• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thất lễ rồi, phủ quý cũng không người thông báo, tự tiện xông vào trong phủ, vẫn xin xem xét” Cô gái mặc áo đen vội quay về ba người ôm quyền, trước tiên nói lời xin lỗi

“Không sao” An Lương gật gật đầu

“Xin hỏi vị tiểu thư này, Phong Dương là bại vào tay ngươi?” Nữ tử đi tới trước người Thiên Hựu đánh giá vài cái

“Phong Dương? là người giữ võ đài?”

“Chính phải”

“Ách…” Một mặt dáng vẻ thẹn thùng, lén lút gật gật đầu

Nữ tử chỉ hơi trầm ngâm, lại đi tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết

“Xin hỏi vị phu nhân này…”

Mục Khuynh Tuyết chân mày cau lại

“Ách… Nữ… Nữ hiệp…”

“Cánh tay của Phong Dương kia là ngươi bẻ gẫy? Võ đài trong chợ là bị hủy bởi tay ngươi?”

“Chậm đã, là vị Phong Dương kia sau khi bị thua không cam lòng, muốn đánh lén thương ta, mẫu thân ta sốt ruột che chở ta, ra tay không khỏi nặng chút” Thiên Hựu vội mở miệng giải thích

“Nga? Lại có việc này?” Cô gái mặc áo đen chau mày

“Hừ, thực sự là hủy đi danh dự của Quân gia ta” Nữ tử hướng về phía người sau lưng nhỏ giọng thầm thì hai câu, khoát tay áo một cái, hai người phía sau vội chạy đi

“Quân gia?” Mục Khuynh Tuyết cau mày mở miệng

“Chính phải, tại hạ là quản sự của Quân gia, Quân Ức Thương, phụng mệnh gia chủ, chuyên tới Kinh Thành để bố trí võ đài, luận võ chọn rể, vì thiếu chủ nhân tìm một hiền…hiền…”

Nói đến đây, Quân Ức Thương đánh giá Thiên Hựu vài cái, một câu lương tế (rễ hiền) là thế nào cũng nói không ra miệng

“Ạch… Lương…Lương nhân”

“A!?” Thiên Hựu cả kinh, miệng mở đều sắp có thể nhét một cái trứng gà rồi.

“Mẹ! Người không phải nói võ đài này chỉ là để người ta luận bàn so tài sao!?”

“Ta… Ạch…. Ta…” Mục Khuynh Tuyết cũng là kinh hãi quá độ, một lát chưa hoàn hồn lại…

An Lương ở một bên nghe xong nửa ngày, cũng coi như là biết xảy ra chuyện gì, tất nhiên là vừa tức giận, vừa buồn cười

“Cái kia, Quân… Quân gia thẩm thẩm, trong này, sợ là… Sợ là có chút hiểu lầm, hiểu lầm…”

“Ngươi lời này là ý gì?” Quân Ức Thương nhíu mày, sắc mặt phát lạnh

“Đánh võ đài Quân gia ta, bây giờ còn muốn đổi ý hay sao?”

“Không không không, không đúng không đúng, ta không phải ý này, ta ta ta… Không biết không biết võ đài kia là đang làm gì, ta cho rằng chỉ là cùng người luận bàn so tài, hơn nữa, hơn nữa ta làm sao, làm sao có thể cưới tỷ tỷ Sơ Tâm chứ!”

Thiên Hựu dĩ nhiên nhanh chóng là nói cũng không biết nói, Mục Khuynh Tuyết sững sờ nửa ngày, đột nhiên phục hồi tinh thần lại

“Quân gia bây giờ là đương gia Như Ngọc?”

Quân Ức Thương nghe vậy sững sờ, “Các hạ quen biết Gia chủ nhà ta?”

“Đâu chỉ là quen biết, ta cùng với Như Ngọc tuổi thơ quen biết, tư giao không ít”

“Đúng đúng đúng, mẹ ta và Như Ngọc thẩm thẩm giao tình có thể sâu hơn, trước đây, Như Ngọc thẩm thẩm thường mang theo Sơ Tâm tỷ tỷ đi theo ta chơi” Thiên Hựu vội nói chen vào

“Nga?” Quân Ức Thương sững sờ

“Đều là hiểu lầm, hiểu lầm” Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng

“Chuyện hôm nay là ta nhất thời hưng khởi, ngươi trở lại truyền lời cho Như Ngọc, chỉ cần nhắc tục danh Mục Khuynh Tuyết ta, nàng liền hiểu” Mục Khuynh Tuyết thật là tiêu sái khoát tay áo một cái, Quân Ức Thương nghe vậy lại là sững sờ tại chỗ

“Mục…”

“Mục….Khuynh….Tuyết….”

“Ngươi là….. Mục…. Khuynh Tuyết…?”

Quân Ức Thương lẩm bẩm một lát, nhìn về phía ánh mắt của Mục Khuynh Tuyết đột nhiên trở nên nóng bỏng

“Ngươi là Mục Khuynh Tuyết!?” Đi lên trước một phát bắt được tay của Mục Khuynh Tuyết, nhìn chằm chằm cô một lát, cả viền mắt cũng không kiềm được đỏ rồi…

“Ta… Chính phải….” Mục Khuynh Tuyết hiển nhiên bị phản ứng của Quân Ức Thương dọa rồi

“Ngươi là Mục Khuynh Tuyết!? Ngươi đúng là Mục Khuynh Tuyết!?”

Bị nàng truy hỏi như thế, cả Mục Khuynh Tuyết cũng không khỏi hỏi ngược lại chính mình, rốt cuộc có phải Mục Khuynh Tuyết không…

“Ta…. Ta là Mục Khuynh Tuyết…”

“Ngươi…”

“Ta…”

Quân Ức Thương đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì cái gì

“Ngươi…. Làm sao vậy?” Mục Khuynh Tuyết chau mày, cúi đầu muốn đi xem vẻ mặt của nàng

“Khụ…” An Lương ở một bên nặng nề ho một tiếng

Quân Ức Thương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, vội buông lỏng tay nắm lấy cô, lùi về sau một bước, đối với cô liền ôm quyền, vái chào tới đất, càng là hành đại lễ

“Ngươi đây là ý gì?”

“Mục tướng quân uy danh truyền xa, thật là tấm gương của chúng ta, tại hạ kính ngưỡng tướng quân, cũng không phải một ngày hai ngày, bây giờ càng là may mắn có thể gặp, đời này, không tiếc”

“Nói quá lời, nói quá lời” Mục Khuynh Tuyết vội xua tay

“Tướng quân, vừa rồi tại hạ thất lễ, mong rằng tướng quân chớ trách” Nói qua, Quân Ức Thương quay về Mục Khuynh Tuyết lại là thi lễ

“Không sao, vậy hôm nay việc này…”

Quân Ức Thương gật gù, “Đã là hiểu lầm, ta tự nhiên hướng về gia chủ báo cáo”

“Ừm, được, vậy liền làm phiền ngươi”

“Tướng quân khách sáo rồi”

“Ừ, đúng rồi, ngươi trở lại thay ta hướng đến Như Ngọc, ngày khác ta đến nhà bái phỏng”

“Vâng, tướng quân yên tâm đi”

“Ừ, không có gì chuyện, ngươi liền mời trở về đi” Mục Khuynh Tuyết vung vung tay, hạ lệnh trục khách

Quân Ức Thương do dự một chút, gật gật đầu, “Vậy ta liền cáo từ, tướng quân…. Bảo trọng!”

Dứt lời, Quân Ức Thương đem người rời khỏi, trước khi ra khỏi cửa viện, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn

“Phù…” Chờ những người này đi rồi, Thiên Hựu thở dài một hơi, dựa vào trêи cánh cửa lau mồ hôi trêи trán

“Hay cho tiểu nha đầu ngươi, suýt chút nữa làm rể hiền Quân gia? Ha ha ha…” Mục Khuynh Tuyết cười lớn trêu chọc Thiên Hựu

Thiên Hựu tức giận đùng đùng liếc Mục Khuynh Tuyết, “Người cũng đừng nói nữa, ta bây giờ còn một thân mồ hôi đây! May mắn đây là Quân gia, nếu như người khác, người để ta làm sao đây!?”

“Làm sao bây giờ? Cưới về, mẹ nuôi cho ngươi, ha ha ha” Mục Khuynh Tuyết thật đúng là lòng lớn…

“Hừ!” Thiên Hựu quệt miệng tức giận hừ một tiếng, quay người vào phòng

Hai mẹ con này một không có tim không có phổi, một thẹn quá thành giận, hai người đều ăn ý quên An Lương đứng một bên…

Chỉ thấy An Lương này nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, lại quay đầu lại nhìn Thiên Hựu một chút, lắc lắc đầu, thở dài



Buổi chiều, ở trong thư phòng, An Lương như không có chuyện gì xảy ra giảng giải văn chương cho Thiên Hựu, Thiên Hựu ở bề ngoài nghe đến mê mẩn, nhưng trong lòng lại là lo sợ bất an, không biết sư phụ lúc nào sẽ làm khó dễ, càng là không dám chủ động nhắc tới chuyện này

“Bản văn chương này, sư phụ có giảng giải rõ ràng không?” An Lương thả xuống sách dò hỏi Thiên Hựu

“Rõ…. Rõ ràng” Thiên Hựu vội mở miệng

An Lương nhìn nàng một cái, trầm mặc một lát, gật gật đầu, “Được, vậy tự ngươi ôn tập một lần nữa” Dứt lời, liền cầm lấy một bản sách khác lật xem

Thiên Hựu vội theo nàng nói, chăm chú ôn tập, trong lúc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn An Lương một chút, mấy lần lời chưa kịp ra khỏi miệng rồi lại không dám mở miệng

Thiên Hựu loại này, An Lương tự nhiên là nhìn ở trong mắt, nhưng mà Thiên Hựu không nói, nàng liền cũng không hỏi

Hai người mỗi người một ý nhìn sách hồi lâu, An Lương đột nhiên thở dài, dọa đến Thiên Hựu vội ngồi thẳng người

An Lương nghiêng đầu nhìn sắc trời một chút, đóng sách đứng dậy

Thiên Hựu cả kinh, “Sư… Sư phụ…”

“Huh?”

“Sư phụ… Muốn đi đâu?” Lời ra đến khóe miệng, lại vẫn là thay đổi dạng

“Đi làm cơm”

Thiên Hựu gật gật đầu

An Lương không nhiều lời nữa, nhưng mà đi tới cửa, lại vẫn là cố ý ngừng một hồi, thấy Thiên Hựu vẫn không có động tác, lắc lắc đầu, cất bước rời khỏi

Hết chương 8

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK