Beta: Cún
Sau khi qua Tết Dương lịch, bước vào năm mới thì tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn. Có người thì bận làm ăn, có người thì bận buôn bán, có người thì bận chuyện cưới xin, nói chung là ai cũng bận đến mức chân không chạm đất.
Gần đây, việc làm ăn cùng doanh thu của shop online của Kiều Vãn Tình vô cùng tốt. Có lẽ đang dịp năm mới, nhà nhà mua đồ ăn Tết nên doanh số bán hàng của cô tăng rất nhanh.
Để có thể tiết kiệm thời gian và chi phí sản xuất rau củ nướng, Kiều Vãn Tình còn đặc biệt mua một cái máy chuyên dùng để làm rau củ nướng. Dùng máy này để làm thì màu sắc của rau củ nướng càng đẹp hơn, hơn nữa lượng rau củ nướng làm được trong cùng một thời gian cũng tăng lên, tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Còn việc chế biến, đóng gói rau củ nướng thì Kiều Vãn Tình thuê vợ chồng A Tới làm. A Tới chính là người lần trước tới nhà cô, cầu nguyện với Hoàng Đại Tiên cho mình thoát ế. Sau đó anh chàng phải lòng một cô gái, mùa đông vừa rồi vừa kết hôn xong.
A Tới biết chữ nên hoàn toàn có thể điều khiển máy móc. Vợ của anh chàng cũng cần cù chăm chỉ, tay chân nhanh nhẹn, rửa rau củ cũng rất sạch và nhanh. Vì thế hai người hoàn toàn có thể làm tốt được việc mà Kiều Vãn Tình giao.
Ngoài ra Kiều Vãn Tình còn mua thêm một cái xe tải chuyên dùng để chuyển hàng hóa. Trùng hợp là ngày trước cậu hai cô cũng có học qua lái xe, có giấy phép lái xe nên có thể lái luôn được mà không cần phải mất thời gian chờ cậu đi học lái.
Kiều Vãn Tình làm vậy thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong thôn. Cái hôm mà cô mua xe tải còn có rất nhiều người chạy tới xem cứ như lần đầu tiên được thấy xe tải vậy.
Thật ra xem xe chỉ là cái cớ thôi, cái mọi người muốn đến xem chính là xem thử lí do tại sao nhà Kiều Vãn Tình đột nhiên trở nên giàu có đến vậy, nói có tiền là có tiền.
Kiều Vãn Tình cũng biết bọn họ chỉ hứng thú nhất thời thôi, qua một thời gian là sẽ có cái khác thú vị hơn thu hút sự chú ý của bọn họ nên cô cũng không quan tâm bọn họ lắm, nếu bọn họ thích tới xem thì cứ để bọn họ xem. Dù sao thì cô cũng chẳng làm gì xấu mà không thể để ai biết.
Cô cứ vui vẻ tự tại sống cuộc sống dưới nông thôn của chính mình thôi!
Cuối năm, trên núi bắt đầu mọc món mọi người vô cùng thích ăn – măng đông. Có nhiều người trong thôn cũng lên núi đào một ít măng để mang về nhà. Măng có thể phơi khô hoặc hầm canh, nói chung làm món nào thì ăn cũng rất ngon.
Chỉ là đào măng đông không phải chuyện dễ dàng. Chúng mọc ở chỗ bùn đất, giấu mình dưới lớp đất dày, tìm vô cùng khó.
Đến cả những người lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm sống trên núi như bà nội Kiều cũng không tìm thấy.
Lần đầu tiên Kiều Vãn Tình lên núi hái măng cùng bà nội Kiều gần như chẳng hái được cây nào.
A Tới thấy hai người chỉ đào được hai giỏ măng nho nhỏ, đến nấu một bát cũng không đủ thì nói: "Muốn đào măng đông thì phải cần cả kinh nghiệm cùng một số mẹo vặt, chứ nếu tìm bình thường thì không tìm nổi đâu bà chủ ạ!"
Kiều Vãn Tình nói: "Thế á? Cậu cũng có kinh nghiệm về chuyện này nhỉ?"
Có lẽ là A Tới lấy vợ rồi nên nói năng cũng linh hoạt hơn rất nhiều, nhưng anh chàng vẫn còn thẹn thùng khi nói chuyện với Kiều Vãn Tình.
A Tới hơi xấu hổ sờ sờ gáy nói: "Ngày trước tôi có chặt trúc để bán, hàng năm phải đi kiếm trúc nên cũng biết một số mẹo hữu ích để đào măng đông."
"Thế mai cậu dẫn tôi với bà lên núi đào đi," Kiều Vãn Tình nói, "Chúng tôi cũng cần một vị sư phụ hướng dẫn đó!"
"Bà chủ cho phép thì tôi sẽ đi cùng."
Bây giờ A Tới là "nhân viên" của Kiều Vãn Tình, vì thế nếu muốn lên núi hái măng thì anh cần nhận được sự cho phép của Kiều Vãn Tình.
"Không vấn đề, cho phép cậu đi luôn!"
Cô cũng muốn đào nhiều một chút để đưa cho cậu hai. Hiện tại Cố Yến Khanh cũng đang khá rảnh, thỉnh thoảng cũng qua đây, cô hái nhiều chút đưa cho anh, thuận tiện gửi cho ba mẹ chồng mình ở thành phố X ăn thử.
Hôm sau, ba người mỗi người khoác một cái giỏ, cầm theo một cái cuốc lên núi đào măng, Khẩu Khẩu cũng đòi đi theo.
"Nếu con muốn đi thì tự đi đi nhé, mỏi không đi nổi nữa mẹ cũng không bế con đâu." Kiều Vãn Tình chỉnh lại cái áo xộc xệch của Khẩu Khẩu.
Khẩu Khẩu luôn miệng hứa, nắm lấy ống tay Kiều Vãn Tình nói: "Khẩu Khẩu có thể tự, tự đi nha!"
Kiều Vãn Tình không biết thằng nhóc này lấy ở đâu ra nhiều tự tin như vậy: "Thế nếu con không đi nổi nữa thì không được khóc đấy!"
"Không khóc. Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu ngoan nhất!"
"Con tự khen mình kinh thật đấy!" Kiều Vãn Tình cười xoa đầu Khẩu Khẩu.
Khẩu Khẩu như nhớ tới cái gì đó, chạy lạch bạch vào trong phòng, sau đó lấy mũ của mình cùng Kiều Vãn Tình ra nói: "Ma ma, đội!"
Thằng bé này...... Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ đội mũ cho cậu nhóc. Dù sao đường đến rừng trúc cũng không phải quá xa, bây giờ đang là mùa đông, trời cũng ít muỗi, nếu Khẩu Khẩu muốn đi thì cứ cho thằng bé đi vậy.
Trên đường đi, lúc mới bắt đầu thì Khẩu Khẩu chạy như điên, không mệt chút nào cả. Xong đến lúc leo núi cậu nhóc mệt lử người, khóc chít chít chít đòi Kiều Vãn Tình bế.
Kiều Vãn Tình biết ngay Khẩu Khẩu sẽ như vậy, vì thế cô nhờ bà nội Kiều cầm đồ trên tay mình, bế Khẩu Khẩu lên, nhéo má cậu nói: "Mẹ còn chưa đào được chút măng nào đã phải ôm bảo bối 20 cân rồi!"
Khẩu Khẩu vui vẻ nằm trong ngực Kiều Vãn Tình không nói lời nào, làm bộ con không nặng chút nào cả!
Bà nội Kiều cười nói: "Hôm qua thằng nhóc nói với bà ở nhà chơi cùng bà ngoại không vui chút nào cả, nó bảo bà ngoại cứ chơi một mình, không chơi với nó. Thằng nhóc này lanh lợi thật đấy!"
Vốn dĩ Khẩu Khẩu phải gọi mợ hai của Kiều Vãn Tình là bà ngoại hai, nhưng mà gọi dài quá, cậu không nhớ nổi nên Khẩu Khẩu chỉ gọi là bà ngoại thôi. Dù sao cũng là người một nhà nên mọi người cũng không quá quan tâm tới vấn đề xưng hô này.
"Bà ngoại không chơi, không chơi Khẩu Khẩu." Khẩu Khẩu nói leo theo. Bây giờ cậu nhóc vẫn nhớ tới chuyện ấy, vô cùng tức giận.
Gần đây ba mua cho Khẩu Khẩu một bộ đồ chơi cắt trái cây, Khẩu Khẩu rất thích bộ đồ chơi này, ngày nào cũng ở nhà cắt táo cắt chuối.
Sau khi cắt trái cây xong thì phải có người dính trái cây lại cho Khẩu Khẩu. Nhưng mợ hai còn bận làm việc, không rảnh để phân thân dính trái cây lại cho Khẩu Khẩu nên mới bị Khẩu Khẩu "ghét".
Kiều Vãn Tình nói: "Con nghĩ ai cũng rảnh như con à?"
Khẩu Khẩu không đồng ý: "Khẩu Khẩu cũng bận ~"
Bà nội Kiều cùng Kiều Vãn Tình đều bị cậu nhóc chọc cười.
Rất nhanh bốn người đã đến nơi. May là rừng trúc không quá cao nên Kiều Vãn Tình có thể thả Khẩu Khẩu xuống chơi một mình.
Đúng là A Tới rất tài, anh tìm chỗ nào gần như chỗ đó có măng.
A Tới vừa tìm vừa dạy cho bà nội Kiều cùng Kiều Vãn Tình: "Măng đông mọc từ cây trúc, vì thế nơi nào có nhiều trúc thì nơi đó rất dễ có măng. Cứ tìm những chỗ nhô lên ở gần mấy cây trúc non, gần như có thể tìm được măng đông. Mọi người xem, chỗ kia nhô lên kìa, chắc chắn chỗ đó có măng!"
Nói rồi A Tới lấy cuốc đào chỗ đất xung quanh lên. Quả nhiên thấy được măng đông ở chỗ đó.
Kiều Vãn Tình cùng bà nội Kiều làm theo lời của A Tới, đào được rất nhiều măng.
Khẩu Khẩu đứng một bên quan sát cả nửa ngày cũng học được cách đào măng, vì vậy cậu nhóc chống tay chỉ huy. Cứ thấy có đống đất là cậu lại muốn Kiều Vãn Tình đào lên, cứ nằng nặc nói dưới đó có măng. Kể cả thấy cục đá nhỏ nhô lên cậu cũng muốn Kiều Vãn Tình đào.
Kiều Vãn Tình sắp bị quỷ con Khẩu Khẩu gây sự đến phát khóc.
Quả nhiên mang theo Khẩu Khẩu là lựa chọn vô cùng không sáng suốt.
"Ma ma, ma ma, chỗ này." Kiều Vãn Tình đang chăm chú tìm măng đông thì lại nghe được tiếng Khẩu Khẩu gọi mình.
"Bảo bối, mẹ pha sữa cho con uống nhé?" Kiều Vãn Tình không định đào tiếp cho Khẩu Khẩu nữa đâu, đào mệt lắm chứ cũng có phải nhẹ nhàng gì đâu?
"Không ~ Ma ma, đào, đào!"
Kiều Vãn Tình không còn cách nào khác, đành phải đào chỗ Khẩu Khẩu chỉ. Cô chỉ đào qua qua lấy lệ thôi, ai ngờ lần này Khẩu Khẩu chó ngáp phải ruồi, bên dưới lại có măng thật.
Chỉ là Kiều Vãn Tình không biết trước chỗ này có măng nên cuốc không cẩn thận, làm cây măng gãy làm đôi.
Kiều Vãn Tình: "......"
Khẩu Khẩu: "......"
Lần đầu Khẩu Khẩu tìm thấy măng mà mẹ lại làm hỏng mất măng. May là Khẩu Khẩu cũng không biết măng đã bị hỏng rồi. Kiều Vãn Tình khen Khẩu Khẩu mấy câu như giỏi hơn cả mẹ thì Khẩu Khẩu lại tung ta tung tăng đi nhặt chỗ mang kia lên, đi khoe là cậu đã đào được mang rồi!
Lần này lên núi hái măng cũng thu hoạch được kha khá. Hôm nay Cố Yến Khanh qua đây, thấy bọn họ đào măng, còn chưa kịp khen thì đã thấy con mình cầm nửa cây măng nhỏ chạy đến trước mặt mình, sung sướng nói: "Khẩu Khẩu tìm được!"
Cố Yến Khanh bế cậu lên: "Ui, Khẩu Khẩu giỏi quá!"
"Đúng đúng," Khẩu Khẩu không chút khiêm tốn đồng ý, "Còn giỏi hơn cả ma ma!"
Cố Yến Khanh cười cười sờ đầu cậu nhóc.
Kiều Vãn Tình chọn măng ra. Tuy rằng vị của mấy cây măng bị đào hỏng cũng không khác so với những cây măng bình thường, nhưng mà nó trông xấu hơn, chỉ có thể phơi rồi tự ăn, còn mang đi biếu đi cho thì phải lấy cái đẹp. Mùa này măng đông rất đắt hàng, hơn nữa còn có rất nhiều người có nhu cầu mua.
Nếu mà giao bán cái này trên shop online không biết có ai mua không nhỉ?
Kiều Vãn Tình mở app Vượng Vượng – app cô dùng để bán hàng online ra, tra tên sản phẩm một chút thì thấy cũng có người bán măng khô thật, hơn nữa còn bán vô cùng đắt hàng, giá cả cũng không phải là quá rẻ, tận 60 tệ một cân. Thật ra măng đó bán về nhà cũng phải lọc đi kha khá, nếu mà mua 5 cân về có khi cũng chỉ ăn được một bữa cơm.
Dù vậy vẫn có rất nhiều người mua.
Vì ở thôn của Kiều Vãn Tình cũng có khá nhiều người lên rừng trúc đào măng mang lên chợ bán nên măng bán trên chợ nhiều nhất cũng chỉ 4 tệ một cân thôi. Hơn nữa, vì nhà ở gần núi, có thể tự đào măng được nên cũng có khá ít người mua măng.
Ở quán đồ chay của cô, chỉ ra giá 3 tệ một cân thôi cũng có rất nhiều người tới bán cho cô rồi.
Nếu mà bán online thì......
Có tiền đến miệng không kiếm là đồ ngốc. Mặc dù Cố Yến Khanh chỉ động viên cô nên tập trung bán rau củ nướng thôi nhưng Kiều Vãn Tình quyết định sẽ thử một chút.
Vì thế ngay hôm đó, Kiều Vãn Tình làm việc để thiết kế bao bì và vạch ra kế hoạch bán sản phẩm. Do đã quen tay rồi nên cô làm rất nhanh.
Sau khi cô hoàn thành xong sản phẩm cuối cùng thì mới có hơn 11 giờ.
Đây là lần mà cô làm ra sản phẩm nhanh nhất, có thể nói là do tâm huyết dâng trào nên làm vô cùng nhanh. Kiều Vãn Tình nhìn qua giao diện, trông cũng khá đẹp, rất có cảm giác nông thôn.
Cô duỗi người, nhìn qua Cố Yến Khanh vừa mới tắm rửa xong, đang xoa xoa cánh tay đau nhức của mình thì không nhịn được cười anh: "Con anh bắt nạt anh hả?"
Vì buổi sáng Khẩu Khẩu đào được măng nên cậu nhóc cảm thấy mình rất cao siêu, cao siêu đến nỗi có thể bay được một phát lên trời.
Vì thế buổi chiều cậu nhóc một hai đòi đi đào măng tiếp. Kiều Vãn Tình lại không rảnh nên cô chỉ đành để Cố Yến Khanh đi thay.
Cố Yến Khanh không còn cách nào khác, trùng hợp là rừng trúc gần đó nên anh đành phải mang Khẩu Khẩu đi đào măng tiếp.
Đến nơi, một lát Khẩu Khẩu lại chỉ bảo chỗ này có măng, một lát lại chỉ chỗ kia có măng. Tay Cố Yến Khanh hàng ngày chỉ dùng để đánh máy ký tên, có cầm cuốc mấy lần đâu?
Vì thế buổi tối đến lúc ăn cơm thì cánh tay phải của Cố tổng gần như bị đơ cứng, không nhấc lên nổi nữa.
"Vì thế không nên quá chiều Khẩu Khẩu, thỉnh thoảng phải đánh cho nó vài cái mới ngoan được." Cố Yến Khanh nói.
Kiều Vãn Tình nói tiếp: "Anh cứ thử đánh đi, ai thèm tin anh chứ?"
Đôi khi Kiều Vãn Tình thật sự giận Khẩu Khẩu thì sẽ đánh vào mông cậu vài cái, nhưng Cố Yến Khanh lại yêu thương Khẩu Khẩu đến nỗi một ngón tay cậu cũng không muốn đánh. Kể cả có đánh thì anh cũng chỉ đánh đùa, đánh yêu một cái thôi chứ chẳng đau chút nào cả.
Vì thế khi bị ba đánh, Khẩu Khẩu còn cảm thấy ba ba đang đùa mình nên cười khanh khách không ngừng.
Cố Yến Khanh: "......Chờ Khẩu Khẩu lớn hơn một chút, anh sẽ dạy dỗ thằng bé cho em xem!"
Kiều Vãn Tình còn lâu mới tin lời anh, cô đứng dậy đi tắm. Mùa đông ở nông thôn, nhiệt độ thấp hơn trên thành phố khoảng 1 – 2 độ, máy sưởi cũng không phổ biến như ở trên thành phố. Tuy rằng đi tắm có nước nóng nhưng động vào nước cũng vô cùng khổ sở. Nhưng nói đi nói lại, tắm nước nóng xong cũng vô cùng thoải mái.
Đặc biệt là còn có người ủ sẵn chăn ấm cho thì thoải mái không còn gì bằng.
Khẩu Khẩu vô cùng bá đạo nằm ở giữa giường. Kiều Vãn Tình đang lạnh run người, cô không chút khách sáo kéo Khẩu Khẩu qua ôm thật chặt cho nhanh ấm người, làm ấm tay của mình.
Trong lúc mơ màng, Khẩu Khẩu cảm nhận được mẹ xốc chân của mình lên. Vốn dĩ cậu nhóc đã khó chịu vì có gió lạnh lùa vào trong chăn rồi, đã thế còn bị mẹ coi mình là công cụ ủ ấm, Khẩu Khẩu lập tức cảm thấy tức giận.
Cậu mơ mơ màng màng vươn tay nhỏ đẩy Kiều Vãn Tình ra, mơ mơ hồ hồ nói: "Ra, ra ~"
Kiều Vãn Tình không buông cậu nhóc mà lại hôn lên trán Khẩu Khẩu dỗ cậu: "Ngoan nào, là mẹ đây ~"
Khẩu Khẩu nghe được tiếng của mẹ thì ngoan ngoãn trở lại, sau đó cam chịu làm vật sưởi ấm tay của mẹ, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cố Yến Khanh: "......"
Nhìn cô ngựa quen đường cũ như vậy, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên Khẩu Khẩu bị lợi dụng.
......
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình chỉ định bán một chút măng mùa đông chơi chơi thôi, ai ngờ mới bán được mấy ngày mà vô cùng đắt hàng. Ban đầu chỉ bán được khoảng vài chục sản phẩm một ngày thôi, sau đó cô bán được hẳn hơn 1000 sản phẩm một ngày.
Kiều Vãn Tình cũng vô cùng bất ngờ, không hiểu vì sao mình lại bán đắt hàng đến vậy.
Nhưng mà tiền đến thì cứ kiếm thôi. Kiều Vãn Tình thuê người đi hái măng đông giúp mình, hơn nữa cô còn thu mua với giá niêm yết là 3.5 tệ một cân, tất cả mọi người đều ưu tiên bán cho cô.
Rất nhanh cô đã bán hết sạch hàng......
Kiều Vãn Tình bán được hàng với doanh số cao như vậy đã làm bên huyện chú ý tới. Tuy rằng cô không phải là người bán được nhiều hàng nhất, thành công nhất sau khi tham gia khóa huấn luyện làm nông kia, nhưng cô bán được nhiều hàng như vậy đã làm các vị lãnh đạo trong huyện chú ý, còn đặc biệt phái người tới thị sát sản phẩm măng mùa đông của shop Kiều Vãn Tình.
Biết 10 ngày nữa cô kết hôn, họ còn cho cô một bao lì xì lớn.
Lãnh đạo cười tủm tỉm nhìn mọi người đang gói măng chuẩn bị giao hàng, nói với Kiều Vãn Tình: "Trùng hợp mùa xuân năm sau thì chúng tôi có hai suất tham gia tọa đàm giao lưu kinh doanh online, cô có muốn tham gia không?"
Buổi tọa đàm giao lưu kinh doanh online đó Kiều Vãn Tình cũng có đọc qua tin tức rồi, nhưng cô còn chưa được tham gia lần nào. Nghe nói buổi tọa đàm ấy mời được rất nhiều nhân vật máu mặt, có thể học hỏi được nhiều thứ.
Cách mục tiêu của đời mình gần hơn một bước, trong lòng Kiều Vãn Tình vô cùng kích động nói: "Cảm ơn lãnh đạo ạ!"
Lãnh đạo tỏ vẻ rất vừa lòng.
Lần này Kiều Vãn Tình làm ra thành tích lớn như vậy, lãnh đạo cũng nở mày nở mặt, mọi người có thể vui vui vẻ vẻ qua một năm như ý.
Sau đợt này Kiều Vãn Tình trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất không chỉ ở trong thôn mà còn ở cả trấn trên nữa!
Nhưng mà Kiều Vãn Tình vô cùng khiêm tốn, chỉ có lúc đếm tiền cô mới tỏ ra vui vẻ thôi!
Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình đang ngồi mải mê tính toán thì lắc đầu nói, "Anh nghĩ em nên thuê một người kế toán kiểm kê, đếm tiền giúp mình đi!"
"Không cần phiền như vậy đâu. Anh đoán xem đợt này em kiếm được bao nhiêu?"
"Chắc là tổng có 5 chữ số, số đứng đầu là 5 hoặc 6 gì đó." Cố Yến Khanh đoán qua được doanh thu của Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình bị đoán trúng thì đẩy đẩy người anh: "Sao anh biết hay vậy?"
"Anh tính đó."
Được thôi, người ta thông minh hơn cô. Nhưng mà cũng có lúc Cố Yến Khanh tính sai mà, như là lúc anh không quá ủng hộ cô bán măng đông, lại không ngờ cô phát tài nhờ việc bán măng đông.
Kiều Vãn Tình nói: "Có khi đủ tiền mua phòng ở thành phố C rồi đấy anh!"
Khẩu Khẩu cũng sắp hai tuổi rồi. Đến 3 tuổi là phải đi nhà trẻ. Nhà trẻ ở trấn trên không thể so được với trong thành phố, Kiều Vãn Tình cũng muốn Khẩu Khẩu có thể được theo học ở nhà trẻ tốt nhất. Về an toàn hay về vấn đề giáo dục cũng đều tốt hơn.
Vì thế việc cô chuyển lên sống ở thành phố cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu lên thành phố sống, cô ở nhà của Cố Yến Khanh thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chắc chắn bà nội Kiều không đồng ý sống ở đó. Dù sao thì mình cũng chẳng phải là chủ của căn nhà, sống cũng không thoải mái lắm. Vì thế Kiều Vãn Tình dứt khoát tự mua một căn hộ cho chính mình, nếu bà nội Kiều đồng ý lên thành phố sống thì có thể sống ở đó, ngày thường cô cũng có thể qua đó thăm bà.
Cậu hai mợ hai thỉnh thoảng cũng có thể qua đó ở một vài ngày.
Vì thế Kiều Vãn Tình quyết định sau khi kiếm được tiền thì việc đầu tiên cô làm chính là mua phòng.
Kể cả bà nội Kiều chỉ muốn ở nông thôn, không muốn lên thành phố thì phòng ở nơi đó cũng sẽ không bị rớt giá, coi như cô đầu tư cho người khác thuê cũng được.
"Em muốn mua nhà?" Cố Yến Khanh hơi bất ngờ, anh chưa từng nghe Kiều Vãn Tình nói bao giờ.
Kiều Vãn Tình cười khẽ: "Cố tổng, anh không biết rằng kiếm tiền mua nhà, bao nuôi một tiểu bạch kiểm* là nguyện vọng của em sao?"
*tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp, được người khác bao nuôi (dùng với ý châm biếm)
Cố Yến Khanh: "......"
Anh còn chưa đủ đẹp à?
Kiều Vãn Tình bán hết cả măng đông ở xung quanh đó rồi, đào cũng không thể đào được thêm nữa, vì thế Kiều Vãn Tình tạm thời khóa sản phẩm đó lại. Lúc này chỉ còn cách ngày cô kết hôn có 6 ngày, cả nhà ba người cũng bay ra nước ngoài chuẩn bị cho hôn lễ.