Mọi người tất nhiên là cười đến vui vẻ, cười cười nói nói, trời cũng tối rồi
An Lương và Diệp Diên vội bận bữa tối, Văn Khúc Hồng Nhạn giúp ra tay, Mục Khuynh Tuyết còn đang trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nấu canh bí đao sở trường của chính mình
Trong bữa tiệc
Mục Khuynh Tuyết cùng Lạc Tử Y nhìn nhau nở nụ cười, đi tới trong sảnh, song song quỳ xuống
“Mẹ, thẩm thẩm, nữ nhi cho các người chúc tết” Hai người cùng nói, cúi người dập đầu
Quốc chủ cùng Diệp Diên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy đều là cảm động
“Được, đứng lên, mau đứng lên” Tự mình đi tới nâng dậy hai người
“Qua hôm nay, liền lại thêm một tuổi, hai người các ngươi, cũng không thể giống như hài tử nữa, cũng phải cho hai tiểu gia hỏa làm một chút tấm gương”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, “Vâng.” Cười đáp
“Tử Y từ nhỏ liền để mẹ bớt lo, ngược lại là ngươi, mẹ thì một yêu cầu, không cho bắt nạt Thiên Hựu”
“Hoàng nãi nãi tính là nói câu công đạo!”
Quốc chủ muốn dặn vài câu nữa, nào ngờ hai người này từ trong tay Diệp Diên đòi tiền lì xì liền chạy trở về chỗ ngồi, ngược lại đem quốc chủ một mình gạt sang ở giữa sân
Một mặt bất đắc dĩ liếc nhìn hai người, ánh mắt rơi vào trêи người An Lương một bên
“Sư phụ, ngươi không đi cho Hoàng nãi nãi đi chúc tết sao?”
An Lương do dự một chút, “Các ngươi đi trước đi”
“Làm sao, nhất định muốn ta đến xin ngươi hay sao?”
An Lương ngẩn ra, công phu xuất thần, liền bị Diệp Diên lôi đến giữa sân
Cùng hai người nhìn nhau một lát, học dáng vẻ Mục Khuynh Tuyết vừa rồi, tung bào quỳ xuống, nhìn chằm chằm mặt đất, “Ạch, An Lương cho bệ hạ và… Thẩm thẩm…Chúc… chúc tết…”
“Ngươi đây là chỗ nào cho chúng ta chúc tết!” Diệp Diên bất mãn, giận một câu
An Lương mặt già đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn hai người một chút, “Cho bệ hạ và thẩm thẩm, chúc tết” Dứt lời, cúi người dập đầu
“Dáng vẻ này còn giống chút”
“Ngươi a, luôn lấy nàng trêu ghẹo” Quốc chủ cười giận một tiếng, từ trong tay Diệp Diên cầm túi đỏ thẫm, đưa tới trêи tay An Lương, nghiêng đầu nhìn một chút Mục Khuynh Tuyết, cúi người xuống dán vào bên tai An Lương thì thầm một câu
“Bệ… Bệ hạ!” An Lương nhất thời mặt cười đỏ chót
Cơ hồ là ở trong tiếng cười của quốc chủ trốn về đến chỗ ngồi, uống mấy ngụm nước trà đè ép kinh hãi, cúi đầu nhìn một chút tiền lì xì trong tay, hé miệng nở nụ cười
Tia sáng trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn một chút, Ô Thước chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt mình, đang bưng hai cái ly rượu, mặt không hề cảm xúc nhìn mình chằm chằm
Mục Khuynh Tuyết vốn là đang cùng Tử Y nói chuyện phiếm, lơ đãng nhìn lướt qua, hơi biến sắc mặt
“An Lương” Ô Thước dừng một chút, “An thiếu soái”
“Sớm nghe nói về đại danh thiếu soái, hôm nay gặp mặt, thực sự may mắn, Ô Thước, mời ngươi một ly” Dứt lời, hướng lên đầu
“Ô Thước…” Nhìn chằm chằm nàng một lát, thầm than một tiếng, gật gật đầu, tiếp nhận ly rượu trong tay của nàng
An Lương chưa bao giờ uống rượu, lần này chẳng biết vì sao, càng là vì Ô Thước phá lệ!
