Đầu óc hắn suy nghĩ, trong cái hoàn cảnh như thế này hắn còn không thể buông bỏ cô ra khỏi tâm trí.
- Đình … a, em muốn …
- a …
Trần Đình Hạo nhìn người trước mắt, hắn biết rõ đây là ai, chẳng phải chính là Lý Hướng Tuệ người hắn chẳng chút nào ấn tượng hay sao. Hôm nay hắn đến đây lại gặp cô ta, hắn không biết tâm trí sao lại cùng dạng phụ nữ này mà lên giường, hắn đây là muốn trả thù Lâm Nha Khiết khi bỏ rơi hắn sao.
- Lý Hướng Tuệ, cô có muốn làm người phụ nữ của tôi không.
Hắn mở miệng ngỏ ý, ánh mắt Lý Hướng Tuệ trong cơn khoái lạc cũng sáng chói, cô ta hôm nay chính là cố tình đến nơi này, cô tay luôn theo dõi người đàn ông này, biết hắn từ khi Lâm Nha Khiết rời khỏi Đế Đô thì luôn tìm đến nơi đây để giải toả. Hôm nay đúng là điều cô ta đã xắp đặt, cố tình đụng trúng hắn, cùng hắn trải qua đên thác lạc.
- Ưm … Đình Hạo, em muốn, a …em muốn.
Trần Đình Hạo ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ hắn làm đang gợi dục nằm dưới thân hắn, trong đầu hắn suy tính gì bản thân hắn thực sự rất đáng sợ.
Hắn hơi thở như muốn nhấn chìm Lý Hướng Tuệ, luân động trong thân cô ta khiến cô ta không thể chịu nổi mà ưỡn ẹo thân thể. Cô ta đặt tay lên trên mặt Trần Đình Hạo muốn nụ hôn của hắn nhưng tuyệt nhiên bị tránh né, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta như cảnh cáo.
Đến Khi kết thúc cũng không thể như những gì cô ta mong muốn. Đến cả khi hắn ra cũng không muốn cho cô ta.
- Hạo em yêu anh.
Trần Đình Hạo chỉnh trang ngay thẳng nghe xong câu nói của Lý Hướng Tuệ, hắn quay mặt đi chỉ nhéch mép cười lạnh một cái, hắn khinh thường cái gọi là yêu, suốt một năm qua hắn đã nghe đến phát chán, yêu hắn hay quyền thế, tiền tài, địa vị phía sau hắn. Chẳng qua chỉ là con tốt trong bàn cờ định sẵn sẽ đi bước này thì không tránh khỏi tính toán.
Lý Hướng Tuệ biết bản thân không là gì trong mắt hắn, bởi từ khi Lâm Nha Khiết bạch vô âm tín thì phụ nữ lên giường Trần Đình Hạo lên giường nhiều không xuể. Chỉ là cô ta may mắn hơn chút chính là được hắn cho vào mắt thôi.
Trần Đình Hạo vào xe, ánh mắt hắn nhìn Tử Nhậm đang lướt tin tức trên báo.
- Cậu chẳng phải muốn về nhanh ư.
Tử Nhậm nhanh chóng thu lại điện thoại cất đi, hắn nhìn người Trần Đình Hạo chỉnh chu như cũ, thật sự sắp xếp chuyện cũng gọn lẹ, nhưng hôm nay nhanh hơn thường ngày thì phải.
- cậu không phải là nhiều quá rồi yếu hay sao mà nhanh hơn bình thường.
Giờ thì sức chịu của hắn cũng bị Tử Nhậm nắm trong tay là bao nhiên. Nhưng hắn hoàn toàn không biết Trần Đình Hạo thật sự như thế nào, nghĩ đến đây Trần Đình Hạo nhớ đến cùng người phụ nữ hắn muốn trải qua bao nhiêu, hắn nhớ nguyên một đêm cùng cô đến khi cô van xin hắn cũng không tha, hắn chọc ghẹo cô khiến cô đến mệt mỏi mà nằm trong lòng hắn, bất giác hắn cười nhẹ nhưng lại thu lại ngay sau đó.
Tử Nhậm tinh ý có thể nhìn ra, ánh mắt có vài phần hồi ức nuông chiều cùng nụ cười thuật sự có hơi ấm của Trần Đình Hạo nhưng chỉ thoáng qua vài giây rồi biến mất.