Quốc chủ đang lật xem tấu chương, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt, thỉnh thoảng thở dài một tiếng
Diệp Diên bưng chén trà đứng hầu ở bên, cũng là một bộ vẻ lo lắng
“Aiz…” Lại là một tiếng thở dài
Diệp Diên vội đưa lên trà nóng
Mất tập trung uống hai ngụm, chỉ hơi trầm ngâm
“Diệp Diên”
“Có”
“Ngươi cảm thấy… Ta làm như vậy… Đúng không?”
Diệp Diên cúi đầu, một lát không nói
“Không thể nói là đúng sai”
“Ngài đứng ở lập trường mẫu thân, che chở hài tử, là thường tình của con người”
“Nhưng mà?” Quốc chủ vừa nghe là biết nàng lời còn chưa nói xong, quay đầu lại nhìn nàng
“Khuynh Tuyết mặc dù không phải cốt nhục ruột của ngài, nhưng những năm này đi theo bên người ngài, tâm tính phẩm hạnh cùng ngài giống nhất, ta cảm thấy, chuyện này, ngài gạt nàng, cũng chưa chắc là tốt với nàng”
Quốc chủ sắc mặt do dự, nhấp ngụm trà, gật gật đầu
“Diệp Diên nói thẳng, đã có nhiều người như vậy vì hộ nàng mà chết thảm, ngài chẳng lẽ còn nghĩ…. Để Lương nhi… Trở thành cái kế tiếp sao?”
“Khuynh Tuyết đã nợ nàng quá nhiều rồi….”
Quốc chủ trầm mặc, hai người không nói
Một lát, gật gật đầu, thả xuống chén trà
“Đúng vậy a…Xem ra… Ta đúng là già rồi….”
“Thay y phục thôi”
…
Phủ tướng quân, phòng ngủ Mục Khuynh Tuyết
Bên giường, Thiên Hựu đang thay Mục Khuynh Tuyết đổi thuốc
“Mẹ, thái y nói cánh tay của người khôi phục không tệ, thế nhưng tạm thời vẫn chưa thể động võ, chỉ ủy khuất người nhịn nhiều hơn mấy ngày nữa, đợi cánh tay người hoàn toàn khỏi rồi, ta theo người đại chiến ba ngày ba đêm đều được!”
Thiên Hựu cố nặn ra một nụ cười
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, giơ tay sờ sờ gò má nữ nhi, An Lương rời đi mới không qua ba ngày, hài tử càng là gầy đều sắp không sờ tới thịt rồi, nàng còn phải đánh tinh thần đến bồi bạn chính mình, trong lòng một trận ngột ngạt
“Ừ, đây chính là ngươi nói, đến lúc đó ckhông cho phép chơi xấu” Đem con gái ôm vào trong lòng, cảm khái vô hạn, đứa bé này, thật sự rất giống An Lương
Hai người đang ôm lấy, nghe thấy ngoài phòng một trận tiếng bước chân dồn dập
Thiên Hựu vui vẻ, vội vàng đứng dậy nhìn nhau
Đã thấy Lạc Tử Y đẩy cửa vào nhà, lập tức một trận thất vọng, đầu cũng cúi xuống
“Mẹ nuôi…” Khẽ gọi một tiếng
Tử Y phong trần mệt mỏi, trêи mặt mang theo vẻ mệt mỏi, vừa vào nhà thấy được Thiên Hựu như vậy, vội đi tới cúi người đem nàng ôm vào trong ngực
“Thiên Hựu ngoan” Vỗ về đầu nhỏ của Thiên Hựu
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Nhìn phía Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết chỉ lắc lắc đầu, lại là không muốn nhắc lại
“Ngươi làm sao cũng không ngăn cản? Cho dù không vì chính ngươi, cũng suy nghĩ Thiên Hựu chút a, ngươi biết rõ Thiên Hựu cách không được nàng!”
Nhìn hài tử trong lồng ngực thấp giọng thút thít
“Ta không ngăn được” Một mặt không kiên nhẫn
“Kỳ quái, ngươi nếu muốn cản, tự có 1000 loại phương pháp để nàng không đi được”
“Khuynh Tuyết, tâm ý của An Lương, ngay cả ta người ngoài cuộc này đều nhìn rõ rõ ràng ràng, ngươi không rõ ràng sao?”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, tựa đầu nghiêng qua một bên
“Ta nói ngươi làm sao cứ như vậy bướng bỉnh chứ Đến bây giờ ngươi còn đang bận tâm mặt mũi đáng chết của ngươi? Nói một đôi lời mềm khó như vậy?”
“Mẹ nuôi, không liên quan chuyện của mẹ, sư phụ thái độ kiên quyết, ta cầu nàng chừng mấy ngày, đều không hữu dụng…”
Lạc Tử Y ngẩn ra, nhìn Thiên Hựu một chút
“Thiên Hựu ngoan, đi ra ngoài chơi một hồi trước, mẹ nuôi có mấy lời muốn đơn độc nói với mẹ ngươi”
Thiên Hựu quay đầu lại nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, gật gật đầu
“Khuynh Tuyết, ta chỉ hỏi ngươi một câu nói, ngươi thành thành thực thực nói cho ta biết” Ngồi ở mép giường, nghiêm túc nhìn theo Mục Khuynh Tuyết
“Ngươi đến cùng, có yêu nàng hay không?”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy ngẩn ra, khẽ chau mày, mím chặt môi, một lát không có đáp lại
Nhưng Lạc Tử Y cũng hiểu được tâm ý của cô, gật gật đầu
“Nếu đã như vậy” Lôi kéo Mục Khuynh Tuyết đứng dậy, giúp cô mặc quần áo tử tế, phủ thêm áo choàng
“Đuổi theo nàng”
Mục Khuynh Tuyết hơi thất thần, do dự hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu
“Trong lòng nàng là nước nhà thiên hạ, đại nghĩa trước mặt, tư tình nhi nữ lại tính là gì?” Một tiếng cười khẽ, trong con ngươi tất cả đều là vẻ mặt mất mác
“Nàng hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ hay sao?” Lạc Tử Y vội la lên
“Hừ!” Lại nghe ngoài cửa một tiếng hừ mạnh
Hai người sững sờ, vội quay đầu nhìn lại
Quốc chủ sắc mặt không vui, do Diệp Diên dìu lấy, hai người sau khi vào nhà, cùng nhau cùng nhau nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, đều là một bộ dáng dấp chỉ tiếc mài sắt không nên kim
“Ngươi còn dám nói yêu nàng, cho nên ngay cả nàng nói là thật hay là giả cũng phân không rõ”
“Mẹ, thẩm thẩm” Hai con gái vội vàng hành lễ
“Mẹ, ngài lời này… Là có ý gì?”
Quốc chủ trợn mắt, “Không có chuyện gì của ngươi, đi ra ngoài bồi Thiên Hựu đi”
Lạc Tử Y bĩu môi, bất đắc dĩ xin cáo lui
“Mẹ, ngài mới vừa nói…” Mắt thấy quốc chủ ngồi ở bên cạnh bàn tự rót tự uống, căn bản không có ý lên tiếng, Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ đặt câu hỏi
“Ừ” Quốc chủ đáp một tiếng, liền lại không nói tiếp
“Ngài rốt cuộc là ý gì?”
“Ừ, cái này ngược lại không gấp” Quốc chủ vung vung tay, kêu Mục Khuynh Tuyết đến bên cạnh mình ngồi xuống, không nhìn cô gương mặt lo lắng kia
“Mẹ muốn, trước tiên kể cho ngươi một câu chuyện”
“Kể chuyện xưa?”
“Ừm” Quốc chủ sắc mặt nghiêm nghị
“An Lạc Thành người này, ngươi không xa lạ gì”
“An Lạc Thành!?” Mục Khuynh Tuyết cả kinh, nhìn một chút vẻ mặt của quốc chủ, vội ngoan ngoãn ngồi yên, nghiêng tai lắng nghe
“Nhớ năm đó, hai người ta cùng thời làm tướng, nàng ở Dực quốc chẳng qua là quân tiên phong nho nhỏ, mà ta, đã là chủ soái của tam quân”
“Nhưng không đến hai năm, tên gọi An Lạc Thành của nàng liền đè ép qua đầu ta, cho đến ngày nay, thế nhân còn nhớ An Lạc Thành, từ lâu quên mất Lạc Thanh Viễn”
Lắc đầu cười khẽ
“Các ngươi đều biết An Lạc Thành danh tiếng vang vọng, nhưng lại có mấy người biết, nàng là làm sao đánh vang cái tên này”
Thở dài
Mục Khuynh Tuyết nào hiểu nàng lời ấy ý gì, cau mày không rõ
“Lúc nhỏ nghe ngài đề cập tới, An Lạc Thành đánh chết chiến thần Cửu Ô, đối phương một trận thành danh”
“Hừ” Hừ lạnh một tiếng, đầy mắt xem thường
“Đáng thương Phong lão tướng quân, một đời ngang dọc sa trường, quá khứ gào thét, dụng binh như thần, chưa từng bại trận, vô số tướng sĩ trong lòng kính ngưỡng chiến thần!”
“Một đời anh danh lại là bị hủy bởi tay nàng, bộ tộc Cửu Ô cũng theo đó sa sút…”
“Mẹ ngài lời ấy ý gì?”
Nghiêng đầu thật sâu nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút
“Ngươi có nhớ mẹ từng nói với ngươi, đối xử binh sĩ, phải giống như đối xử anh em chí thân của mình, ngươi thành ý đối đãi, họ mới có thể cam tâm tình nguyện, cùng ngươi đồng sinh cộng tử”
“Một khắc chưa từng quên”
Quốc chủ gật gật đầu
“Phong lão tướng quân trọng tình trọng nghĩa, đối xử binh sĩ của thủ hạ chính là như vậy, binh của nàng, mỗi cái đều cam nguyện vì nàng ném đầu tung máu”
“An Lạc Thành biết rõ điểm này, liền lấy cái này làm mưu đồ lớn”
“Trước sau thiết kế dụ bắt hai viên ái tướng của Phong lão, sau đó thả ra manh mối, muốn cùng tộc Cửu Ô đình chiến giảng hòa, vì biểu hiện tâm ý, hẹn ở sườn núi Lạc Nhạn, thả hai tướng”
“Phong lão cứu người sốt ruột, tin lời của nàng, dẫn người tìm đến sườn núi Lạc Nhạn, nhưng thấy được, lại là đầu của hai viên ái tướng, và thi thể tàn phá!”
“An Lạc Thành mà không giữ lời hứa như thế!?”
“Đâu chỉ như vậy” Quốc chủ quay đầu nhìn nàng một cái, lại nói
“Phong lão suất bộ mới vừa đến, An Lạc Thành liền hạ lệnh vây quét, Dực quân sớm có mai phục, nhân số càng là hơn xa tộc nhân Cửu Ô, lão tướng quân ɖu͙ƈ huyết phấn chiến, ròng rã ba ngày ba đêm… Chiến đến người cuối cùng…”
Thở dài, trong mắt ẩn hiện lệ quang
“Sau đó, An Lạc Thành lấy được binh phù của lão tướng quân, giả truyền quân lệnh, lừa gạt mở cửa thành, giả ý động viên tộc nhân Cửu Ô, khao thưởng quân sĩ, cùng các nàng cùng chúc mừng hai nước hòa giải”
“Nhưng, lại ở ban đêm hôm ấy, tộc nhân Cửu Ô thả lỏng đề phòng, cho rằng cuối cùng có thể lắng lại ngọn lửa chiến tranh, an ổn sống qua ngày, ở trong giấc mộng thơm ngọt của các nàng…”
Quốc chủ yên lặng một hồi
Mục Khuynh Tuyết sắc mặt âm trầm, oán hận đập bàn một cái, “Đê tiện!”
Một lúc lâu, quốc chủ càng là một tiếng cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết
“Mẹ con chúng ta, có thể được An Lạc Thành coi trọng như vậy, như Phong lão đặc biệt quang vinh, cũng không biết là may nắm…hay là bất hạnh?”
Hết chương 74