Sau khi cột dây thừng qua eo của Trầm vương phi, hắn ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, liền có chút ý loạn tình mê. Chờ cột chặt rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Vương phi, thấy nàng đã ửng hồng hai má hồng tới mang tai, càng cảm thấy tâm thần xao động, máu huyết toàn thân giống như xe lửa chạy nhanh.
Hắn chuyển thân đi tránh ra mấy bước, định tâm lại, bấy giờ mới cột dây vào một tảng đá ở giả sơn, sau đó bám theo dây leo lên trường, nhìn ra bên ngoài, thấy đó là một con đường nhỏ vắng lặng không có ai cả.
Dương Thu Trì quay đầu lại nói với Trầm vương phi ở dưới đất: "Nương nương, nắm chặt dây, tôi kéo lên đây."
Trầm vương phi gật đầu, hai tay nắm chặt dây thừng, ngẩn đầu nói: "Xong rồi!"
Dương Thu Trì cúi đầu nhìn, vừa nhìn là đầu kêu đánh ong, suýt lộn cổ xuống đất, vì Trầm vương phi ngửa cổ, khiến cho cái yếm che ngựa căn lộ ra nửa bên ngực trắng ngần và khe ngực thật sâu!
Dương Thu Trì không biết máu mũi có chảy ra không, dù sao thì đầu nặng chân nhẹ ngồi không ổn, phải vịn vào tường định thần, xong vội lấy tay sờ mũi, thấy không sao, không dám nhìn xuống dưới nữa, hai tay dùng lực đạp thế kéo Trầm vương phi lên.
Trầm vương phi thân nhẹ như yến, Dương Thu Trì vận thần công lực khí đại tặng, cho nên nhẹ nhàng kéo nàng lên trên. Nàng không biết vừa rồi nàng đã phô bày thân thể, vừa lên đến tường cao rất khẩn trương, nên nhịn không được vịn chặt tay Dương Thu Trì, không dám loạn động.
Lần đầu tiên cầm tay Trầm vương phi, cảm giác như thi từ của Lý Thanh Chiếu khiến người ta chìm đắm trong cõi tình. Chỉ có điều không thể đứng mãi trên tường, nếu bị người bắt gặp thì phiền. Dương Thu Trì vội lấy lại tinh thần, thòng Trầm vương phi xuống dưới, sau đó bản thân cũng tuột dây xuống theo. Hắn cởi dây cho Trầm phi trước, rồi cởi đầu dây cho tiểu hắc cẩu quấn quanh một cây to ở ngoài tường, cho chú chàng nghỉ ngơi, cuốn dây lại quăn vào trong. Như vậy, nhất thời bán khắc chẳng có ai phát hiện, khi trở về giỏi lắm thì mua một dây thừng khác là xong.
Trầm phi rất hưng phấn theo Dương Thu Trì ra đường lớn, đến đường chính dưới Trường Xuân sơn.
Vũ Xương là tỉnh hội của Hồ Quảng, phi thường phồn hoa, trên đường ngừơi đi như trẫy hội. Theo đạo lý, Trầm phi mặc đồ trắng, dung mạo như hoa, dịu dàng như ánh trăng thu, quay đầu khẳng định là vượt quá trăm người, nhưng không ai trên đường chú ý đến nàng, chỉ vì nàng khoác trên người một áo choàng lớn, che hết thân hình tha thướt, lại đội cái mũ rộng vành che hết cả mặt. Người thời cổ chú trọng lễ nghi, trên đường không thể nhìn soi mói vào nữ quyến của người ta, hơn nữa Dương Thu Trì mang trang phục quân Minh, eo đeo đao, cho nên bá tánh phổ thông không ai dám chọc vào cả.
Trầm vương phi tuy cúi đầu, nhưng dọc đường nhất mực dùng ánh mắt tò mò nhìn lén cảnh trí trên đường, người đi đường, hàng quán, thậm chí người chạy việc hoặc là bọn hài tử chảy giởn quanh họ. Thứ thần tình tham lam đó dường như nàng mới từ hai trăm năm trước xuyên việt đến đây, mọi thứ đều mới lạ.
Những người bán hàng hai bên đường cao giọng mời gọi:
"Chè đậu xanh bột bán ngọt như mía lùi đây!"
"Óc luộc cóc cũng thèm đê..."
"Bột kiều mạch, măng chua ngọt đây"
"Đậu hủ tương, đậu hủ thúi."
"Bao tử nóng bột nở đây, được rồi, nóng giòn..."
"Nước đầu xanh chua chua ngọt ngọt này... bã đậu này..."
...
Bọn bán hàng rong đua nhau hò hét, chẳng những thế phải rao cho có vần có điệu, do đó tiếng rao lên lên xuống xuống, khúc điệu rất có vị đạo, khiến Trầm phi xem đến quên chớp cả mắt.
Dương Thu Trì hỏi Trầm phi: "Nương nương, chúng ta lên Hoàng hạc lâu ở Tiên Ba sơn ngắm phong cảnh nhé, được không?"
"Ừ, hôm nay mọi chuyện đều tùy ngươi!" Trầm phi thu hồi ánh mắt từ chợ náo nhiệt hai bên đường, cười ngọt ngào với Dương Thu Trì: "Nhưng mà đừng gọi ta nương nương nữa, người khác sẽ nghe thấy phiền lắm, gọi tên ta đi, tên ta là Tuyết Phỉ."
"Tên hay!" Dương Thu Trì vỗ tay khen.
"Vậy à, hay như thế nào?" Trầm phi giương mắt xanh nhìn hắn hỏi.
Dương Thu Trì bị nàng nhịn không nhịn được tim đập loạn, rất may là đầu óc còn xoay chuyển rất nhanh, không ngờ nhớ được một câu cổ thi đã học được, xoay đầu lắc lư nói: "Đỗ Tử Mỹ (Đỗ phủ) không phải là có câu nói rằng: 'Túc túc hoa nhứ vãn, phỉ phỉ hồng tố khinh', chữ Phỉ này kỳ thật là hương khí trên người nương nương rồi. Lục Du tả về hoa mai trong tuyết có câu 'Linh Lạc Thành Nê Niễn Tác Trần, Duy Hữu Hương Như Cố,' đó là khen nương nương lan chất tuệ tâm rồi. Tôi đã nói, nương nương ngọc thể hương cơ, có khí chất hàn mai ngạo tuyết, thì ra là người cũng như tên!"
Trầm vương phi phì cười, tiếp đó nghiêm mặt nói: "Mồm mép trơn như mỡ!"
"Tôi nói là thật đây, hắc hắc, Tuyết Phỉ - dễ nghe quá!" Dương Thu Trì cười khan, thấy mắt nàng vẫn chú ý vào hai bên đường, liền nói: "Hay là chúng ta đi dạo trước, xem cái chợ hỏ này bán gì, sau đó hãy đến Hoàng Hạc lâu?"
"Ừ! Được chớ!" Trầm vương phi hiển nhiên rất hứng thú phong cảnh bên đường, dù gì thì Sở vương phủ cũng đầy vườn cảnh xinh đẹp, nàng vào phủ hai năm xem chán rồi. Hai năm nay nàng không rời vương phủ, cho nên đối với con đường đầy tiểu thương và lão bá tánh hứng thú hơn nhiều.
Hai người trước hết hòa vào dòng người đến chỗ bán hao hình người và hài. Loại hoa này được người ta dùng giấy trắng khác lên đó các loại kỳ hoa dị thảo, hoặc hình các nữ tử. Những đại cô nương thường mua những thứ này cài lên búi tóc, tay áo, trên mặt hài, bụng, bao tiền... Theo hình thêu khắc, trông chúng như thật vậy.
Những người bán hàng này lớn tiếng rao bán, thấy hai người tới liền mời gọi liên tục: "Khách quan, ngài mua tấm lót hoa hay người?"
Trầm phi cầm một miếng lót nhỏ lên xem, là một miếng thêu hình hoa mai, ướm lên áo mình, mắt kèm thu thủy hỏi Dương Thu Trì: "Xem này, thế nào? Có đẹp không?"
"Đẹp lắm! So với tiên nữ trên trời còn đẹp hơn!" Dương Thu Trì chảy nước bọt nói, ánh mắt không nhịn được nhìn vào cổ như ngó sen của nàng.
Trầm phi hỏi là về món đồ thêu, còn Dương thu Trì đáp lại là dung mạo của nàng, nghe qua Trầm Phi không khỏi phát giận, tiếp đó quay ngoắc mặt qua một bên, má hồng tới mang tai vô cùng vũ mị.
Dương Thu Trì lập tức cảm thấy mình lố bịch, vừa định giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Trầm phi đặt tấm thêu xuống, bước đến hàng khác, là người bán kẹo mạ (làm từ lúa). Nàng giống như cô bé, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào số kẹo khả ái đang bày bán.
Người bán cầm lấy cái môi múc kẹo mạ đã được ngao xong đổ lên thạch bản đã thoa đầy dầu, vẻ ra hoa chim cá bướm, rồi nhân lúc còn nóng lấy cây trúc nhỏ quấn quanh, chờ nguội rồi mới lấy ra cắm trên giá gổ.
Người bán này tài nghệ bình thường, vẽ con khỉ giống như cục phân heo, nhưng bọn hài tử chẳng quan tâm đến điều đó. Trong mắt chút, như vậy là tài nghệ quá tuyệt rồi.