Soái trướng An Lạc Thành
Một tên tiểu tướng đang đứng ở trước trướng trông coi
Vẻ mặt hoang mang, ánh mắt phập phù, không ngừng nhìn chung quanh
Rất xa nhìn thấy An Lạc Thành tuần doanh trở về, vội ép xuống mũ nón, che khuất nửa tấm mặt, căng thẳng nuốt nước miếng, tay nắm mộc thương từng trận toát mồ hôi lạnh
Thấy nàng cách mình càng ngày càng gần, càng là không tự giác lui về sau non nửa bước
Xong rồi!
Trong lòng rùng mình, không dám cử động nữa
Quả nhiên, An Lạc Thành đang muốn vào trướng, bước chân lại là ngừng, nghiêng đầu liếc mắt một cái, chau mày
Quay người ở trước người tiểu tướng kia đứng lại, nhìn cái đầu tên gia hỏa này còn chưa bằng bả vai chính mình
“Ngẩng đầu lên” Âm thanh trầm thấp
Tiểu tướng nghe vậy, hít sâu mấy hơi thở, hơi ngẩng đầu lên
“Tại sao lại là ngươi?” Một mặt không thích
Nhíu nhíu mày, lại cúi đầu nhìn qua, “Hôm nay là ai đang làm nhiệm vụ?”
“Là…là thuộc hạ…” Thanh âm cực thấp trả lời một câu
An Lạc Thành nghe vậy, híp mắt lại, cầm lấy cổ áo của tiểu tướng liền đưa nàng kéo vào trong lều
Trong lều, tiểu tướng quỳ trêи mặt đất, cục xúc bất an, thỉnh thoảng lén lút nhìn An Lạc Thành, trêи trán tràn đầy mồ hôi lạnh
Thấy nàng như vậy, An Lạc Thành trong lòng chính là một trận căm tức
“Tiến lên” Lạnh nhạt nói một tiếng
Tiểu tướng không dám thất lễ, vội quỳ gối đến trước
“Ta hỏi lại ngươi một lần, hôm nay là ai đang làm nhiệm vụ”
“Là…” Há mồm muốn đáp, nhìn lên ánh mắt sắc bén của An Lạc Thành, “Một chữ “Ta” Miễn cưỡng kẹt ở cuống họng
“Là…là…” Ấp úng, không dám trả lời
“Là…”
“Ha” An Lạc Thành cười lạnh một tiếng, giơ tay chính là một cái tát, vung ở gò má nàng
Tiểu tướng vừa lảo đảo ngã xuống đất, viền mắt trong nháy mắt thì đỏ
“An Khê, ngươi có tiền đồ rồi, ngay cả ta cũng dám lừa bịp?”
“Thuộc…. Thuộc hạ…”
Trợn lên giận dữ nhìn An Khê một chút
“Người đâu” Hướng về phía ngoài trướng cao giọng thét lên một tiếng
Phó tướng Cổ Diễn nghe tiếng vào trướng, vừa thấy tình hình này, trong lòng hơi hồi hộp một chút
“Nguyên soái”
“Hôm nay là ai đang làm nhiệm vụ?”
“Là…” Cúi đầu nhìn một chút An Khê nằm trêи mặt đất nhỏ giọng khóc nức nở
Mím mím miệng
“Là…. An Lương”
“Người đâu” An Lạc Thành sắc mặt khó coi
“Nàng…” Cổ Diễn há miệng, cũng không biết nên mở miệng như thế nào
“Thân thể nàng không khỏe, hôm nay, ta…”
Cổ Diễn vừa nghe, vội hướng về phía An Khê lắc đầu, ra hiệu nàng không nên nói nữa
“Ta thay nàng…canh giữ…” Thấy được Cổ Diễn ra hiệu, càng nói càng không có sức
“Ha” An Lạc Thành lại là một tiếng cười lạnh, đi tới trước mặt Cổ Diễn, “Người đâu” Ngữ khí lạnh lùng
Cổ Diễn thở dài, nhìn An Lạc Thành một chút, do dự một lát
“Lúc hành quân… Tụt lại phía sau rồi”
“Cái gì?” An Lạc Thành sắc mặt lưỡng lự, “Tụt lại phía sau?” dường như nghe thấy được chuyện cười lớn
Hơi trầm mặc
“Người đi đâu rồi?” Lần nữa hỏi hướng về Cổ Diễn
Cổ Diễn mím chặt môi, tăng lên lá gan, ngẩng đầu nhìn An Lạc Thành
“Nàng vốn là một thân vết thương, bước đi đều khó khăn, ngài lại hạ lệnh hành quân gấp, không cho phép người chăm sóc, không cho nàng ngựa cởi, nàng kéo lấy thương thế, làm sao theo lên được?”
“Làm càn!” An Lạc Thành trừng mắt lên, cầm lấy cổ áo của Cổ Diễn, “Ngươi đang ở đây nghi vấn bản soái?”
