- Đình Hạo...
Từ phía cửa vang vọng ra tiếng người phụ nữ thanh thót gọi tên hắn, đến cả khi Lâm Nha Khiết phản xạ lại cũng không kịp đứng dạy cánh cửa đã bật mở ra, thân hình mảnh khảnh cùng với điệu bộ gấp gáp đi vào, cả hai đôi mắt của cô và người đó vô thức gặp nhau nhìn một hồi.
- Lâm... Lâm Nha Khiết cô... là cô
Lâm Nha Khiết cô có chút ngạc nhiên nhìn cô ta cùng lúc xoay sang nhìn khuôn mặt Trần Đình Hạo, cô liền bật người đứng dậy nhưng bị cánh tay của hắn ghì lại giữ lấy không cho thoát khỏi tư thế này.
- Cô... cút ra ngoài.
Hắn nhìn người phụ nữ trước mắt lạnh lùng khó chịu không thể giấu nổi sự chán ghét, Lâm Nha Khiết nhăn mặt không thể hiểu sự tình lúc này, khi trước cô còn ở nước A cô luôn xem tin tức về hắn cùng với các đời tư cá nhân của hắn bị phóng viên chụp lại, với người phụ nữ bị bắt gặp đi cùng hắn nhiều nhất chính là Giang Ấn Nhi, người đang đứng ngay trước mặt cô đây.
- Đình Hạo, anh vì cô ta mà đuổi em, Đình Hạo bao năm qua cô ta đi biệt tích, người luôn theo anh chính là em mà.
- Tôi nói cút.
Cô ta đang nói những lời phóng đại quá mọi chuyện, luôn theo hắn ư, chẳng phải là cái đuôi cắt mãi không đi sao, sao hắn năm đó lại đồng ý với cô ta để cô ta theo hắn nhỉ, chắc hẳn chính cô ta còn không rõ chuyện đêm đó, thật nực cười.
- Lâm Nha Khiết, cô là cái thá gì mà khi trở về anh ấy lại giữ cô lại, chẳng phải năm đó cô bỏ đi sao, cô còn trở về làm gì hả.
- Cút... ' đoàng'
Trần Đình Hạo hắn thật mất khiên nhẫn tiện tay quăng lọ hoa nhỏ trên bàn quang xuống chân cô ta, thạt sự phiền phức khó chịu.
- Đình Hạo...
- Im ngay, cô đừng cho rằng mấy năm nay tôi không nhắc lại mà cô quên đi ngay từ đầu tôi đã nói gì.
Trần Đình Hạo liếc qua ánh mắt sợ hãi của cô ta mà không nể nang bồi thêm một câu.
- Giang thị mấy năm nay coi như là phát triển thuận lợi nhỉ, không sóng gió có chút dễ dàng.
Nói đến đây Giang Ấn Nhi liền thu mình lại đôi chút, cô ta nhìn hắn thật sự không có hứng thú gì với cô ta, chính bản thân cô ta biết mình đang nằm ở vị trí nào trong đầu hắn, hiện tại nếu mà càng ép hắn ta chắc hẳn thật sự sẽ liên lụi đến Giang gia.
Giang Ấn Nhi chùn bước định bước ra ngoài nhưng chưa ra khỏi cửa nghe tiếp hắn gọi cô ta ngay phút cuối lại hụt hẫng, vừa nhục nhã vừa tức giận nhưng không thể làm gì được.
- Giang Ấn Nhi... để tôi nghe được tên tôi một lần nữa phát ra từ miệng cô thì đừng trách tôi không nói trước cho cô biết tôi sẽ làm gì.
Trần Đình Hạo nói xong không thèm xem biểu hiện cô ta thế nào mà quay sang nhìn Lâm Nha Khiết ngay từ đầu không nói gì, giống như cô đang xem một vở kịch hay của hắn vậy.
- Em xem kịch hay chứ
Hắn siết chặt tay ôm chặt eo cô lại mình, ánh mắt chút không vui nhìn cô, vậy mà ' tiểu tam ' đến cô lại chẳng biểu hiện nào gọi là ghen như hắn nghĩ.
- Trần Đình Hạo, anh ăn tiếp cho nóng.
Cô như đánh lạc hướng mà đưa muỗng cơm lên miệng như muốn bịt miệng hắn không cho hắn nói tiếp, Trần Đình Hạo hắn hiểu ý không nói thêm, hắn phối hợp nhịp nhàng với cô phút chốc hết hộp cơm cô chuẩn bị cho hắn, ăn xong cô còn bị hắn bắt lau miệng cho hắn, thật sự quá đáng.