Rượu mạnh vừa mới vào hầu, An Lương chính là mãnh liệt ho khan vài tiếng, ngực thoáng chốc một trận ấm áp, bình phục một hồi, lại vừa ngẩng đầu, quét mắt trong phòng, nơi nào còn có bóng người màu đen kia
Ngồi yên ở trêи ghế, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay hồi lâu
Một lát
Ngẩng đầu nhìn Thiên Hựu và Mục Khuynh Tuyết mắt đang cười đùa, nắm chặt ly rượu bên trong tay, đặt lên bàn, ra cửa
Một đường trở lại trong phòng mình, lấy ra quần áo Diệp Diên tự tay may, ngồi ở bên giường nhìn chăm chú hồi lâu, giơ tay sờ sờ, khẽ mỉm cười, thở dài
Trước đó vẫn không nỡ mặc, nhưng nhìn điệu bộ này hôm nay, nếu như không mặc nữa… Cũng không biết ngày sau có còn cơ hội có thể mặc hay không
Cười khổ một tiếng, giơ tay sờ sờ nơi cổ áo, bộ phận của cổ tay quả nhiên cao dầy hơn chút, tâm trạng càng là cảm động không thôi, vuốt nhẹ một lúc lâu, đứng dậy đổi bộ đồ mới
Buộc chặt cổ áo, sửa lại một chút góc áo, nhìn quanh một chút trong phòng, mở cửa ra khỏi phòng
…
Trong sảnh, Văn Khúc đang muốn tìm An Lương tán gẫu, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng người An Lương, lại nhìn kỹ chút, đâu chỉ là An Lương, cả Ô Thước và Bạch Phượng lại cũng không thấy!
Sắc mắt vừa biến, vội lôi Hồng Nhạn ra khỏi phòng
“Làm sao vậy?” Hồng Nhạn không rõ
“Nhìn thấy Bạch Phượng và Ô Thước không”
“Ồ? Không ở trong phòng sao? Ta đây cũng không chú ý, chắc là đi đâu chời rồi chứ?”
“Chậc… Nhưng mà… An Lương cũng không ở trong phòng”
Nghe xong lời này, Hồng Nhạn lúc đầu cũng không để ý, nhưng nhìn chằm chằm Văn Khúc một mặt dáng vẻ nóng nảy nhìn một lát, bỗng dưng cả kinh
Trừng hai mắt suy nghĩ một chút, “Ý của ngươi là…”
“Không thể nào? Ô Thước không to gan như vậy chứ?”
“Khó nói, từ khi ở cái làng kia, nàng sau khi thấy An Lương một lần, lâu như vậy rồi, ngươi có từng thấy nàng lộ qua sắc mặt tốt?”
“Chuyện này…. Này ngược lại là….”
“Nhưng…. Không phải còn có Bạch Phượng đi cùng với nàng sao??”
“Bạch Phượng tính tình kɧօáϊ ý ân cừu kia, không giúp đâm lên hai dao đều phải cám ơn rối rít rồi!” Văn Khúc trợn trắng mắt, gõ gõ đầu của Hồng Nhạn
“Đừng nói nhảm, cũng không biết An Lương này đi đâu, ừ…. Ta đi trong phòng nàng tìm xem, ngươi đi mỗi cái trong viện xem thử, cuối năm, ngàn vạn không thể xảy ra rối loạn gì”
“Được”
….
Vừa mới ra khỏi phòng, An Lương chính là giật mình một cái, miễn cưỡng rùng mình một cái, ánh mắt lơ đãng quét về phía chỗ bóng tối trong gốc
Chỉnh chình cổ áo, quay người đóng kỹ cửa phòng, hướng về ngoài sân đi tới, mới đi hai bước, liền dừng lại bước chân
Nơi nguyệt môn (cửa có hình tròn như trăng), chẳng biết lúc nào càng là dựa một thân ảnh màu trắng, dưới ánh trăng chiếu, chiếu ra một gò má hơi chút trắng bệch suy yếu, nghe thấy tiếng vang, Bạch Phượng quay đầu nhìn, con mắt thấm hàn quang nhìn chằm chằm An Lương, chậm rãi nghiêng người sang, chặn lại cửa viện
“An thiếu soái thật có nhã hứng, hẳn là đã biết lúc chết của mình sắp tới? Còn cố ý trở về phòng ăn mặc một phen” Bạch Phượng khóe môi khẽ nhếch, mặt lộ vẻ châm biếm
An Lương mím mím miệng, không tỏ rõ ý kiến, dư quang quét mắt bóng râm bên góc trái, đem tay phải thu về trong tay áo, lùi về sau nửa bước, cảnh giác Bạch Phượng trước mặt
Bạch Phượng lại chỉ là mắt lạnh nhìn nàng, dựa nguyệt môn, lại không hành động
An Lương chau mày, bỗng dưng lỗ tai hơi động, liền nghe “Vèo” một tiếng, đột nhiên nghiêng người
“Cheng” một tiếng, một nhánh mũi tên càng là xẹt qua sát gò má của chính mình,đâm vào bản cửa phía sau
Quay đầu nhìn một chút, mũi tên phía sau hãy còn lay động
Thấy An Lương yên ổn tránh thoát mũi tên, Bạch Phượng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía chỗ bóng tối
Chỉ thấy ở trong âm ảnh này, chậm rãi đi ra một bóng người màu đen, nếu không có ánh trăng tốt đẹp hôm nay, sợ là không nhìn ra đứng trước mặt một người
Ô Thước sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm An Lương, một đôi hàn quang tràn đầy trong con ngươi, một mũi tên thất bại rất không cam lòng, lần nữa giương cung lắp tên, mũi tên nhắm thẳng vào mi tâm của An Lương!
Hết chương 43