Thiên An thấy người ở bên kia màn hình đang nở nụ cười dịu dàng nhưng với tình cảnh hiện tại thì cô lại không nhìn thấy vẻ dịu dàng của nó thay vào đó là một sự tức giận đang bùng nổ ẩn sau nụ cười kia
- " bé con! Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? "
Thiên An mỉm cười rồi khẽ đưa mắt đi nơi khác né tránh ánh mắt của Phong Thần Vũ: " ờm...sao bây giờ anh đã dậy rồi? "
- " mai tôi sẽ về! "
Nghe câu đó,Thiên An vội quay lại hỏi: " ơ! Công việc xong rồi sao? "
- " chưa! Nhưng mai tôi sẽ về! " Phong Thần Vũ đang chỉnh lại nút áo không nhìn màn hình chỉ nhàn nhạt nói câu đó.Thiên An biết vì mình mà hắn có dự định sẽ về nước trong khi công việc chưa xong thì cảm thấy có chút tội lỗi
- " Em xin lỗi,em sẽ không như vậy đâu mà! Bây giờ em sẽ đi ngủ ngay " Dứt lời Thiên An đứng bật dậy tắt tivi rồi chạy lên phòng.Phong Thần Vũ nhìn cô tuy hơi giận nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở cô: " đánh răng đi "
Thiên An đánh răng rửa mặt rồi đi tới bên giường nằm xuống, lần đầu tiên nằm trên chiếc giường to mà trước kia hai người thường ôm nhau ngủ làm cho Thiên An cảm thấy nó có chút lạ lẫm
- " thôi em đi ngủ đây! Anh làm việc đi nhé...bạn trai của em " Nói xong Thiên An lập tức tắt điện thoại không quên bật chế độ không làm phiền.Thiên An nhắm mắt lại đi ngủ nhưng 5 phút sau cô mở trừng mắt ra: không ngủ được..
Sáng hôm sau,cô tỉnh dậy là lúc đồng hồ điểm đúng 1 giờ chiều.Thiên An mệt mỏi đi xuống giường rồi đi tới phòng tắm,cô cảm thấy cả người dường như không còn một tí sức nào và có chút nong nóng trong người cổ họng khô khan thật khó chịu.Ăn trưa xong cô đi tới sofa nằm xuống.Phong Thần Vũ không gọi được cho cô thì gọi cho quản gia
- " tiểu thư vừa ăn xong bữa trưa ạ! tiểu thư...bị ốm thưa nhị gia " quản gia lưỡng lự mãi cuối cùng mới dám nói ra.
- "...đi kiểm tra tình trạng đi! Ta sẽ gọi người đến"
- " vâng " quản gia cầm điện thoại đi nhanh về phía ghế sofa.Phong Thần Vũ ngồi nhìn Thiên An đang nằm trên ghế làm anh ta cảm thấy nhói trong lòng nhưng rất nhanh suy nghĩ muốn thử khiến cho cô quằn quại ở trên ghế sofa đã lấn áp cảm giác kia. Đợi tháng sau hắn về thì nhất định phải trừng phạt cô mới được.
Thiên An tỉnh lại là khi bên ngoài có tiếng ồn,quản gia liền bảo cô nằm xuống.Thiên An hỏi ông ấy sao lại ồn như vậy,ai tới hay sao rồi cô lại mơ màng định ngủ tiếp.Lúc Thiên An mơ màng thì quản gia ở bên cạnh lên tiếng: " là Tam phu nhân tới ạ "
Thiên An nghe thấy ba từ " tam phu nhân " thì mở to mắt quay sang hoang mang nhìn quản gia: " ơ..tôi tưởng..." Cô tưởng Phong Thần Vũ chỉ có một người mẹ sao tự dưng lại có lại có người là tam phu nhân đến? Nhưng chưa kịp nói hết thì Thiên An kiệt sức nằm ra sau,hiện tại cô không có chút sức lực nào để nói chuyện hay nhìn vị tam phu nhân kia
- " tiểu thư!! Tiểu thư..." Đó là tiếng gọi cuối cùng mà Thiên An nghe thấy sau đó cô dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì thấy bóng dáng của một người phụ nữ trông bà ấy rất dịu dàng và thanh thoát.Bà ấy đang lật từng trang sách khi thấy cô tỉnh thì gấp cuốn sách lại mỉm cười với Thiên An: " cháu tỉnh rồi sao? Tiểu Vũ đang gọi điện cho cô sau khi nghe tin cháu bị ốm.Cô đã vội vàng đến đây để xem tình hình của cháu "