng váng.
Tần Hoài Dữ ôm chặt em gái trong lòng, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải đâu, mặc dù thịt sườn là thịt heo nhưng thịt heo chúng ta ăn không liên quan đến heo Peppa, heo Peppa là nhân vật hoạt hình, có gia đình giống gia đình chúng ta, đều đang sống rất vui vẻ với nhau, không ai ăn họ được cả.”
Tần Sùng Lễ cũng nói: “Đúng vậy, con nghe anh cả ấy, đừng nghe anh hai nói linh tinh, con biết anh hai ngốc thế nào mà, chỉ thích bày trò trêu chọc mọi người thôi.”
Người lớn nghiêm túc giải thích cho bé con.
Nhưng mọi người càng nghiêm túc, đứa nhỏ lại càng cảm thấy cả nhà đang an ủi mình.
Miên Miên cúi đầu nhìn đống xương xếp ngay ngắn bên cạnh, đau khổ chuẩn bị ngoác miệng: “Hức oa oa— Miên Miên ăn Peppa mất rồi, hu hu hu—”
Bánh bao nhỏ sắp gào khóc.
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên chạy tới, bật TV lớn ở phòng ăn, bấm vào chương trình 《 Heo Peppa 》đã cài sẵn ở danh sách yêu thích.
Nhạc nền và âm thanh hoạt hình quen thuộc hấp dẫn Miên Miên.
Bé đi quay chương trình nên mấy ngày không xem Peppa.
Đột nhiên thấy gia đình Peppa đáng yêu nhảy nhót trên TV, bé khép miệng, đôi mắt úng nước nhìn chằm chằm màn hình không chớp, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh sinh hoạt vui vẻ và thú vị của gia đình Peppa.
Tiếng khóc của cô bé dừng hẳn sau khi bật TV, mọi người trên bàn ăn đều sững sờ
Ai ngờ cả nhà an ủi một lúc lâu không hiệu quả bằng biện pháp đơn giản, trực tiếp của Tiêu Nhiên.
Miên Miên xem hoạt hình, thích thú theo dõi từng nội dung.
Tần Tiêu Nhiên đứng bên cạnh bé giải thích: “Vừa rồi em không ăn Peppa đâu, cả nhà Peppa đều đang ở trên TV còn gì, heo Peppa đáng yêu như vậy, không ai ăn nó được cả.”
Miên Miên chú ý vào lời nói của Tần Tiêu Nhiên, nhìn sang cậu một lúc.
Anh Tiêu Nhiên rất ít nói, không hay nói linh tinh như anh hai, mà trông anh ba rất đáng tin, anh ấy sẽ không làm người xấu lừa dối trẻ con.
Miên Miên tin tưởng, gật đầu nói: “Đúng rồi, làm sao có người ăn heo Peppa được, anh hai hư lắm, Miên Miên ghét anh!”
Tần Sùng Lễ nghiêm túc trách mắng: “Cái thằng Tần Mục Dã thiếu đòn này, đợi tí ba ba đánh anh ấy!”
Lê Tương cũng nhanh chóng thể hiện rõ lập trường: “Đúng, anh hai rất xấu, sau này mẹ không nấu cơm cho anh ấy nữa, ai bảo trêu con gái của mẹ.”
Tần Tiêu Nhiên im lặng không lên tiếng, trong lòng vui vẻ vì tranh được công.
Tần Hoài Dữ ôm em gái cùng xem hoạt hình.
Bộ phim ngây thơ cho trẻ con phần nào giúp anh thư giãn đầu óc đang mệt mỏi.
Tốt quá, cả gia đình ồn ào náo nhiệt, em gái hoạt bát đáng yêu sẽ khóc, sẽ cười, thật sự rất tốt.
…
Sau khi ăn xong, người giúp việc bưng lên món tráng miệng và trái cây.
Món tráng miệng là bánh trôi hoa quế nhân lạc ngọt ngọt mềm mềm.
Miên Miên vừa xem heo Peppa, vừa ăn một bát nhỏ, khuôn mặt ngọt ngào, tâm trạng tốt lên, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời xấu xa của Tần Mục Dã.
Cả nhà ăn tối cùng nhau, bầu không khí ấm áp thân mật, mặc dù không ai nói ra miệng nhưng trong lòng đều rất thỏa mãn.
Miên Miên không ở nhà mấy ngày, không gặp anh Hoài Dữ, cho dù mẹ gọi video call lúc kết thúc hoặc gần kết thúc ghi hình, anh cả cũng không có mặt, bé không biết anh đang bận rộn cái gì.
Miên Miên ăn xong bánh trôi, ôm cánh tay Tần Hoài Dữ, nũng nịu: “Mấy hôm anh Hoài Dữ không gọi cho Miên Miên, mỗi ngày anh làm gì, bận rộn quá nên quên Miên Miên rồi phải không?”
Tần Hoài Dữ bật cười.
Những ngày này công việc của anh không mấy suôn sẻ, nhiều vấn đề không có trong tính toán bất ngờ ập đến, anh không chỉ xử lý công việc ở Tần thị, mà còn điều hành một công ty riêng hoạt động từ năm ngoái, con người dù có năng lực đến đâu thì sức lực vẫn có hạn.
Đặc biệt, căng thẳng đột nhiên dồn dập khiến anh kiệt quệ, chất lượng giấc ngủ mấy hôm đều kém, bởi vì ngủ không ngon nên ban ngày anh càng mệt mỏi, tạo thành một vòng luẩn quẩn.
Nhưng giờ em gái đã trở lại, chính là liều thuốc an thần lớn nhất.
Tần Hoài Dữ cảm thấy chỉ cần ôm bé, mọi mệt mỏi đã tan biến hơn một nửa.
Anh bế bánh bao nhỏ, cúi đầu, cọ mũi với em gái, cười nói: “Đúng vậy, gần đây công việc của anh có hơi bận, không có thời gian gọi điện cho Miên Miên, nhưng anh có xem qua chương trình Miên Miên quay cùng ba và anh hai, đợi mấy ngày nữa anh làm xong công việc trong tay rồi xem kỹ lại bản ghi hình, có được không?”
Miên Miên ngoan ngoãn nói: “Khi nào ra bản ghi hình, em xem cùng anh Hoài Dữ nhé.”
Tần Hoài Dữ hiếm có thời gian chơi cùng em gái, ôm cô bé nói chuyện một lúc lâu.
Miên Miên rất thân thiết với anh cả, làm nũng trong lòng anh, không giống dáng vẻ xù lông đại chiến suốt ngày với Tần Mục Dã.
Chỉ là… anh cả dịu dàng, trưởng thành, tạo nên một mối liên kết thân mật với em gái anh yêu thương nhất.
Thời gian đã muộn, Miên Miên hơi mơ màng, đầu nhỏ gật gà gật gù.
Lê Tương nói: “Muộn rồi, Hoài Dữ, con mệt mỏi cả ngày, đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi, mẹ đưa Miên Miên đi tắm rồi đi ngủ, con bé hoạt bát phấn khích chạy nhảy mấy ngày rồi cũng mệt, lẽ ra phải đi ngủ lâu rồi.”
Tần Hoài Dữ gật đầu, giao em gái đang buồn ngủ cho mẹ.
Anh nhìn mẹ bế em lên tầng, phòng khách chỉ còn lại anh và Tần Tiêu Nhiên.
Tần Hoài Dữ thu lại nụ cười trên mặt, nhìn anh rất mệt mỏi, anh đứng dậy đi về phía máy pha cà phê viên nén, chuẩn bị pha một cốc.
Tần Tiêu Nhiên thấy vậy, nói trong vô thức: “Đã muộn rồi sao anh còn uống cà phê, tí anh phải thức đêm làm việc sao?”
Gần đây Tần Tiêu Nhiên nghỉ đông ở nhà, cộng thêm không có giải đấu lớn, sắp hết năm nên câu lạc bộ sắp đến giai đoạn nghỉ phép hàng năm, mọi người đều được nghỉ ngơi, cậu có nhiều thời gian rảnh, phần lớn đều ở nhà.
Bởi vì rảnh nên cậu dễ dàng quan sát nhiều việc.
Cậu cảm thấy gần đây tình trạng của anh cả không tốt lắm, có tối trông anh rất mệt sau khi về nhà.
Tuy cường độ công việc của anh cả cao, nhưng anh ấy mới hai mươi ba tuổi, sức khỏe dồi dào, không đến mức mệt mỏi như vậy.
Mấy lần trước Tần Tiêu Nhiên đã muốn hỏi, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
Tần Hoài Dữ nhàn nhạt nói: “Không sao, anh uống cà phê vẫn ngủ được, anh quen rồi. Em ấy, đi ngủ sớm một chút, không phải huấn luyện thì không nên thức đêm chơi game, bảo vệ mắt thật tốt.”
Tần Tiêu Nhiên vẫn còn câu hỏi trong lòng nhưng không nói ra.
Anh cả hơn cậu gần mười tuổi, khác hẳn anh hai.
Cậu và anh hai có thể nói chuyện tùy ý nhưng với anh cả… dù sao có câu nói anh cả như ba, Tần Tiêu Nhiên không dám đùa giỡn với anh.
Cậu luôn cảm thấy đây là mối quan hệ giữa trưởng bối và hậu bối nên vừa kính trong, vừa sợ anh.
Tần Tiêu Nhiên nói chúc ngủ ngon với anh cả, sau đó đi lên phòng.
*****
Miên Miên tắm xong, nhanh chóng đi ngủ.
Bốn ngày ở Hokkaido có phần vất vả, phải thức khuya dậy sớm nên vừa dính vào gối Miên Miên đã ngủ ngay.
Cô bé ngủ rất say, bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, lần đầu tiên cô bé thấy tòa án.
Cô bé, anh hai và anh ba ngồi dưới ghế người xem.
Vẻ mặt của anh cả trắng bệch bơ phờ, anh mặc một bộ quần áo kỳ lạ khó nhìn, bị hai chú cảnh sát canh giữ hai bên, đứng trong một khuôn tròn rất nhỏ.
Thẩm phán ngồi chính giữa tòa án.
Người đó nghiêm trang tuyên án —
“Bị cáo Tần Hoài Dữ, tội danh ác ý thao túng thị trường chứng khoán, kết án 3 năm tù giam và xử phạt hành chính.”
Miên Miên thấy được dáng vẻ của mình trong mắt Tần Mục Dã.
Lúc này cô bé đã trưởng thành, có lẽ còn lớn hơn lúc ba lâm chung.
Hơn nữa ba mẹ không xuất hiện ở tòa án, chỉ có cô bé, anh hai và anh ba ngồi với nhau.
Miên Miên nhanh chóng ý thức được, ba đã mất trong giấc mơ này.
Chớp mắt, hình ảnh chuyển sang địa điểm khác.
Nơi này không giống trong tòa án, rất tối, không nhiều người tham gia như trong tòa án.
Giống như… ở trong trại giam.
Tuy cô bé mới hạ phàm chưa lâu nhưng mỗi ngày ở nhà xem phim cùng mẹ, bé đã thấy nhà tù trong các bộ phim truyền hình.
Ở nơi này, cô bé không được tiếp xúc trực tiếp với anh Hoài Dữ mà phải cách một tấm thủy tinh.
Anh hai và bé ngồi ở bên ngoài, nói chuyện với anh Hoài Dữ qua một chiếc điện thoại kiểu cũ.
Sắc mặt Tần Hoài Dữ tái nhợt, hụt hơi khi nói, bầu không khí nặng trịch ngưng đọng, anh không nhìn cô bé, chỉ nói với anh hai: “A Dã, phải chăm sóc Miên Miên thật tốt, không được học anh đi sai đường.”
—————————————————————-