• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cái nắng chói chang, trong quân doanh lại có khách không mời mà đến.

Đối diện với Thẩm Kỉ Đường đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, phó quan Thường Vân Lai lau mồ hôi: “Thiếu soái, là cậu cả nhà họ Dịch đấy. Anh ta nói không hẹn được anh, nên đến đây thăm.”

“Chỉ có một mình anh ta sao?” Thẩm Kỉ Đường đặt báo cáo kiểm kê kho vũ khí xuống.

Thường Vân Lai hiểu rõ tính cách của Thẩm Kỉ Đường, anh chắc chắn không thích Dịch Tùng Liên đã đến trước đây: “Đúng vậy, chỉ có một mình anh ta, nói là đến để bàn về việc quyên góp vũ khí nhập khẩu.”

Thẩm Kỉ Đường gật đầu: “Cho vào.”

Dịch Liên Thành mới được cho vào, vừa vào văn phòng đã nhiệt tình chào hỏi Thẩm Kỉ Đường: “Kỷ Đường, sao hẹn cậu mãi không được, trong Thượng Hải này, chỉ có cậu là bận rộn nhất.”

Anh ta và Thẩm Kỉ Đường là bạn học đại học, chỉ có điều Thẩm Kỉ Đường học hai năm rồi đi học ở Học viện Chỉ huy Quân đội Liên bang Đức, trở về Thượng Hải mới lại liên lạc.

“Tôi có quân kỷ, không giống các anh.” Chưa kịp xã giao vài câu, Thẩm Kỉ Đường đã đóng tài liệu lại, sắp xếp gọn gàng trên bàn.

Dịch Liên Thành bắt đầu nói về việc quyên góp vũ khí, trong lòng tính toán xem nên mở lời như thế nào với anh.

Nói thật, Thẩm Kỉ Đường từ lâu đã là nhân vật hàng đầu trong giới thượng lưu ở Đức, ngay cả các nữ sinh viên nước ngoài ở trong trường cũng đều mê mẩn anh.

Anh thực sự không có gì để chê, từng đường nét trên mặt gần như hoàn hảo, khuôn mặt kiên nghị như được khắc ra, lông mày như kiếm, ánh mắt sắc lạnh, mũi cao, môi mỏng, có chút cảm giác là con lai.

Anh dựa vào vị thế của Đại soái, trở về Thượng Hải cũng vẫn là người được yêu mến, không ngạc nhiên khi anh có tiêu chuẩn cao, em gái anh ta đã nhiều lần thất bại trở về.

Anh ta cũng đã từng khuyên, nhưng lại bị em gái mắng trở lại.



Anh ta nói Thẩm Kỉ Đường có gì tốt, em gái lại nói Thẩm Kỉ Đường chỗ nào cũng tốt, ít nhất không giống anh ta và cha, không đi đến những nơi ca hát nhảy múa, cũng không lăng nhăng với phụ nữ.

Nói như vậy, quả thực khiến Dịch Liên Thành không biết phản bác thế nào.

Đúng vậy, Thẩm Kỉ Đường chưa bao giờ có bất kỳ tin đồn nào, không dính dáng đến vũ nữ hay ca sĩ, chỉ có những nha hoàn xinh đẹp trong nhà leo lên giường, mà cũng bị bắn…

Nói như vậy, anh có phải vẫn còn là một đồng nam hay không?

Dịch Liên Thành đẩy kính gọng vàng: “Tôi đến để gửi thiệp mời, vào chủ nhật tới, tại dinh thự Dịch gia có một buổi salon*, Kỷ Đường, thỉnh thoảng cũng phải tận hưởng cuộc sống một chút đi.”

*Salon: là buổi tập trung nhiều người do chủ nhà tổ chức

“Nhân tiện tôi cũng mang những cuốn sách đó cho anh, cùng bàn bạc về việc quyên góp vũ khí đạn dược cho quân doanh nhà họ Thẩm.”

Thẩm Kỉ Đường cũng không đồng ý ngay, may mà Dịch Liên Thành khéo léo chuyển chủ đề sang chỗ khác.

Dịch Liên Thành vừa đi, điện thoại của Thẩm Nguyên Long liền gọi đến: “Kỷ Đường, chủ nhật tới mẹ nhỏ của con đã sắp xếp cho con một buổi xem mặt, nói là con gái của ông vua dệt may Cam Nhất Lăng. Con tranh thủ đi gặp một chút.”

Thẩm Kỉ Đường từ chối thẳng thừng: “Con không có thời gian, vừa mới đồng ý đi tham gia salon nhà họ Dịch.”

Nhà họ Dịch? Thẩm Nguyên Long nghĩ đến con gái út nhà họ Dịch, cũng vậy, trong mắt ông ta, cưới ai cũng giống nhau, con trai của Thẩm Nguyên Long vẫn có thể cưới được mười bà vợ.

“Mạn Mạn, cô xem hoa này có dùng được không?” Viên Tiểu Hoa nhân lúc đêm tối, lại đi hái một bó cánh hoa lớn về, đều là hoa dại ở sau núi, có một số cánh hoa quá dày, cũng không thơm, không thể dùng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK