Nhớ lại ngày hôm qua, Cố Yến Khanh có chút ảo não. Khó có khi Kiều Vãn Tình lại dịu dàng như vậy. Nếu mà anh không say thì khẳng định sẽ nhân cơ hội đó đùa giỡn cô một chút.
Nhưng mà không sao, về sau còn nhiều cơ hội.
Uyên Uyên còn đang ngủ say. Cố Yến Khanh rời khỏi giường. Hôm qua say như vậy anh còn chưa kịp tắm. Lúc này cả người anh dính dấp khó chịu nên đi tắm một cái.
Lần trước sau khi bị Khẩu Khẩu dạy cho một bài học nhớ đời thì Cố Yến Khanh thông minh hơn, để hai bộ quần áo ở nhà Kiều Vãn Tình để có thể tùy cơ ứng biến với bất cứ tình huống nào.
Anh tắm xong, đi ra ngoài thì bắt gặp Kiều Vãn Tình khiêng một bao tải lớn đi vào sân. Đừng nghĩ Kiều Vãn Tình mảnh mai yếu đuối, trải qua một năm rèn luyện, cô đã từ thiếu nữ không đẩy nổi cối xay trước kia trở thành nữ hán tử dễ dàng khiêng một bao tải đồ nặng.
Cố Yến Khanh nhìn thấy cô như vậy hơi dừng một chút. Sau đó anh vội qua giúp cô. Kiều Vãn Tình: “Không cần đâu, chỉ còn hai bước nữa, đừng làm bẩn quần áo anh.”
“Cái gì mà nhiều thế?” Cố Yến Khanh đỡ giúp cô.
“Đậu Hà Lan,” Kiều Vãn Tình lau mồ hôi trên trán, Cố Yến Khanh vén sợi tóc giúp cô. Kiều Vãn Tình thấy động tác này hơi ái muội nên xấu hổ tự chỉnh lại tóc, nói, “Không sao đâu, tối tôi gội đầu.”
Cố Yến Khanh thu tay lại, cúi đầu xem bao tải cô vừa khiêng vào, hỏi: “Có cần dỡ ra không?”
“Tôi tự làm là được rồi, hơi bẩn một chút đó.” Kiều Vãn Tình nhìn Cố Yến Khanh vừa tắm xong. Anh mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt, thoạt nhìn cả người sạch sẽ khôi ngô, không đành lòng để anh làm những thứ này.
Cô lại nhìn lại chính mình. Tóc thì lộn xộn, người dính đầy bùn đất. Cô cảm thấy mình không chỉ là nữ hán tử nữa mà còn là một thôn cô. Trước kia lúc đối diện với Cố Yến Khanh cô cũng không để ý mình ăn mặc như thế nào, thậm chí cô còn cảm thấy tự hào vì mình có thể dựa vào việc trồng rau mà làm giàu.
Nhưng bây giờ…… Kiều Vãn Tình nhìn Cố Yến Khanh cởi dây thừng buộc bao tải, hỏi: “Cố tổng, có bị sự dũng mãnh của tôi dọa không?”
Cố Yến Khanh giúp cô đổ bao tải đầy đậu Hà Lan ra, nói: “Tôi thấy em dũng mãnh như này rất tốt. Về sau còn có thể ôm tôi vào động phòng.”
“Tưởng bở.”
Kiều Vãn Tình thấy anh chẳng nói được gì đứng đắn thì làm lơ đi. Cô duỗi tay đổ chỗ đậu Hà Lan trong bao tải ra. Cho đậu Hà Lan phơi nắng thì không cần bóc vỏ hạt đã tự động nhảy ra ngoài rồi.
“Vãn Tình, tôi thích em chính là thích con người của em. Còn về việc em làm nghề gì, hình tượng em như thế nào tôi không quan tâm.”
Động tác Kiều Vãn Tình dừng lại, sau đó nói: “Ừ.”
Trong giọng nói của cô khó giấu được sự vui vẻ.
Thật ra ngẫm lại thì nếu Cố Yến Khanh muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối với mình thì trong sách anh cũng sẽ không độc thân cả đời. Người như anh chỉ coi trọng tình cảm chứ không quan trọng mấy thứ vật chất phù phiếm.
Tháng 5 cũng là mùa đậu Hà Lan chín. Kiều Vãn Tình thừa dịp sáng sớm chưa nắng nóng ra vườn hái đậu Hà Lan mang về phơi. Cô nghĩ hôm qua mọi người đều ăn đồ nhiều dầu mỡ nên hôm nay làm sữa đậu hà lan cho mọi người cùng uống.
Vì đậu Hà Lan còn chưa phơi nắng nên nếu hôm nay muốn lấy đậu Hà Lan thì phải lột vỏ ra. May là trong nhà có nhiều người nên lột vỏ rất nhanh, Uyên Uyên cũng tham gia hỗ trợ nữa.
Khẩu Khẩu nhìn thấy mọi người cùng lột vỏ cũng muốn chơi cùng. Kiều Vãn Tình nhặt cây đậu vừa sạch vừa to cho nó chơi. Khẩu Khẩu không biết lột vỏ ra nên không cần lo lắng nó sẽ bị nghẹn.
Khẩu Khẩu cầm đậu Hà Lan chơi chơi. Thừa dịp người lớn không chú ý nó cho vào trong miệng ăn, tốc độ cực nhanh. Đến lúc người lớn nhìn thấy thì nó đã nhai xong rồi, làm người ta vừa tức giận vừa buồn cười.
“Khẩu Khẩu nhổ ra.” Một tay Kiều Vãn Tình bắt lấy cái tay nhỏ của nó, một tay cô nắm cằm nó, muốn nó nhổ cái trong miệng nó ra.
Khẩu Khẩu đang chơi vui vẻ không thèm để ý tới cô, dùng sức tránh thoát.
“Khẩu Khẩu!” Kiều Vãn Tình nói to. Nhưng Khẩu Khẩu không sợ cô, không thèm nhổ ra. Kiều Vãn Tình không buông tay nó còn làm nũng rồi khóc.
Cho nên đôi khi thằng nhóc đáng yêu này cũng thật sự đáng ghét!
Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu không nghe lời, dỗ nó: “Khẩu Khẩu, nhìn ba ba này!”
Khẩu Khẩu nín khóc, nhìn về phía Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh nói: “Học theo ba ba nha, nhổ cái trong miệng mình ra nào!”
Nói rồi Cố Yến Khanh làm động tác nhổ nhổ. Quả nhiên Khẩu Khẩu thấy thú vị, học theo anh, “phi phi phi” nhổ hết đồ trong miệng ra.
“Anh giỏi thật.” Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu học theo Cố Yến Khanh nhổ đồ trong miệng nó ra, nói.
“Lúc Uyên Uyên ba tuổi cũng hay ăn bậy ăn bạ, bảo mẫu nhà tôi đều dỗ nó như vậy.”
Uyên Uyên vô tội nằm không cũng trúng đạn: “……”
“Bây giờ cháu không ăn linh tinh nữa!” Uyên Uyên muốn lấy lại một chút mặt mũi.
Cố Yến Khanh sủng nịch sờ sờ đầu nó: “Bây giờ Uyên Uyên thông minh hơn rồi.”
Khẩu Khẩu thấy Cố Yến Khanh sờ đầu Uyên Uyên, “Nha nha nha” chạy tới trước mặt Cố Yến Khanh, thò đầu lại gần, “A a” đòi sờ sờ. Cố Yến Khanh buồn cười sờ đầu nó: “Khẩu Khẩu cũng thật thông minh!”
Sau khi lột vỏ đậu Hà Lan xong thì cần phải dùng cối xay xay nhỏ nó. Bây giờ Kiều Vãn Tình có thể dùng cối xay, nhưng chẳng cần cô động tay, có cu li giúp đỡ rồi.
“Cố lên nha Cố tổng!” Kiều Vãn Tình cho đậu Hà Lan cùng nước vào trong cối xay, cười tủm tỉm nói với Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh nhìn vẻ mặt chờ mong nhìn mình xấu mặt của cô, nói: “Tôi cũng thường xuyên tập thể hình nên Vãn Tình à, thể lực tôi rất tốt.”
Trước kia ở thế giới thật của mình, Kiều Vãn Tình cũng từng đọc qua rất nhiều loại tiểu thuyết. Trong đó có không ít các tổng tài vừa đẹp trai vừa sức lực bền bỉ. Nên lúc Cố Yến Khanh nói thể lực anh tốt, cô nghĩ……
Phi phi phi! Kiều Vãn Tình ném hết những suy nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu mình, mất mặt quá!
“Đúng rồi,” Cố Yến Khanh đẩy cối xay, hơi thở dốc, hỏi cô, “Quán đồ chay của em chuẩn bị như nào rồi?”
“Về cơ bản là hoàn thành xong rồi. Đợt này trang trí lại một chút, sau đó đến Đoan Ngọ sẽ khai trương. Nhưng tôi còn chưa quyết định tên của quán, bảng hiệu cũng chưa làm.”
Thật ra cô có suy nghĩ tới vài cái tên nhưng thấy cái nào cũng có chỗ ổn, có chỗ chưa ổn nên vẫn chưa quyết định được sẽ dùng cái nào.
Cố Yến Khanh cũng không hỏi những cái tên cô đang suy nghĩ, nói: “Không cần nghĩ đâu, gọi là “Quán đồ chay Tư Kiều” đi là được, ngụ ý rất tốt!”
“Không cần!”
Kiều Vãn Tình vừa nghe tới cái tên này thì cảm thấy hối hận. Lúc trước khi cô mới tới đây còn chưa quen thuộc với quy tắc của thế giới này nên không dám sửa loạn tên nên cô vẫn để im tên của Khẩu Khẩu là Cố Tư Kiều. Sau đó lúc nhập hộ khẩu thì Cố Yến Khanh giúp cô làm nên cô quên luôn việc phải sửa cái tên này. Vì vậy tên của Khẩu Khẩu vô tình được định là Cố Tư Kiều.
Bây giờ ngẫm lại cảm thấy thật xấu hổ.
“Tôi thấy không tồi, bây giờ nhiều quán ăn cũng dùng tên của con mình để đặt mà.”
Kiều Vãn Tình trợn trắng mắt: “Còn không bằng gọi là quán Thoát Đơn.”
“Quán đồ chay Thoát Đơn……” Biểu tình Cố Yến Khanh nghiêm túc, lặp lại mấy chữ này, “Tên này cũng khá ổn.”
“Anh nghiêm túc đi, anh không cảm thấy tên này hơi thô một xíu à?”
Kiều Vãn Tình đã nghĩ rất nhiều tên, cũng vừa lòng nhất cái tên này. Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác hơi thô. Sợ sau khi lấy cái tên này lại cảm thấy hối hận.
Cố Yến Khanh nói: “Không sao đâu, gần gũi bình dị, dễ nhớ là được.”
“Thật hả? Hay là tôi đặt tên quán như này nhỉ?”
Cố Yến Khanh gật đầu: “Được nha.”
Kiều Vãn Tình tin tưởng Cố Yến Khanh sẽ không hố mình. Nếu anh cảm thấy ổn chứng tỏ là ổn thật. Cô đã liên hệ xong công ty quảng cáo rồi. Biển quảng cáo sẽ được thiết kế giống như cô yêu cầu. Bây giờ chỉ cần nói cho đối phương biết tên quán thì bọn họ có thể lập tức thiết kế bảng quảng cáo điện tử rồi gửi cho Kiều Vãn Tình xem.
Kiều Vãn Tình gửi tên qua. Vừa vặn người thiết kế của đối phương ở đó nên rất nhanh người kia gửi lại cho cô bản thiết kế. Kiều Vãn Tình đưa cho Cố Yến Khanh xem. Cố Yến Khanh dừng tay lại, nhìn thoáng qua rồi tàn nhẫn nói: “Xấu.”
“…… Đây là công ty quảng cáo tốt nhất toàn huyện ở đây rồi đấy!”
“Gọi một tiếng “chồng” rồi tôi tìm cho em chỗ tốt hơn.”
“…… Cút ngay!”
Trước kia Kiều Vãn Tình cho rằng Cố Yến Khanh là một người đứng đắn. Có lẽ là do trong sách tuổi của anh cũng đã cao, già hơn bây giờ tận 20 tuổi. Khi ấy anh nghiêm trang, vô cùng có uy quyền. Nhưng hiện tại người này…… Không giống trong miêu tả nha!
“Giúp tôi lau mồ hôi đi.” Cố Yến Khanh “lui một bước tiến một dặm.”
Tuy rằng hiện tại mới là tháng 5 nhưng trời cũng hơi nóng. Hôm nay trời lại nắng to nên càng nóng nhanh hơn. Cố Yến Khanh đẩy cối xay cả nửa ngày rồi nên trên trán anh có dính một chút mồ hôi.
Kiều Vãn Tình cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán cho anh. Vì vị trí rất gần nên cô có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Cố Yến Khanh. Mùi hương này tươi mát dễ ngửi, không biết có phải do tên muộn tao* này xịt nước hoa không.
*muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Chắc là do Cố Yến Khanh truyền nhiệt độ trên người sang cho cô nên rõ ràng không nóng nhưng cô cảm giác đầu ngón tay mình bị thiêu cháy rồi.
Cố Yến Khanh nhìn hai tai cô hồng hồng không tiếng động cười cười.
Chỉ cần chủ động thì nhất định sẽ thành công.
Sau khi trộn đậu Hà Lan cùng nước vào xay thì sẽ được sữa đậu hà lan. Sau khi xay xong, lọc sữa đậu hà lan cho hết cặn. Sau đó đổ sữa vào trong nồi đun lên, cho thêm nước cùng đường vào rồi dùng thìa gỗ khuấy đều. Sau khi đun xong thì đổ sữa ra ngoài cho nguội là có thể uống được.
Vì bây giờ chưa phải mùa hè, dạ dày Uyên Uyên cũng không tốt, không thể ăn đồ lạnh vì ăn đồ lạnh quá sẽ bị đau bụng. Nên Kiều Vãn Tình không cho sữa vào trong tủ lạnh mà để nó ra ngoài cho tự nguội.
Bây giờ Khẩu Khẩu không còn bú sữa mẹ nên Kiều Vãn Tình có thể ăn ớt. Vì vậy cô chuẩn bị thêm món salad rau trộn. Chỉ cần chuẩn bị rau xà lách, tỏi, đậu phộng, hạt mè, đổ thêm chút dấm sau đó trộn đều là ăn được rồi.
Sau khi chuẩn bị salad rau trộn xong thì sữa đậu hà lan cũng đã nguội rồi. Đổ sữa đậu hà lan vào salad, sau đó trộn lên thì ăn vô cùng ngon.
Vì Khẩu Khẩu còn chưa biết nhai nên cô nấu canh thịt cho nó ăn, rắc thêm một ít hành thái nhỏ ở phía trên, lại cho thêm một ít rau bà nội Kiều hái được trên núi vào. Ăn vô cùng ngon nên thằng nhóc Khẩu Khẩu này có thể ăn được hơn nửa bát.
Ngoài ra Kiều Vãn Tình còn làm rau trộn dưa chuột, làm thịt luộc giã tỏi. Đây đều là các món không dùng dầu mỡ, chay mặn đầy đủ.
Uyên Uyên ăn vô cùng ngon miệng. Cậu cảm thấy dì Kiều nấu món gì ăn cũng rất ngon, mỗi lần tới đều ăn được rất no.
Người kén ăn như Cố Yến Khanh cũng ăn được gần hai bát. Vừa ăn xong, buông đũa xuống thì Kiều Vãn Tình hỏi anh: “Cố tổng ăn có ngon không?”
Cố Yến Khanh gật gật đầu: “Nếu không phải quy trình phức tạp thì cô có thể lấy món này làm món tủ của quán dùng để ăn giải nhiệt được đấy!”
Kiều Vãn Tình thấy anh đánh giá cao như vậy, nói: “Thật ra cũng không quá phức tạp đâu, tôi xay nhỏ đậu Hà Lan ra thành bột sau đó phơi khô để được khá lâu. Nếu ăn thì hòa thêm nước vào là được, hương vị cũng không quá khác so với ăn tươi.”
Vì thế quán đồ chay của cô lại có thêm một món tủ.
Từng ngày từng ngày trôi qua. Người Cố Yến Khanh giúp cô tìm để thiết kế biển cho quán ăn cũng đã giao biển tới đây. Đảo mắt đã tới Đoan Ngọ, miếu Nguyệt Lão chính thức mở cửa đón khách. Quán đồ chay của Kiều Vãn Tình cũng khai trương.