Kiều Vãn Tình mang theo mấy cái túi đi theo. Khẩu Khẩu thấy cô xách túi thì thò đầu qua xem nhìn đồ bên trong, duỗi tay định lấy đồ ở trong ra.
“Khẩu Khẩu ngoan, không nghịch túi của mẹ nhé!” Kiều Vãn Tình dạy Khẩu Khẩu.
Có nhiều đứa nhỏ rất tò mò, cảm thấy trong túi ba mẹ mình, túi người khác có giấu đồ tốt nên rất thích lục ra xem. Kiều Vãn Tình rất ghét gặp mấy đứa nhỏ như vậy, vô cùng hư.
Cho nên phải dạy Khẩu Khẩu ngay từ khi thằng nhóc còn bé, không thể vì nó còn nhỏ, nghĩ nó không hiểu mà chiều theo nó được. Mấy đứa nhỏ lớn tới tuổi này cũng đã có nhận thức của riêng mình.
Ví dụ bảo nó không được nghịch lửa, sẽ bị bỏng. Nói vài lần thì nó sẽ có hiểu được: Lửa là thứ không thể chơi, sẽ bị bỏng.
Có lẽ thằng bé cũng không hiểu bỏng là gì, nhưng sẽ biết bỏng là không tốt.
“Khẩu Khẩu muốn, muốn ~” Khẩu Khẩu lay lay túi của cô không chịu buông tay.
Kiều Vãn Tình nắm chặt mấy cái túi, nói: “Trong túi mẹ có rất nhiều đồ quan trọng, không thể đưa cho Khẩu Khẩu chơi.”
Tuy rằng sau khi nghe Kiều Vãn Tình nói xong, Khẩu Khẩu biết là mấy túi đó không thể chơi được. Nhưng cậu muốn chơi. Cậu tủi thân mím môi bẹp một cái, làm bộ muốn khóc nhưng không khóc.
Cố Yến Khanh đứng đằng trước vừa lái xe vừa cầm dây trang trí ô tô treo trên gương bảo cậu: “Khẩu Khẩu chơi cái này có được không?”
“Không, muốn, muốn túi ~” Khẩu Khẩu không nghe lời.
“Khẩu Khẩu đừng nghịch, anh làm ảo thuật cho em xem.” Uyên Uyên ngồi một bên nói.
Khẩu Khẩu còn chưa nghe hai chữ “ảo thuật” bao giờ, ngay lập tức bị hấp dẫn sự chú ý. Thật ra cái “ảo thuật” mà Uyên Uyên bảo làm cũng không được hoàn hảo cho lắm, còn sơ hở nhiều chỗ. Kiều Vãn Tình nhìn qua Khẩu Khẩu, thằng nhóc ngốc nghếch này dễ dỗ thật.
Kiều Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chỉnh lại túi vừa nãy Khẩu Khẩu làm loạn.
Trong túi có rất nhiều đồ, Kiều Vãn Tình dọn lại một chút, sau đó vớ được tờ quảng cáo làm nông theo hướng hợp tác xã lúc trước được phát. Cô nhìn vài lần, phát hiện tờ giấy này được làm rất tinh xảo, tỉ mỉ, cẩn thận, thoạt nhìn cũng khá đáng tin.
Cố Yến Khanh quay đầu lại nhìn tờ giấy trên tay cô, hỏi: “Em chuẩn bị bán rau quả online đấy à?”
“Không có. Lần trước lúc đi dạo phố thì có người phát tờ giới thiệu này cho em. Bây giờ em làm gì có thời gian đi làm mấy việc khác.”
“Đưa anh xem nào.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Yến Khanh cầm tờ giấy nhìn nhìn, Kiều Vãn Tình sửa túi lại, nghe được anh nói: “Chương trình này cũng khá ổn, phương pháp hoạt động cũng khá hợp lý. Hơn nữa bọn họ còn được chính phủ giúp đỡ nữa.”
“Thế à?” Kiều Vãn Tình thuận miệng nói, “Nếu mà nó diễn ra vào nửa năm trước thì có lẽ em sẽ suy nghĩ đến.”
Năm trước, rau nhà Kiều Vãn Tình nhiều không có chỗ bán. Lúc đầu cô cũng định bán rau qua mạng. Nhưng sau khi tìm hiểu thì phát hiện muốn mở shop online thì cần phải có nguồn tài chính dồi dào cùng kinh nghiệm phong phú. Cô không quá am hiểu cách kinh doanh, cũng không quá rảnh nên đành không làm nữa.
Bây giờ thì rau nhà cô còn không đủ để bán nên cô cũng không muốn tham gia mấy cái này, mệt mỏi.
“Chính sách giúp đỡ này rất tốt, đặc biệt là chỗ giúp đỡ giao hàng. Thật ra muốn bán rau online thì vấn đề lớn nhất chính là giao hàng, nếu mà được hỗ trợ giao hàng thì hạng mục này sẽ thành công được một nửa rồi.”
“Thế hả? Hay em thử làm một chút nhỉ?”
Kiều Vãn Tình nghĩ Cố Yến Khanh sẽ không đồng ý cho mình làm thử. Chưa nói đến bây giờ cô đã rất bận, hơn nữa số tiền cô kiếm được, với Kiều Vãn Tình thì đã là nhiều rồi. Nhưng với Cố Yến Khanh mà nói thì đó chỉ là một số tiền nhỏ bé không đáng kể.
Không nghĩ tới Cố Yến Khanh lại gật đầu nói: “Cũng được. Em muốn làm một doanh nhân về phương diện này cũng là một ý định không tồi.”
“Doanh nhân hả,” Kiều Vãn Tình bật cười, “Cố tổng, anh xem trọng em quá rồi đấy!”
“Làm người phải có ước mơ.” Về vấn đề này thì Cố Yến Khanh nói cứ như mấy người đi tiếp thị, “Hơn nữa có anh ở đây, em cứ yên tâm mà làm. Cùng lắm nếu mà thất bại thì anh sẽ nuôi em.”
Nghe anh nói vậy, đúng là Kiều Vãn Tình có chút động tâm.
Nếu mà thật sự mở shop bán rau online thì cô sẽ không bán rau sống ra ngoài nữa, chỉ cung cấp rau cho quán ăn cùng rau cho shop. Hơn nữa, cô còn có thể bán rau củ nướng.
Thêm vào đó cô cũng có thể quảng cáo cho rau của nhà mình, thu hút thêm nhiều khách hàng tới mua hơn.
Nhưng vấn đề cần giải quyết cũng có rất nhiều, như phải làm bao bì thật đẹp, như phải nghĩ nên tuyên truyền như nào cho tốt, vì bây giờ nhiều shop bán hàng giả, nếu không làm tốt công tác tuyên truyền thì khách hàng sẽ không tin tưởng.
Nếu muốn thành công thì nhất định phải đầu tư thật nhiều công sức vào nó.
Kiều Vãn Tình lắc lắc đầu, nói: “Cố tổng, nếu làm theo lời anh thì em sẽ mệt chết đó.”
“Em chỉ cần làm bà chủ phụ trách việc vạch ra phương hướng kinh doanh là được. Em xem anh nè, chẳng những có sự nghiệp của riêng mình, còn tiếp nhận một phần sản nghiệp của nhà anh. Nhưng không phải ngày nào anh cũng ở bên đó với em sao? Em thấy anh có bận không?”
“……” Cũng khá là…… hợp lý nhỉ?
Thời gian Cố Yến Khanh ở chỗ cô cũng không ngắn, chỉ có đúng một lần là phải về thành phố xử lý công việc, thỉnh thoảng cũng hơi bận một xíu, còn đâu toàn bộ thời gian anh đều dành ở bên cạnh cô. Đúng là không nhìn ra được anh có một chút phong thái nào của ông chủ bận rộn.
“Thế để em nghĩ lại.”
Cố Yến Khanh gật gật đầu, nhìn lại tờ quảng cáo một lần sau đó đưa cho cô.
*Minh An: Giơ tay thắc mắc: Hình như Cố tổng đang lái xe nhỉ?!?
Đương nhiên là anh không muốn Kiều Vãn Tình phải vất vả kiếm thêm chút tiền ấy. Chỉ là anh nhìn vào tờ quảng cáo kia, thấy trên đó viết nếu tham gia sẽ phải lên C thị giao lưu học hỏi. Nếu tham gia cái này thì Kiều Vãn Tình sẽ phải lên thành phố nhiều hơn.
Tuy rằng anh không phải là không muốn mãi ở bên cô trong thôn, nhưng làm người vẫn nên ra ngoài trải nghiệm nhiều một chút.
Khẩu Khẩu cũng vậy.
Huống chi điều kiện sinh hoạt trên thành phố cũng khá tốt. Cô lên trên này học cách kinh doanh, việc trong nhà cùng trong quán giao hết cho người khác làm thì cũng không quá vất vả nữa.
Với cả nếu cô mở shop online buôn bán rau củ thì anh còn có thể giúp cô. Chứ chẳng như hiện tại, cô trồng rau mở quán, anh chẳng giúp được gì cả.
……
Bọn họ đã đặt vé máy bay lúc 2 giờ chiều. Cả nhà ở tạm phòng của Cố Yến Khanh trên C thị trước, tới đó ăn trưa sau đó đi mua quà cáp.
Phòng của Cố Yến Khanh ở C thị cũng không phải nơi ở dành riêng cho kẻ có tiền, mà là một căn hộ ở một khu chung cư.
Nhưng mà diện tích rất lớn, chỉ có mình anh ở nên cũng có chút trống trải.
Trong nhà ngoài anh ra thì còn có một nữ đầu bếp chuyên môn nấu ăn hàng ngày cho anh cùng một quản gia giúp anh xử lý việc vặt hàng ngày, sắp xếp nhà cửa, đồ đạc. Ngoài ra cũng không có người làm hay giúp việc gì đó như trong tiểu thuyết thường có.
Quà cáp đã được đóng gói đẹp đẽ, Cố Yến Khanh bảo quản gia mang quà lên.
Quà được quản gia gói trong hộp gấm cao cấp lại mang vẻ đẹp cổ xưa. Vốn dĩ chỉ là mấy món đồ bình thường, sau khi bỏ vào trong hộp gấm thì cảm thấy nó quý hơn vài phần.
Bọn họ mang một hộp hoàng liên, hai hộp linh chi, còn có thêm một hộp mật ong tự nhiên nữa. Tổng cộng bốn hộp xếp vừa đẹp.
“Ừ, không tồi,” Cố Yến Khanh nhìn thoáng qua mấy hộp quà, nói với quản gia, “Chú Khánh, giúp cháu thu dọn một chút, bọc vào rồi lát nữa đưa cho Trần Phong mang theo.”
“Được, Cố tiên sinh.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Làm xong việc chuẩn bị quà, Cố Yến Khanh vừa cho Khẩu Khẩu uống nước vừa nói với Kiều Vãn Tình: “Muốn đi tham quan nhà anh không?”
Kiều Vãn Tình chỉ được đọc miêu tả nhà của kẻ có tiền trông như nào trong tiểu thuyết chứ cô chưa từng nhìn qua bao giờ. Nghe anh nói vậy cô lập tức có hứng thú, muốn đi tham quan nhà anh.
Căn hộ này của Cố Yến Khanh rất lớn, ngoài phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ cùng phòng làm việc thì còn có khu vực để quản gia cùng người làm nghỉ ngơi. Hơn nữa bên cạnh phòng ngủ chính còn có một phòng ngủ phụ nhỏ, đã được trang trí thành phòng ngủ cho bé trai.
Uyên Uyên vẫn còn ngủ chung với người lớn, phòng nhỏ này chuẩn bị cho ai, không cần nói cũng biết.
Bên ngoài phòng khách là một cái ban công lớn, có trồng một ít cây xanh ở ngoài. Còn có cả bàn ghế để ngồi nghỉ ngơi, một ghế tròn tròn bằng gỗ, thoạt nhìn trông giống như một cái sân nhỏ vậy.
Kiều Vãn Tình khá bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ hóa ra sân còn có thể làm như vậy. Chỉ là diện tích chỗ này khá nhỏ, còn đâu không thua gì mấy sân ở trước cửa các biệt thự vậy.
Hơn nữa căn hộ này ở trên tầng cao, dựa vào lan can nhìn về nơi xa còn có thể thấy được mặt hồ cùng cảnh vật xung quanh đó. Có thể nói là tầm nhìn vô cùng tốt.
Nghĩ đến giữa hè, chạng vạng có thể ngồi ở chỗ này uống trà nói chuyện phiếm, hoặc là mùa đông, ngồi ở đây đọc sách nghỉ ngơi gì đó đều vô cùng sung sướng.
Khẩu Khẩu là thằng nhóc quê mùa, còn chưa được đứng ở chỗ nào cao như thế này để nhìn ra bên ngoài. Nó đứng trước cái kính lay lan can muốn ra ngoài xem, sung sướng kêu “A a”, cũng không hiểu nó đang hưng phấn cái gì.
Kiều Vãn Tình kiểm tra lan can một chút, chắc chắn Khẩu Khẩu không ra được mới yên tâm.
Cố Yến Khanh nhìn cô cẩn thận, nói: “Em cẩn thận quá!”
“Thỉnh thoảng đọc được mấy tin tức không hay nên phải để ý nhiều thêm một chút thôi.”
“Yên tâm đi, lan can ở chỗ này anh đều bảo người ta kiểm tra cẩn thận rồi, tuyệt đối an toàn.”
Nếu anh đã ra tay thì đương nhiên là Kiều Vãn Tình không còn lo lắng gì nữa.
Rốt cuộc đây cũng là bảo bối của anh nha!
Cố Yến Khanh dựa vào lan can, khuỷu tay chống trên đó, cười cười hỏi cô: “Thế nào, Cố phu nhân tương lai, đối với gia đình chồng tương lai, em có hài lòng không?”
Kiều Vãn Tình cố ý trêu anh: “Nếu em không thích thì Cố tổng định đổi phòng sao?”
“Đáp án không phải quá rõ rồi còn gì?”
“…… Anh có tiền, anh là nhất.”
Cố Yến Khanh cười thâm ý nhìn cô: “Anh cũng là của em.”
Khụ khụ. Đây là người mà nguyên chủ cầu mà không được. Bây giờ Cố Yến Khanh lại tự mình nói như vậy, Kiều Vãn Tình nghe có chút cảm khái, lại có chút sung sướng. Đang định nói thêm cái gì thì nghe được Khẩu Khẩu hưng phấn kêu lên: “Chim, chim, chim lớn!”
Khẩu Khẩu cao hứng chỉ về nơi xa, còn chạy nhanh lại đây kéo ống quần của Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh rủ hai người xem.
Kiều Vãn Tình ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy phía xa xa có một chiếc máy bay chậm rãi bay lên trời. Khẩu Khẩu còn chưa thấy máy bay nào lớn như vậy nên mới cho rằng đó là chim.
“Đó là máy bay.” Uyên Uyên sửa cho cậu.
“Gà……” Hiển nhiên là Khẩu Khẩu đã hiểu sai rồi. Đầu nhỏ của cậu hoàn toàn không hiểu gà cùng chim có gì khác nhau. Nhưng mà năng lực tiếp thu của cậu lớn, lại sung sướng nói, “Gà trống, lớn!”
Uyên Uyên lại nói: “Đó là máy bay, không phải gà trống. Máy bay dùng để chở người. Tí nữa chúng ta sẽ ngồi máy bay để đến chỗ ông nội bà nội.”
“Máy…… máy bay.” Khẩu Khẩu hoàn toàn không biết gì về cái này, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó sáng mắt lên, “Ăn ngon, Khẩu Khẩu ăn.”
“……”
Ý của Khẩu Khẩu là: Máy bay ăn ngon nên Khẩu Khẩu muốn ăn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Logic thần thánh này của cậu nhóc làm Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình phải quỳ phục. Nó làm thế nào mà liên hệ thứ này với đồ ăn được vậy?
Mọi người đều bị Khẩu Khẩu chọc cười. Kiều Vãn Tình trêu cậu: “Sao Khẩu Khẩu lại biết cái này ăn ngon? Khẩu Khẩu từng ăn rồi sao?”
Khẩu Khẩu thấy mọi người đều chú ý tới mình, có chút ngượng ngùng nấp bên chân mẹ, vô cùng chắc chắn nói: “Từng ăn ~”
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo, nếu dựa theo kịch bản《 Tổng tài bá đạo yêu ta 》, có phải Cố tổng sẽ lấy máy bay về cho Khẩu Khẩu ăn không?