“Thuộc hạ không dám” Cổ Diễn vội cúi đầu, không dám đối diện nàng
“Nguyên soái bớt giận, thuộc hạ đã phái người dọc theo đường tìm kiếm”
“Hừ. Việc này còn có ai biết”
Cổ Diễn lắc lắc đầu, “Còn có ai sẽ để ý sự sống chết của nàng?” Cười khổ một tiếng
“Phái người đi tìm, cần phải đem nàng mang về cho ta. Hai người ngươi, lấy tội bao che luận, mỗi người phạt 50 quân trượng. Cút ra ngoài”
….
“Hí…” Cổ Diễn đỡ hàng rào, chậm rãi đi về phía trước
Vui mừng đây là thời chiến, trong quân có một quy định bất thành văn, ở lúc chiến, trừ phi luận xử cực hình, bằng không, hình phạt khác, đều phạt ít ra hiệu, dung sau này rồi tính
Đang đi, nhìn thấy hai tên binh lính vừa rồi phạt gậy chính mình, mang theo quân trượng bước nhanh chạy về phía trước, nghi hoặc lên trước nhìn ngó, mơ hồ nhìn thấy trước soái trướng thân ảnh đơn bạc kia
“Lương Nhi!?” Cả kinh, vội đi nhanh hai bước
Còn chưa đi tới gần, lọt vào tai chính là rầm rầm rầm tiếng va chạm của trượng
Trêи băng ghế dài người cắn chặc giáp hộ không lên tiếng, gò má kiên nghị, còn mang theo một đạo vết vảy
“Nguyên soái” Vội quỳ gối trước mặt An Lạc Thành
“Nguyên soái, hôm nay là thời chiến, lúc nào cũng có thể sẽ lên chiến sự, nếu không phải tội chết, khẩn cầu nguyên soái khai ân, tha ngày sau lại dùng”
Lại đánh mấy trượng, An Lạc Thành mới vung vung tay, cũng không nhiều lời, quay người tiến vào trướng
Cổ Diễn thở dài một hơi, suýt nữa ngã quắp trêи mặt đất
“Lương Nhi?” Dịch đến một bên ghế dài
“Sư… Sư phụ…” An Lương khẽ gọi một tiếng, nhìn khuôn mặt thân thiết của Cổ Diễn, khẽ mỉm cười
“Này” Cổ Diễn đáp một tiếng, thở dài một hơi
…
Đêm đó, doanh môn
An Lương đang trông coi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trọng tâm cơ bản đặt ở trêи mộc thương trong tay
“Ạch…” Hơi nhúc nhích, chính là một thân mồ hôi lạnh
“Lương Nhi”
“Sư… Hí… Sư phụ…” Vội khom người
“Được rồi, chớ lộn xộn” Dìu nàng đứng tốt, cúi đầu nhìn một chút, sắc mặt tiều tụy, tóc rối kề sát ở gò má, trêи trán còn có giọt mồ hôi nhỏ
“Làm khó ngươi rồi, bị thương nặng như vậy, còn phải gác trướng”
An Lương lắc lắc đầu
“Hôm nay liên lụy sư phụ và tiểu Khê, ta…”
“Dây cũng không vướng bận, ngươi cũng không cần lưu ý” Nhìn nàng mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ, giơ tay vỗ vỗ bả vai của nàng
“Ân…” Một tiếng rên
Cổ Diễn vội thu tay lại, nhíu mày
“Vết thương còn không có tốt sao?” Nói qua, đưa tay hướng về gò má An Lương, còn vì là chạm đến vết thương trêи mặt, liền bị An Lương nghiêng đầu né tránh
“Đã không có gì đáng ngại” An Lương vội cúi thấp đầu
“Ta xem một chút” Xốc lên một góc ống tay áo
“Đã không sao” An Lương thu tay về
Aiz…
Cổ Diễn thở dài một tiếng, vừa rồi thoáng nhìn kia, lờ mờ nhìn thấy trêи cánh tay nàng còn có vài đạo vết vảy màu đỏ sậm
Bầu không khí có chút lúng túng, lắc lắc đầu
“Ban đêm gió lạnh, ta đi lấy cho ngươi bộ áo khoác”
Quay người đang muốn đi, lại thấy một binh lính ôm áo khoác qua
“Làm sao vậy?”
“Nguyên soái lệnh ta đem áo khoác này giao cho An Lương, để nàng ngày mai giặc sạch”
Cổ Diễn hé miệng nở nụ cười, hướng về phương hướng soái trướng nhìn ngó
“Vâng.” An Lương hai tay tiếp nhận, cứ như vậy bưng quần áo, tiếp tục gác
Cổ Diễn nhìn lắc đầu
Cầm áo khoác tiếp xuống, khoác lên trêи người An Lương
“Cái này…”
Cổ Diễn chỉ cười cười, quay đầu hướng về soái trướng liếc nhìn
An Lương sững sờ, cũng quay đầu nhìn lại, mơ hồ thấy được trong lều có bóng người đi lại
“Được rồi, ngươi ở đây canh giữ đi, ta trở về”
“Vâng”
Đứng một hồi, luôn không chịu được, muốn quay đầu lại nhìn soái trướng
Sờ sờ áo khác trêи người, tựa hồ còn mang theo ấm áp
Trong lòng một trận biển ấm
Nhìn ngó phía trước, không khỏi lại đứng thẳng thân thể chút
Hết.