"Dạ!" Tiểu Nhị đáp ứng, nhanh chóng rót hai chung trà, rồi bưng thêm ít hoa quả, nhỏ nhẹ nói với Dương Thu Trì: "Thỉnh công tử dùng trà! Nương nương rất vui, đa tạ công tử!"
Dương Thu Trì ngẩn ra, tiếp đó minh bạch, đối với một vương phi bị đày vào lãnh cung, dịp vui vẻ như thế này quả là hiếm. Hắc cúi đầu nhìn chú Tiểu Hắc cẩu dưới chân đang ngoắc đuôi nhìn mình, liền có một chủ ý, nói: "Nương nương, chỉ bàn luận thi từ chẳng tránh khỏi phiền muộn, chi bằng hãy để chú chó nhỏ của tôi biểu diễn chút trò vui để nương nương xem giải khuây, được không?"
"Ừ, tiểu cẩu của ngươi biết làm trò gì?" Trầm vương phi cười nói.
Dương Thu Trì lập tức vỗ tay: "Tiểu hắc!"
Tiểu hắc cẩu lập tức chui ra, phục trước mặt hắn, lè cái lưỡi hồng ngoắc đuôi nhìn hắn.
Dương Thu Trì đưa tay ra, gọi: "Tiểu Hắc, đứng lên!"
Tiểu hắc cẩu lập tức ngồi dựng đứng hai chân sau lên, hai chân trước thu trước ngực, thè cái lưỡi ra, đôi mắt xoay chuyển nhìn Dương Thu Trì.
"Rất tốt!" Dương Thu Trì lấy từ kỷ trà lên một trái lê, đưa đưa trước mặt tiểu hắc cẩu, sau đó đặt trên đất cho lăn về phía Trầm vương phi, bảo: "Tìm về đây!"
Tiểu hắc cẩu lập tức nhắn nhảy như hổ, khi trái lê còn chưa lăn tới Trầm vương phi thì đã đuổi kịp cắn lấy, ngậm chạy trở về đặt bên cạnh chân Dương Thu Trì, ngoắc đuôi mừng rỡ.
Trầm vương phi vui vẻ cười khanh khách, vỗ tay nói: "Quá tốt! Con chó nhỏ của ngươi thật biết nghe lời!"
Dương Thu Trì rất đắc ý, đứng dậy đến giữa phòng ngồi xuống đưa tay ngang ra, bảo: "Tiểu hắc! Nhảy!"
Đây là một trò mà hắn thường đùa với tiểu hắc cẩu. Tiểu hắc cẩu đã quen quá rồi, chỉ vài cái là chạy tới tung người lên nhảy vọt lên tay Dương Thu Trì. Cùng lúc đó, Dương Thu Trì lật tay quay mang khiến tiểu hắc cẩu nhào lộn trên không hai vòng, sau đó mới yên ổn đáp xuống đất.
"Giỏi a!" Trầm vương phi và Tiểu Nhị cũng vô tay khen.
Dương Thu Trì ra dấu, chỉ về phía vương phi: "Tiểu hắc, đứng dậy! Đi! Hành lễ với nương nương!"
Tiểu hắc cẩu lập tức dựng hai chân sau, dùng hai chân trước lắc lư đi về trước. Sau khi đến dưới chân Trầm vương phi, nó bỏ
hai chân sau xuống, đứng dậy lè lưỡi chấp tay thành quyền lắc lắc giống như thi lễ, khiến cho Trầm vương phi cười nghiêng cười ngữa, không ngừng vỗ tay.
Dương Thu Trì mỉm cười nhìn Trầm vương phi che miệng cười vui dị thường, bất giác cảm thấy ngạc nhiên. Theo đạo lý tuy tiếu hắc biểu diễn cũng hay, nhưng không thể gây cười thành như vậy. Xem ra Trầm vương phi tịch mịch đã lâu, khó khăn lắm mới có người đến vui cùng, tự nhiên là rất thoải mái. Hắn nhịn không được có phần đồng tình với vị vương phi mỹ lệ này.
Trầm vương phi cuối cùng cũng đình chỉ nụ cười, ngẫm nghị một lúc, vén rèm từ từ bước xuống đài, đến trước mặt Dương Thu Trì hỏi nhỏ: "Dương công tử, có thể cùng ta ra bờ hồ ngồi một chút không?"
Dương Thu Trì vội khom người: "Vâng ạ!"
Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên dẫn theo tiểu hắc cẩu cùng Trầm vương phi đến bên cái hồ nhỏ ngày hôm qua. Gió sơ xuân mang chút hơi lạnh, dịu nhẹ giống như tình nhân cách biệt lâu ngày âu yếm nhau. Đối diện hồ là Trường Xuân sơn (hiện là Xà sơn) xinh đẹp phi thường, thông xanh ngun ngút, hoàng hạc lâu cao vọi lấp ló đâu đó.
Trầm vương phi ngồi xuống cái ghế đá dài dưới cây đào, một mình nhìn sóng hồ xanh biếc đến xuất thần.
Dương Thu Trì cũng không nói chuyện, ngồi lên bãi cỏ xanh ở gần nàng. Quách Tuyết Liên ngồi sát bên hắn, còn tiểu hắc cẩu thì tự chơi bằng cách đuổi bắt bướm bên hồ.
Dương Thu Trì nhìn Trầm vương phi băng thanh ngọc khiết, rồi nhìn qua mặt hồ, lấy hơi ngâm nga: ""Văn thuyết song khê xuân thượng hảo, dã nghĩ phiếm khinh chu' (Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp, cũng mong thuyền nhẹ đến đó chơi. Bài Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Chiếu). Lý Dịch An tị nạn ở Song Khê - Chiết Giang, chèo thuyền du ngoạn không thể giải sầu. Theo tôi thấy, khẳng định là Song Khê không đủ đẹp. Nếu như lúc đó Lý Dịch An đến Loan hồ Thủy nhìn Trường Xuân sơn ở phía đối diện này, có thể sẽ không thương cảm như vậy."
"Vậy sao? Hồ này đẹp à?"
"Sơn thủy đẹp hay không phải coi tâm tình của con người."
Trầm vương phi thở dài u uất: "Đúng vậy..., 'Chích khủng Song khê trách mông chu, tái bất động, hứa đa sầu." (Chỉ sợ Song Khê thuyền nho nhỏ, thuyền chở không trôi vì sầu quá nhiều. Bài Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Chiếu, khi bà đến ở Song Khê, Kim Hoa) Nếu như đây là cảnh đẹp sảng khoái, chèo thuyền giữa Hồ Thủy sơn sắc đẹp như thiên đường, nhưng sầu đến từ trong tâm, còn đẹp thì xuất phát từ đâu?"
"À, đúng đó, Đào Uyên Minh có nói: Bả tửu đông li hạ, du nhiên kiến Nam Sơn (Chú: uống rượu dưới giậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam. Thật ra câu đúng của Đào Tiềm Đào Uyên Minh phải là Thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam Sơn - hái cúc dưới giậu đông.... Xem thêm về Đào Uyên Minh ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Đào_Tiềm), cũng là điền viên mà nông dân khổ còn Đào ông lại thảnh thơi, thật là cái tâm ở đâu thì tình cảm ra như vậy, khoái lạc hay không chỉ do lòng người mà ra thôi. Cứ lấy Lý Dịch An mà nói, khi cao hứng rồi thì có thể uống rượu từ sáng đến tối, say mèm rồi, không ngờ lại 'Trầm túy bất tri qui lộ' (say rượu không biết đường về), nhưng khi thương tâm, cho dù chỉ uống có ba bôi, trong đêm mưa gió dậy thi ý, đối với nàng thì chỉ phát xuất lời cảm khái 'Tam bôi lưỡng trản đạm tửu, chẩm địch tha, vãn lai phong cấp' (Hai ba chén rượu nhạc mà cũng không xong, đêm về gió mạnh). Do đó, mỹ cảnh vẫn là mỹ cảnh, quan trọng là tâm tình của người hân thưởng nó. Tâm tình tốt rồi, mỹ cảnh chính là mỹ cảnh, tâm tình không tốt, cho dù đó là Thiên trì Quỳnh dao cũng không có mùi vị gì."
Trầm vương phi quay lại nhìn sâu vào mắt hắn: "Ngươi đến để khai sáng cho ta?"
"Không dám!" Dương Thu Trì nhún người, "Tôi chỉ thấy Vương phi nhất mức buồn bả chẳng vui, nghĩ vương phi đoan chính xinh đẹp, chỉ mới đôi tám thanh xuân, còn trẻ như thế mà đã không khai tâm, vậy ngày tháng dài đằng đẳng sau này làm sao mà qua được?"
Giữa mắt mi của Trầm vương phi thoáng vẻ sầu thương, nhìn về núi xa, khẽ ngâm:
"Đoạn hương tàn hương tình hoài ác,
Tây phong thôi sấn ngô đồng lạc
Ngô đồng lạc,
Hựu hoàn thu sắc,
Hựu hoàn tịch mịch.
(Hương tàn rượu cạn lòng càng động, Gió tây ào ạt ngô đồng rụng. Ngô đồng rụng, Lại trơ thu sắc, Lại trơ trống rỗng.)
Dương Thu Trì biết đó là phần thiếu của bài Ức Tần Nga của Lý Thanh Chiếu dùng để tưởng nhớ tới người ở nửa vùng đất nước, bài từ tế đối với thân nhân đã chết và vì những ngày tháng sinh hoạt êm đềm mà làm ra. Xem ra, Trầm vương phi này có tâm tư như nước lặng rồi.
Dương Thu Trì nhất thời không biết nên khuyên giải thế nào, ngồi phắt dậy nhìn Trường Xuân sơn đối diện, còn có Hoàng hạc lâu khuất trong ánh trúc xanh rì, xong quay đầu lại nhìn Trầm vương phi: "Nương nương, tôi dẫn người lên núi, được không?"
"Lên núi?" Trầm vương phi to mắt nhìn hắn.
"Vâng! Hiện giờ trong vương phủ ai cũng bận rộn, căn bản không ai quản chúng ta. Chúng ta lên Trường Xuân sơn, tôi dẫn người tới hoàng hạc lâu, trên đó phong cảnh đẹp lắm, thế nào?"
"Được a!" Trong mắt Trầm vương phi lóe tia hưng phấn, nhưng rồi ảm đạm lại ngay: "Nhưng ta... làm sao ra khỏi phủ a...?"
"Yên tâm, ta có biện pháp để người ra, cứ theo tôi là được!"
Trầm vương phi quay đầu nhìn Tiểu Nhị, Tiểu Nhị cùng hứng khởi gật đầu: "Nương nương, chúng ta về phủ hai năm rồi, người chưa bao giờ ra khỏi cửa! Ở trong tẩm cung như nước tù nước đọng thế này, không ai lý không ai hỏi. Nếu như bọn họ không xem chúng ta là người, vì sao lại phải quan tâm đến họ? Nô tì thấy Dương công tử là người tốt, người hãy an tâm theo công tử đi chơi, nơi này có nô tì, có gì nô tì sẽ ứng phó! Hơn nữa ắt không xảy ra chuyện gì đâu."
Trầm vương phi gật gật đầu, quay lại nhìn Dương Thu Trì, khẽ nói: "Ừ, vậy đi thôi!"
Lời này tuy rất khẽ, nhưng có thể khiến người ta ngẫm được bên trong bao hàm khát vọng thế nào - đó là một kháct vọng sâu sắc đối với con người đã mất tự do lâu ngày.
Hôm qua đi loạn xem ra không uổng công, ít nhất Dương Thu Trì cũng đã hiểu bố trí đại khái trong Sở vương phủ. HƠn nữa Lưu Dũng đã đem tình huống bố phòng hộ vệ trong Sở vương phủ nói đại khái cho hắn biết, để tiện cho hắn tuần vệ kiểm tra, cho nên hắn biết những chỗ hộ vệ bố trí ở đâu.
Tiểu Nhị chạy về lấy một cái áo choàng lớn màu đen cho vương phi khoác, còn mang một cái nón rộng vành lớn, từ xa nhìn chẳng ai nhận ra đó là vương phi.
Dương Thu Trì cho Tiểu Nhi lấy một sợi dây, để Quách Tuyết Liên lưu lại tẩm cung của Trầm vương phi, để có chuyện gì có thể giúp ứng phó.
Tiếp sau đó, hắn mang Trầm vương phi đi tắt tránh các hộ vệ, đến một tường vây ẩn bí cao cao, tìm một chỗ có cây cối ở ngoài, dụng một đầu dây cho Tiểu hắc cẩu cắn chặt, sau đó thảy nó ra ngoài tường bao. Tiểu hắc cẩu chỏi chân lia lịa, đằng vân giá vụ bay ra ngoài.
"Cắn chặt lấy! Hạ xuống! Quấn dây vào cây!" Dương Thu Trì thả dây xuống.
Trước khi xuyên việt đến đây, khi không có chuyện hắn thường huấn luyện cho tiểu hắc cẩu chơi. Hắn trước đó công tác ở công an cục, đã từng xem đội huấn luyện chó nghiệp vụ, biết một số biện pháp. Trong khi đó, tiểu hắc cẩu rất thông tuệ, nhiều động tác chỉ cần huấn luyện sơ sơ là làm được. Lúc nãy hắn đã lập lại đồng tác yêu cầu, gồm tuột suốt, vòng dây quanh cây, xiết lại... Nhưng thứ này trước tiểu hắc cẩu đã học qua, nên biết làm như thế nào rồi.
Tiểu hắc cẩu lắc lắc cái đuôi, đứng trên bờ tường cắn chặt dây, từ từ tuột ra ngoài. Dương Thu Trì khống chế tốc độ buông dây, chốc lát sau tiểu hắc cẩu đã ở dưới đất bên ngoài, sau lát nữa thì nó sủa hai tiếng, cho thấy dây thừng đã quấn chật vào cây to.
Dương Thu Trì giật giật dây, quay lại nói với Trầm vương phi: "Nương nương, tôi giúp buộc dây vào eo người, sau đó tôi lên trước, rồi kéo người lên!"
"Vâng!" Trầm vương phi gật mạnh đầu. Nước đọng ao tù đã lâu, giờ gặp dịp được xoáy được cuốn trôi, dĩ nhiên là nàng kích động vô cùng.