Mục lục
Nạp Thiếp Ký 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thu Trì dời mắt, cũng phát hiện Quách Tuyết Liên và Trầm Tuyết phỉ đều như con gà mắc mưa, vốn định bảo họ thay quần áo, nhưng biết lúc này Liễu Nhược Băng chưa thoát li nguy hiểm, bọn họ sẽ không chú ý đến chuyện nhỏ riêng, nên không lên tiếng.


Thảo dược được giã nhuyễn, Dương Thu Trì liền tự thân đắp bó lên vết thương của Liễu Nhược Băng. Trong lúc này, Tiểu Nhị đã xé chút y phục giúp Dương Thu Trì băng bó vết thương cho Liễu Nhược Băng, sau đó mới để nàng nằm xuống giường, kê gối đắp mền.


Quách Tuyết Liên bấy giờ mới giúp Tiểu Nhị băng bó vết thương ở tay và cánh tay.


Dương Thu Trì lấy cái ghế ngồi bên giường, cầm tay Liễu Nhược Băng áp lê mặt, khẽ hỏi: "Cảm thấy thế nào?"


Liễu Nhược Băng khẽ thở dài: 'Cái mạng này đã lấy lại rồi..., chỉ là..., độc này làm động tới ngũ tạng lục phủ quá thâm, không qua mấy tháng không thể trừ toàn bộ..., trong thời điểm này chỉ cần vận công..., e rằng sẽ độc phát công tâm mà chết..."


Dương Thu Trì vội nắm chặt tay nàng, an ủi: "Băng nhi, đừng lo, nàng ở đây tĩnh dưỡng mấy tháng, sẽ không ai quấy nhiễu đâu, nhất định sẽ khôi phục như sơ."


Liễu Nhược Băng khẽ gật đầu: 'Đa tạ ngươi giúp ta..."


"Tạ cái gì chứ, ta đã nói rồi, nàng là vợ ta mà!" Dương Thu Trì nghe Liễu Nhược Băng nói không lo đến tính mệnh nữa, quả là mừng như hoa nở, nhịn không được cúi đầu cười bông đùa một câu.


Gương mặt xinh đẹp lạnh của Liễu Nhược Băng đỏ hồng, không biết là do ánh sáng đèn dầu màu đỏ tỏa ra, hay là do trúng độc phát sốt, hoặc là mọi thứ xảy ra vừa rồi làm nàng ngượng ngập vô cùng. Nàng dường như không quen với cử động thân mật như vậy của Dương Thu Trì, khẽ rụt tay lại, ngẩn ngơ nhìn hắn.


Vừa rồi nàng tuy rơi vào trạng thái bán hôn mê, nhưng mọi chuyện phát sinh đều hay biết, tự hỏi trong lòng nam nhân này là ai? Vì sao thấy mình sắp chết lại đau khổ như vậy? Còn muốn tự sát để cùng chết với mình? Chẳng lẽ đúng như y nói chính là vì hôn phu định ra từ nhỏ với mình? Hắn sau đó nói cái gì mà xuyên việt đến đây, kiếp trước là phu quân của mình, cái gì mà mình kiếp trước thương tâm vì y nạp thiếp rồi tự sát, do đó y xuyên việt đến đây để cùng mình song túc song phi? Cái này rõ ràng là lừa mình mà, nhưng y vì sao lại dùng lời nói dối như vậy để lừa mình?


Liễu Nhược Băng nhìn kỹ lại Dương Thu Trì, thấy thân hình hắn đơn bạc, tướng mạo có thể xem là nho nhã. Người này đối tốt với nàng như vậy, rõ ràng là phải quen biết nàng nhiều lắm. Nhưng mà, vì sao nàng chẳng có chút ấn tượng gì? Thuốc y dùng nếu không phải là nội công của nàng cao siêu thì cứu không được nàng. Nàng quả là mạng lớn, trúng kỳ độc này, bay vào trong nha môn rồi mới biết. Loại độc này so với sự tưởng tượng của nàng còn bá đạo hơn. Nàng đã không còn cách gì sử dụng khinh công bay cao, vượt tường của nha môn, chỉ biết trốn đi, vốn cho là không thoát được kiếp nạn. Không ngờ người này mạo hiểm chạy vào, không những biết võ công của bổn môn, công lực còn không tệ. Nhưng mà một chưởng của nàng suýt lấy mạng hắn, thế mà hắn không giận gì nàng, còn cứu nàng ra, trốn đến nơi ẩn bí này. Vừa rồi hắn nhìn thấy nàng sắp chết, sự thương tâm dục tuyệt đó không thể nào giả vờ mà có được.


Người này rốt cuộc là ai?


Liễu Nhược Băng nhìn máu trước ngực Dương Thu Trì, biết là cú đánh lúc nãy của nàng khiến hắn thổ huyết, lòng áy náy vô cùng, dịu giọng nói: 'Xin lỗi, trước đó... ta... ta đã ngộ thương ngươi..."


Dương Thu Trì: "Băng nhi, không thể trách nàng được, có trách là ta quá lỗ mãng. Chỉ cần nàng có thể bình an, có chịu thêm mấy chưởng cũng không sao."


"Ngươi quả là người tốt..., đa tạ ngươi đã cứu ta..."


Dương Thu Trì vừa chua xót vừa cao hứng, mắt đỏ ửng lên, lại nắm cổ tay nhỏ nhắn của nàng: "Không cần đa tạ, ta đã nói rồi, nàng mà chết thì ta cũng không muốn sống nữa! Cứu nàng là cứu chính ta mà thôi."


Loại tỏ bày quá thẳng thế này khiến nét đỏ ửng trên mặt Liễu Nhược Băng càng nặng hơn. Nàng từ từ thu cánh tay lại, chuyển chủ đề: "Ngươi... ngươi biết nghề y?"


Dương Thu Trì gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay: "Biết chút chút." Hắn nói chút chút đó chính là tây y hiện đại, còn Trung y thì hắn chỉ biết bề ngoài.


Liễu Nhược Băng khẽ cười: "Chỉ biết chút chút mà đã có thể... cứu mạng ta rồi, vậy nếu biết nhiều, thì không phải... ngay người chết ngươi cũng... cứu sống hay sao?"


Mọi người nghe nàng pha trò, đều thở phào, cao hứng đến ứa lệ.


Dương Thu Trì nói: "Ta là ngựa lành chữ thành..., a không, mèo mù với phải cá..., à cũng không!.... coi cái miệng ta kìa!" Hắn giơ tay tát vào má mình mộ cái, quay đầu phun nước bọt vờ, sau đó mới tiếp: "Ta chẳng qua là tình cờ thôi, hơn nữa rất may là Tuyết Phỉ cho ta biết độc trên tũ tiễn là từ bạch đầu xà ở Tây vực, cho nên mới nghĩ ra biện pháp."


Liễu Nhược Băng trúng tụ tiễn có bôi độc rắn lục đầu trắng, hơn nữa loại rắn này rất cổ xưa và hiếm có, người thế gian không hiểu nhiều, cho nên đến hiện giờ vẫn chưa có thuốc giải độc đặc hiệu. Dương Thu Trì cũng đương nhiên không biết làm thế nào giải chất độc do rắn này cắn, chỉ là, khi hắn chuẩn bị đến Tây Tạng, có đọc trong sách nói loại rắn độc này là loại hiếm có và khiến người ta khủng bố nhất. Hắn cũng nhớ dường như trên sách nói loại rắn này có độc tố hỗn hợp, có thể dẫn đến triệu chứng ngưng huyết từ từ trong huyết quản dẫn tới mất mạng.


Hắn là pháp y, tri thức về phương diện này chỉ cần xem qua một lần là có ấn tượng. Tuy hắn không nghiên cứu sâu đối với độc vật học, nhưng cũng biết đạo lý đối chứng hạ dược, từ đó nghĩ đến Lang đãng (kỳ nham đen). Hắn biết lang đãng là loại thuốc rất tốt dùng để cải thiện tuần hoàn máu, có thể điều tiết sự co rút của mạch máu, tăng cường quá trình tự vận động của vị động mạch, giảm nhẹ sự đứt mạch máu nhỏ mất máu, giảm độ đặc của máu, do đó đoán loại thuốc này có hiệu quả với chất độc làm đặc máu ngưng huyết trong nội huyết quản này. Hơn nữa cam thảo còn có thể giải bách độc. Lúc đó Liễu Nhược Băng đang nằm trong thời điểm sắp đứt hơi, không cho phép hắn đắn đo, cho nên dùng ngay lang đãng và cam thảo giải độc cho Liễu Nhược Băng.


Nếu như đổi thành người khác, trực tiếp sử dụng lang đãng không qua đề luyện gia công thì chưa chắc hiểu quả. Nhưng rất may là Liễu Nhược Băng nội công thâm hậu, biết vận công tăng gia chất thượng phát huy tác dụng của dược lực, công thêm Tiểu Nhị và Quách Tuyết Liên kiến nghị sử dụng Sơn từ cô, Bán chi liên, Hồng bối tơ hồng và Thông thành hổ đều là thuốc giải độc rắn cắn, tuy không thể trực tiếp giải độc của rắn lục đầu trắng, nhưng có tác dụng phụ trợ rất tốt. Nhờ những chuyện xảo hợp này, nên họ mới cứu được Liễu Nhược Băng từ trong tay tử thần.


Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì nói Trầm Tuyết Phỉ cho họ biết loại độc bôi trên tụ tiễn là nọc rắn, liền quay nhìn hỏi Trầm Tuyết Phỉ: "Cô... cô là ai?"


Trầm Tuyết Phỉ quỳ xuống dập đầu: "Tỷ tỷ, muội là Trầm Tuyết Phỉ, chính là cô bé mười năm trước được tỷ cứu ở Phượng Dương. Người dạy em võ công, còn đưa em về nhà ở Thư thành."


"Vậy à...! Là em à! Lớn đến thế rồi sao." Liễu Nhược Băng điềm đạm nói, "Em làm sao biết độc trên tụ tiễn vậy?"


Thân hình Trầm Tuyết Phỉ chấn động, không dám giấu, dập đầu nói: "Tỷ tỷ, thật xin... xin lỗi, kẻ bày ra độc kế hãm hại người chính là... là anh ruột của em, tên là Trầm Lỗi..."


Liễu Nhược Băng nhìn nàng, điềm đạm nói: "Ca ca em suýt lấy mạng của ta, em lại giúp cứu ta. Được rồi, ân oán của chúng ta coi như xong, em đi đi..."


Thân hình Trầm Tuyết Phỉ run như cầy sấy, khóc ròng dập đầu lia lịa: "Ân cứu mệnh của tỷ tỷ Tuyết Phỉ không bao giờ dám quên, ca ca muội... huynh ấy không biết mới ngộ thương tỷ tỷ, Tuyết Phỉ... to gan khẩn cầu tỷ tỷ... khẩn cầu tỷ tỷ..."


"Em cầu ta tha cho anh trai?" Đôi mắt phượng của Liễu Nhược Băng khép lại, thở dài một hơi, yếu ớt nói: "Em giúp cứu... cứu mạng của ta, coi như một mạng đổi một mạng, lần này.. ta thả cho hắn vậy."


'Đa tạ! Đa tạ tỷ tỷ! Đa tạ..."


Trầm Tuyết Phỉ biết Liễu Nhược Băng võ công cao tuyệt, muốn giết ca ca nàng quả là quá dễ dàng. Hiện giờ nàng chỉ có ca ca Trầm Lỗi là người thân duy nhất, nên mới mặt dày cầu khẩn. Hiện giờ nghe lời Liễu Nhược Băng nói vậy, mừng quá khóc ròng, vừa cảm tạ vừa dập đầu như gãy bàn toán. Nhưng Liễu Nhược Băng chỉ nói lần này tha cho Trầm Lỗi, ý qua lời là nếu có lần sau lọt vào tay nàng, e rằng sẽ không tha. Nhưng dù sao đi nữa, tránh được cái họa trước mắt này dù sao cũng tốt.


Liễu Nhược Băng khẽ nói: "Được rồi, các người đi đi, ta... ta muốn ngủ một chút..."


Tiểu Nhị vội đến đỡ Trầm Tuyết Phỉ dậy.


Dương Thu Trì nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng và Tiểu nhị về trước đi, ở đây có ta và biểu đệ chiếu cố Băng nhi là được rồi."


Tiểu Nhị hoảng hốt nói: "Lão gia, để Tiểu Nhị... lưu lạ đi!"


"Vì sao?" Dương Thu Trì hỏi.


"Tiểu Nhị... đã hứa gả cho lão gia làm thiếp rồi, đương nhiên phải theo lão gia người, giúp chăm lo cho mợ chủ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK