Mục lục
Nạp Thiếp Ký 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta..., ta..." Dương Thu Trì đúng là muốn khóc mà không có lệ, lòng nghĩ ta làm thế này đều là vì nàng a, vì sống cùng nàng cả đời mới cự tuyệt Tiểu Nhị. Nàng hay lắm, thế mà lại còn trào phúng ta ngoan tâm. Ông trời hỡi...!"


"Ta ta cái gì, ngươi đã nạp người ta làm thiếp rồi lại vô duyên vô cớ không thèm nữa, ai mà chịu được chứ? Còn không chịu sớm thu hồi lệnh, mang người ta đi." Dừng lại một chút, Liễu Nhược Băng làm ra vẻ già cả dạy đời: "Trì đệ, tỷ tỷ nói một lời thật, đệ cũng lớn rồi không nhỏ nữa, nên thành gia thất rồi. Nếu đệ cảm thấy người ta là nô tì không xứng với đệ, thì làm thị thiếp cũng đâu có sao. Sau này tìm người thích hợp mai mối đàng hoàng a."


Thấy nàng trịnh trọng khuyên giải như vậy, Dương Thu Trì hơi động tâm. Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, Băng nhi hiện giờ chưa khai khiếu không nhớ lại ước định của hai người kiếp trước, hiện giờ cũng chưa yêu hắn, thuần túy xuất phát từ sự quan tâm đối với đệ đệ kết bái mà thôi. Chờ nàng khai khiếu nhớ lại ước định của hai người, lúc đó hắn đã nạp thiếp thì nhất định sẽ đau lòng lắm. Hắn bây giờ có thể mượn cớ "Đó là nàng bảo ta nạp thiếp mà", nhưng nàng chuyển thế không biết ước định đó, chẳng lẽ hắn lại nói bản thân cũng không biết sao? Biết mà còn nạp, rõ ràng biết mà cố phạm, sao có thể nói cho suông đây. CHo nên, vì hạnh phúc tương lai, đành phải đứt ruột cự tuyệt mối tình này mới được.


Chỉ có điều, thấy nha đầu ngốc Tiểu Nhị cứ cố chấp như vậy, muốn khuyên cũng khuyên không được, chỉ có động não chút thôi.


Dương Thu Trì xoay chuyển ý, nghĩ ra biện pháp, bước lên bậc đá ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhị, hỏi: "Tiểu Nhị, nàng còn muốn làm thiếp của ta không?"


Tiểu Nhị vui mừng, đúng là không dám tin vào tai mình, vội ngẩn đầu run giọng nói: "Tiểu Nhị...., Tiểu Nhị rất muốn! Lão gia!"


"Muốn thì được rồi, vậy đứng lên đi."


'Dạ! Lão gia!" Tiểu Nhị mừng đến nước mắt rơi đầy, được Quách Tuyết Liên đỡ gượng đứng lên nhìn Dương Thu Trì, nét mặt tái nhợt hiện lên vẻ vui mừng mang sắc đỏ.


Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, nói: "Nhưng mà ta đã đốt khế ước bán thân rồi, nàng muốn làm thiếp không bằng không cớ, làm sao đây?"


"Dạ, Tiểu Nhị lập tức viết một khế ước bán thân cho lão gia!"


Lưu Dũng nghe xong, vội chạy vào am ni cô mượn bút mực giấy tờ ra.


Tiểu Nhị theo Trầm Tuyết Phỉ nhiều năm, cũng biết chút sách vỡ, đem giấy chặt bày lên cạnh thùng công đức trên đại điện, đề bút viết một văn khế bán thân làm thiếp, ghi tên áp bàn tay lên, đỏ hồng mặt đưa cho Dương Thu Trì.


Dương Thu Trì tiếp lấy văn khế nhìn qua, gật đầu nói với Tiểu Nhị: "Nàng hiện giờ là thiếp thất của ta rồi, cái gì cũng phải nghe ta, đúng không?"


"Dạ...! Tiểu Nhị... cái gì... cũng nghe lão gia hết...!" Tiểu Nhị mừng quá mà khóc, lại thẹn vô cùng, mặt đỏ hồng như thạch lựu, gạt lệ hít mũi dùng con mắt đen lại vui mừng nhìn hắn.


Bộ dạng yêu kiều như hoa lê sũng nước mưa của Tiểu Nhị quả là khiến người ta thương xót, Dương Thu Trì gần như mềm lòng mang nàng theo, nhưng khóe mắt của hắn khẽ liếc Liễu Nhược Băng, cắn răng quyết tâm nói: "Tiểu nhị, ta hỏi nàng, lúc trước tiểu quận chúa đem nàng cho ta làm thiếp, vậy ta có thể đem nàng tặng lại cho người khác hay không?"


"A...!" Tiểu Nhị đại kinh thất sắc, thân người chợt run lên, suýt chút nữa té phịch xuống đất, run giọng hỏi: "Lão gia..., lão gia định đem tặng Tiểu Nhị cho người khác?"


"Ta hỏi nàng trước có được không mà?"


Nước mắt của Tiểu nhị trào xuống như mưa, nếu không phải Quách Tuyết Liên nâng đỡ thì đã té xuống đất rồi.


"Có thể không?" Dương Thu Trì cố làm mặt lạnh hỏi dồn.


"Tiểu Nhị..., tùy lão gia... xử trí..." Nói đến cuối cùng, nàng nhịn không được nấc lên.


Đến lúc này sắc mặt Trầm Tuyết Phỉ hơi biến, Lưu Dũng cùng mọi người đều bất nhẫn, ngay cả Liễu Nhược Băng cũng nhíu mày. Nhưng nếu như đã là thiếp thất của Dương Thu Trì, thì hắn muốn cho tặng bán cho ai là quyền của hắn, người khác không có quyền can thiệp.


"Vậy tốt! Lão gia ta hiện giờ đem nàng chuyển tặng cho Tuyết Phỉ làm nô tì, cái đó gọi là vật quy nguyên... à không, trả ngọc về cho Triệu!" Dương Thu Trì đưa văn khế bán thân làm thiếp của Tiểu Nhị cho Trầm Tuyết Phỉ.


Mọi người lúc này mới hiểu, đầu mày của Liễu Nhược Băng cũng giản ra, trách: "Con người đệ thật là..."


Tiểu Nhị ngước đôi mắt đầy lệ nhìn Dương Thu Trì: "Lão gia... lão gia cho em làm trở lại nô tì của nương nương... không... của tiểu thư à?" SỞ vương đã chết, Trầm Tuyết Phỉ cũng khôi phục lại thân phận tiểu thư của Trầm gia rồi.


"Đúng!" Dương Thu Trì cười, "Ta đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, cả đời này ta không nạp thiếp, khi xưa chỉ là kế quyền nghi, không thể không làm, nhưng không thể tính. Có điều em quá cô chấp, ta chỉ có thể dùng biện pháp cố chấp này thôi, đem em tặng trở lại cho tiểu thư của em. Nhưng mà, lão gia ta tôn trọng ý nguyên của em, cho nên mới đặc biệt hỏi một câu, em có chịu không?"


Trầm Tuyết Phỉ đối với Tiểu Nhị cực tốt, dường như là đối với em gái ruột vậy. Đặc biệt là trong hai năm ở Sở vương phủ, chủ tớ sống dựa vào nhau, cảm tình cực kỳ thâm hậu. Cho nên, để cho Tiểu Nhị trở lại làm nữ tì của Trầm Tuyết Phỉ, trong thâm tâm đương nhiên đồng ý.


Tiểu Nhị đắn đo đôi chút, khẽ đáp: "Tiểu nhị... Tiểu Nhị nguyện ý..."


"Hắc hắc, như vậy tốt rồi!" Dương Thu Trì rất đắc ý.


Không ngờ, Tiểu Nhị lại tránh thoát ra từ từ quỳ xuống, dập đầu nói với Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ: "Lão gia đem Tiểu Nhị tặng cho tiểu thư, Tiểu Nhị nhất định sẽ tận tâm phục thị tiểu thư. Nhưng mà, có câu này Tiểu nhị muốn nói rõ trước, rằng Tiểu Nhị đã được gả cho lão gia rồi, kiếp này là người của lão gia. Sau này kính thỉnh tiểu thư hãy bảo toàn danh tiết cho Tiểu Nhị, đứng đem Tiểu Nhị cấp cho người khác, nếu không, Tiểu Nhị chỉ còn có chết để bảo toàn trinh khiết!"


Dương Thu Trì tức thời trợn mắt.


Mã Lăng Vũ suýt soa khen ngợi: 'Hay! Hay cho một liệt nữ trinh khiết! Hay! Nếu như Sở vương gia lão nhân gia còn, bỉ nhân nhất định bẩm báo vương gia, cấp cho cô thẻ bài trinh tiết!"


Lưu Dũng cùng các hộ vệ khác cũng lộ vẻ khâm phục, gật đầu tán đồng lia lịa.


Trầm Tuyết Phỉ đã sớm lệ rơi đầy mặt, bước lên đỡ Tiểu Nhị, dịu giọng nói: "Tiểu Nhị, đừng lo lắng, tiểu tỷ sẽ bảo toàn danh tiết cho em. Kiếp này ngoại trừ lão gia của em hồi tâm chuyển ý thu em nhập phòng, thì tuyệt không tặng bán em cho ai khác!"


"Tiểu thư...!" Tiểu Nhị nhào vào lòng Trầm Tuyết Phỉ, òa lên khóc.


...


Hạ sơn, đưa mắt tiễn kiệu của Trầm Tuyết Phỉ về thành, nhìn Tiểu Nhị đi mấy bước lại quay đầu nhìn, Dương Thu Trì dậy lên cảm giác khó tả trong lòng. Lưu Dũng cùng các hộ vệ cứ khen Tiểu Nhị mãi, càng làm Dương Thu Trì khổ não hơn. Nếu như Tiểu Nhị thật vì hắn mà thủ tiết ở vậy cả đời, thì chẳng phải là hại đời cô nương người ta rồi sao?


Hắn hiện giờ phát giác suy nghĩ của hắn trước giờ đơn giản và ấu trĩ quá!


Bốn chiếc xe ngựa buông rèm tiếp tục tiến từ từ. Tốc độ chậm như trâu này quả khiến người buồn buồn ngủ gục. Đường trên quan đạo dần thưa thớt, cách mấy chiếc xe ngựa này nửa dặm cũng có một dãy xe ngựa dài, dường như là một đòan ngựa thồ. Chỉ có điều, khoang xe được dùng vải bố bao rất kỹ.


Chiều đến, khi đi ngang qua rừng cây rậm rạp, đoàn xe ngựa thồ đột nhiên gia tốc, đuổi theo bốn chiếc xe ngựa phía trước. Đám xe thồ chạy với tốc độ cao này chợt kéo bỏ hết vải phủ mui, lộ ra vô số hắc y nhân che mặt, tay cầm các loại vũ khí nhảy ngay xuống xe ngựa. Bọn chúng một phần chiếm cứ các chỗ cao, giương cung lắp tên chỉa thẳng vào bốn xe ngựa, số còn lại thì tay cầm đao kiếm, nhanh nhẹn đuổi theo xe, bao vây trùng trùng, rồi cùng quát lớn ra lệnh cho người bên trong xuống xe.


Bốn người đánh xe run rẫy bước xuống, quỳ xin tha mạng.


Quát gọi một lúc lâu mà không thấy người trong xe xuống, một hắc y nhân thân hình to mập cẩn thận dùng mũi kiếm vén rèm xe, thấy bên trong trống hoắc chẳng có ai, cả kinh hỏi: "Người trong xe đâu?"


Người đánh xe run rẫy đáp: "Xuống... xuống xe rồi!"


"Hả? Xuống xe khi nào? Ở đâu?"


Người đánh xe ấp úng thưa: "Đã xuống từ sớm rồi, trưa nay sau khi rời khỏi Từ Hàng Am không lâu..., bọn họ đã... đã xuống xe rồi, cho chúng tôi... mỗi người năm tiền, bảo chúng tôi... tiếp tục đi. Khi trời tối.... mới về thành. Chúng tôi..."


Hắc y đầu lĩnh đó sầm mặt đi kiểm tra hết 4 xe ngựa, xe cuối cùng đầy hành lý chưa động qua, ba xe còn lại đều chẳng có người nào.


Hắc y nhân này lột khăn đen che mặt xuống, thì ra là võ tướng thủ hạ của Trầm Lỗi, là tên bị Dương Thu Trì nâng lên quật té, bị nồi thức ăn nóng ụp vào đầu (Hai võ quan to hơn bị thương trầm trọng, ít nhất phải nằm liệt giường hơn hai mươi ngày mới dậy nổi). Tên này đã phụng mệnh Trầm Lỗi giả làm cường đạo theo truy sát, nhưng bị bọn Dương Thu Trì chạy thoát.


Võ quan mập đó mắng một câu: "Mẹ nó! Kim thiền thoát xác! Bọn chúng đến đâu chứ?"


Mấy người đánh xe vội ôm đầu hoảng hốt đáp: "Bọn tiểu nhân không biết a, bọn họ xuống xe liền chuyển qua mép đồi không thấy nữa, bọn tiểu nhân không biết họ đi đâu..."


Tên võ quan đó chạy lên gò cao, ngước mắt nhìn tứ phía, nhưng khắp nơi là đồi núi, chẳng biết họ đã đi về đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK