Trong đầu Doãn Nguyệt Nhan đau như búa bô’, bà ta hít thờ thật sâu đế lấy lại bình tĩnh..
– Làm bằng mọi cách ,dù cách nào đi nữa cũng phải tìm chỗ ở con bé trong thời gian sớm nhất.
Cậu làm nhanh đi..
– Vâng tôi sẽ làm ngay..
Anh ta nói xong liền rời đi, lúc này Ngô Trí Lâm đi vào ánh mắt ông ta nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia .Hàng chân mày nhíu chặt, ông ta đi vào trong phòng nhìn thấy Doãn Nguyệt Nhan nước mắt dàn dụa, sắc mặt tái mét, trên tay còn ôm lấy một khung hình ..
Ông ta vội đi vào lo lắng ôm vai bà .
– Nguyệt Nhan, em sao vậy ?
Bà ta lắc đầu nghẹn đắng, trong lòng vừa đau lòng vừa thống khố..
– Con em …Tử Kiều ..con bé bị mù rồi..
Bà ta ngấng đầu nhìn Ngô Trí Lâm.
– Em là một người mẹ chẳng ra gì mà..nếu như ngày đó em mạnh mẽ kiên trì đem con bé theo ..Hức..thì giờ này con bé đâu chịu khổ sở như vậy…
-Trí Lâm ..làm sao đây…em vẫn chưa tìm ra con gái của em, hiện tại con bé đang ở phố T …Nhưng em vẫn không thế tìm ra con…làm sao đây..
Bà ta nức nở dựa vào lòng Ngô Trí Lâm khóc đến thở không nổi.
Ông ta đau lòng nắm chặt tay bà.
– Nguyệt Nhan đừng khóc, anh sẽ cho người tìm con bé về cho em .Nếu thật sự con bé đang ở thành phố T, chúng ta sẽ rất nhanh tìm được thỏi.Em đừng lo lắng nữa.
Doãn Nguyệt Nhan lắc đầu trong nước mắt..
– Con bé hiện giờ không thể nhìn thấy, anh bảo em làm sao không lo lắng đây.
Bà ta gục đầu xuống bàn đau lòng đến mức chẳng còn sức gắng gượng trước mặt Ngô Trí Lâm.
– Em như thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Em phải mạnh mẽ lên chúng ta sẽ tìm ra con bé mà .Hãy tin anh..
Doãn Nguyệt Nhan được ông ôm vào lòng, nức nở khóc thành tiếng.
Ngô Trí Lâm nhìn vợ mình đau khổ, ông ta mím chặt môi, đưa tay vỗ vổ lưng bà ta an ủi.
Ánh mắt đầy vẻ phức tạp mang theo tia lạnh che giấu đầy kín đáo.
Quản Lý Bạch rất nhanh gặp lại Ngô Trí Viễn chỉ sau hai ngày Tô Hàn đưa Tử Kiều sang Singapore .Ngô Trí Viễn lại quay đến nhà hàng anh ta cũng không che giấu lí do.
Vừa gặp quản lý Bạch anh ta liền hỏi.
– Tôi ngồi đây từ lúc giờ sau không thấy cô gái ấy.
Lần trước bị Ngô Trí Viễn chỉnh không thương tiếc nên lần này Quản Lý Bạch khéo léo hơn rất nhiều.
– Ngô Tống muốn hỏi cỏ gái chơi đàn đúng không ?
Anh ta cầm ly rượu nhấp môi, khẽ gật đầu.
Quản Lý Bạch âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cười nhẹ.
-À,cô ấy xin nghỉ rồi.
– Xin nghỉ ? Khi nào đi làm lại ?
Bạch quản lý hắng giọng..
– Cái này thì tôi chưa rõ, cũng có thê’ là không quay lại.
Thấy chân mày Ngô Trí Viễn chau lại một chỗ, ông ta liền nói thêm..
– Cô ấy xin tạm nghỉ một thời gian quay về nhà cỏ việc .Cũng không rõ ngày sẽ đi làm lại nên thật sự tôi không biết cô ấy có quay trở lại nữa hay không..
Thật sự quản lý Bạch không hề biết chuyện Tô Hàn đưa Tử Kiều qua Singapore chữa mắt.
Hai ngày trước ông ta chỉ nghe Tử Kiều xin về nhà có việc cần xử lý, cũng không rõ thời gian quay lại .Õng ta liền gọi điện xin chỉ thị của Tô Hàn .Chủ tịch nhà ông ta chỉ ừ nhẹ rồi nói duyệt cho Tử Kiều nghỉ không lương tạm thời, cũng không nói gì thêm.
Còn việc Tô Hàn hiện tại đang ở Singgapore quản lý Bạch không hề hay biết.
Do từ khi có Tử Kiều xuất hiện Tô Hàn mới thường xuyên lui đến Hy Viên .Trước đây có khi nhiều tháng còn chưa thấy Tô Hàn ghé qua.
Danh Sách Chương: