Beta: Cún
Lúc Cố Yến Khanh trở về nhà, Sở Thơ Thơ vốn đang nín khóc lại khóc thêm một trận.
Trong thế hệ này của Cố gia, tuy Cố Yến Khanh không phải là người lớn nhất nhưng anh chính là người có năng lực và có tiếng nói nhất.
Vì thế Sở Thơ Thơ muốn Cố Yến Khanh đứng ra làm chủ chuyện này cho mình.
"Bây giờ chị định như thế nào?" Cố Yến Khanh hỏi cô.
Sở Thơ Thơ thút tha thút thít trả lời: "Chị muốn ly hôn. Nhưng chị lại nghĩ, sau khi chị ly hôn thì ả đàn bà kia chắc chắn sẽ danh chính ngôn thuận tiến vào Cố gia chúng ta ở, trở thành Cố phu nhân danh chính ngôn thuận, hưởng thụ vinh quang thuộc về Cố phu nhân. Ả mà đẻ ra một đứa nhỏ thì đứa nhỏ đó cũng trở thành người thừa kế của Cố gia chúng ta. Nghĩ vậy nên chị vô cùng không cam lòng. Chị không muốn mang tất cả mọi thứ chắp tay nhường cho ả ta."
Ở trong Cố gia thì ba của Cố Yến Trạch mất sớm, mẹ anh ta cũng là người ngoại quốc nên sau khi chồng mất, bà về nước của mình sau đó tìm mùa xuân tiếp theo. Vì thế hiện tại Cố Yến Trạch tự làm chủ hết những việc của mình, nên nếu Sở Thơ Thơ ly hôn anh ta xong thì anh ta muốn cưới ai cũng không ai có thể cản được anh ta.
"Vì thế chị không định ly hôn?"
"Chị...... Nhưng mà không ly hôn thì cứ nhìn thấy anh ta chị lại cảm thấy buồn nôn."
"......" Cố Yến Khanh cảm thấy mình không có biện pháp xử lý chuyện trong nhà của người khác.
Hơn nữa trong chuyện này, người đáng thương nhất không ai khác chính là Uyên Uyên. Cậu nhóc chỉ muốn có một gia đình êm ấm mà thôi. Hiện tại xem ra, điều đơn giản nhỏ nhoi ấy chưa chắc đã thực hiện được.
Sau khi an ủi qua loa hai câu với Sở Thơ Thơ thì Cố Yến Khanh đi vào phòng chứa đồ chơi xem Khẩu Khẩu.
Để chứa hết chỗ đồ chơi của Khẩu Khẩu thì quản gia đã bảo người làm dọn phòng ngủ phụ để làm phòng chứa đồ chơi cho Khẩu Khẩu. Có căn phòng này thì việc dọn đồ chơi cũng vô cùng tiện, phòng khách cũng sẽ không bị bày bừa lung tung đồ chơi nữa.
Kiều Vãn Tình đang ngồi xem hai đứa nhỏ chơi đồ chơi. Thấy Cố Yến Khanh đi vào thì cô kéo anh qua một bên, hỏi nhỏ: "Như nào rồi anh?"
Cố Yến Khanh hơi đau đầu kể tóm tắt lại mọi chuyện cho Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình nghe xong thì nói: "Anh đoán, nếu em là Sở Thơ Thơ thì em sẽ giải quyết việc này như thế nào?"
"Em định giải quyết như thế nào?" Cố Yến Khanh hơi tò mò. Kiều Vãn Tình cũng tầm tuổi Sở Thơ Thơ, mà quan trọng nhất cả hai đều là phụ nữ, có lẽ Kiều Vãn Tình sẽ có cách giải quyết tốt hơn anh.
"Nếu là em, em sẽ không ly hôn. Tuy nhiên em cũng sẽ không ở chung một mái nhà với người đàn ông kia. Trái lại, em sẽ mang con ra ngoài ở riêng. Dù sao em không ly hôn thì tiểu tam cũng vĩnh viễn không thể leo lên được vị trí vợ chính thức được."
Nhà mẹ đẻ của Sở Thơ Thơ cũng có quyền có thế. Vì thế Sở Thơ Thơ sẽ không cần lo lắng Cố Yến Trạch sẽ dùng những phương thức dơ bẩn để ép buộc cô ấy ly hôn.
Nhưng Kiều Vãn Tình cũng biết rõ, rất nhanh thôi, người phụ nữ tên Khương Ý kia sẽ được Cố Yến Trạch nâng lên làm minh tinh hạng hai. Cô nhớ rõ là cơ hội làm người kia được nổi tiếng chính là thông qua một bộ phim. Tuy rằng kỹ thuật diễn của cô ta cũng chỉ ở hạng rác rưởi, nhưng Khương Ý được Cố Yến Trạch bơm cho nhiều tiền, lại biết cách tô vẽ hình tượng của mình nên nổi tiếng rất nhanh.
Vào đúng lúc cô ta nổi tiếng thì Sở Thơ Thơ sẽ vạch trần thân phận tiểu tam của cô ta, làm cô ta ở đỉnh cao của danh vọng tụt xuống dưới đáy của vực sâu. Dính đến cái mác là tiểu tam thì cả đời cô ta cũng không thể xoay người làm lại được.
Nhưng hiện tại, nếu mà Sở Thơ Thơ làm to chuyện này lên luôn, bảo là Cố Yến Trạch ngoại tình thì cũng sẽ không có quá nhiều người quan tâm. Bởi lẽ đây cũng chỉ là một câu chuyện bình thường trong giới thượng lưu mà thôi. Với lại dư luận cũng cảm thấy việc mấy người nhà giàu này ngoại tình hay bao nuôi một hai người bên ngoài cũng là chuyện bình thường, không đáng chú ý.
Cố Yến Trạch cũng không phải là một người doanh nhân thành đạt, nổi tiếng. Khương Ý cũng chỉ là một người mẫu nhỏ hạng ba không ai biết đến. Vì thế khi vạch trần chuyện này, cho chuyện này cho ánh sáng thì cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống của hai người bọn họ, Khương Ý vẫn có thể vẻ vang đặt chân vào Cố gia.
Mặc dù về sau khi mà Khương Ý nổi tiếng, bị đào lại chuyện xưa làm tiểu tam. Nhưng chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới cô ta. Vì khi đó cô ta đã là Cố phu nhân rồi, có tiền lại có quyền, có thể dùng tiền để tự tẩy trắng cho mình, dùng quyền lực và địa vị áp những tin tức xấu đó xuống. Sau đó có thể làm màu, mời luật sư để kiện mấy tin tức đó là bịa đặt. Dựa vào đó cô ta còn có thể tự tô vẽ, đắp nặn hình tượng của mình đẹp đẽ hơn, làm fan của cô ta chỉ cảm thấy là thần tượng của mình vừa đáng thương vừa quật cường, làm cô ta đã nổi tiếng lại càng nổi tiếng hơn.
Vì thế nhất định phải vạch trần chuyện này vào lúc tên tuổi của cô ta đang ở đỉnh cao mới là một nhát trí mạng dành cho cô ta, làm cho cô ta trở thành tiểu tam bị người đời phỉ nhổ, vĩnh viễn không thể ngẩng mặt lên nhìn trời.
Đến lúc đó, dưới áp lực của dư luận, Sở Thơ Thơ lấy thân phận của người bị hại thì cho dù có ly hôn cũng có thể dành được nhiều tài sản hơn. Tuy rằng không thể làm cho Cố Yến Trạch tay trắng cút ra khỏi nhà nhưng cũng có thể cho đôi tra nam tiện nữ đó một bài học nhớ đời.
Khi ấy, thanh danh của Khương Ý sẽ thối nát, dù cho cô ta muốn vào Cố gia thì Cố gia cũng hoàn toàn có lý do để phản đối. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện đó, đôi cẩu nam nữ đó có còn có thể ở bên nhau được nữa không cũng là một chuyện khó nói.
Cố Yến Trạch cũng có thể vì bảo vệ thanh danh của mình mà đá Khương Ý đi.
Với lại hiện tại Sở Thơ Thơ đối xử với Uyên Uyên cũng khá tốt. Nếu cô ấy đồng ý mang theo Uyên Uyên dọn ra sống ở bên ngoài thì Uyên Uyên cũng không cần lo tới việc bị mẹ kế bạo hành hay gì đó. Sống cùng với mẹ ruột của mình thì Kiều Vãn Tình cũng sẽ yên tâm hơn cho cậu, vì cậu được trưởng thành trong một môi trường lành mạnh và an toàn.
Chỉ là hiện tại Sở Thơ Thơ cũng đã 30 tuổi rồi. Nếu lại tiếp tục lãng phí thêm mấy năm thanh xuân, chưa chắc cô ấy sẽ đồng ý.
Nhưng nếu Kiều Vãn Tình là Sở Thơ Thơ thì nhất định cô sẽ làm như vậy. Trả thù như vậy mới sảng khoái, với cả đó có lẽ cũng là phương án giải quyết hợp lý nhất lúc bấy giờ, vừa có thể trả thù được tra nam, vừa không để cho tiểu tam vẻ vang vào cửa.
Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình nói: "Hay là để em đi nói với chị ấy?"
"Nhưng em định thuyết phục chị ấy như thế nào?"
Kiều Vãn Tình thần thần bí bí nói: "Lúc em ra nói chuyện với chị ấy, anh cứ bảo chị ấy là em biết xem bói, có thể tính trước được tương lai cho chị ấy."
"......" Cố Yến Khanh hơi sửng sốt, sau đó bật cười, "Em lại muốn diễn thành một người mê tín cổ hủ sao?"
"Đâu đâu, đây là em đang cố gắng tạo niềm tin để mách nước cho chị ấy đó!"
Nếu Kiều Vãn Tình có cách giải quyết thì Cố Yến Khanh cũng không ngại để cô thử. Anh bảo Kiều Vãn Tình hẹn Sở Thơ Thơ ra một phòng riêng ở quán cà phê để nói chuyện, hơn nữa hai người cũng giữ bí mật với Cố phu nhân.
Cố phu nhân vẫn khá là hy vọng Sở Thơ Thơ cùng Cố Yến Trạch hòa thuận trở lại. Dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, việc đời bà cũng thấy nhiều rồi, bà cũng gặp qua rất nhiều người đàn ông ra vẻ đạo mạo nhưng bên ngoài làm bậy làm người khác phải kinh tởm. Trừ khi người đàn ông đó phải vô cùng chung thủy và biết giữ mình, nếu không thì sẽ rất dễ dàng xuất hiện loại chuyện này.
Người ở trong giới thượng lưu, có tiền, có quyền nên sẽ dễ dàng sa vào mấy thứ bẩn thỉu như này do không kìm được dụ hoặc.
Kiều Vãn Tình nói với Sở Thơ Thơ rằng mình biết nhìn tướng đoán mệnh. Cô tính qua con đường sự nghiệp của Khương Ý, thấy rằng sự nghiệp của cô ta mấy năm sắp tới sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió. Sau khi Sở Thơ Thơ nghe thấy tin một ả tiểu tam như Sở Thơ Thơ vô cùng thuận lợi trong đường sự nghiệp của mình thì tức đến dậm chân. Nhưng lúc cô nàng chuẩn bị phát hỏa thì Kiều Vãn Tình nói suy nghĩ của mình cho cô nàng.
Sau khi Sở Thơ Thơ nghe xong thì rõ ràng là cô ấy có động lòng. Nhưng cô nàng cũng có chút lo lắng: "Nhưng em chắc chắn là cô ta sẽ nổi tiếng sao?"
Nhỡ đâu đến lúc đó cô ta không nổi tiếng, ngược lại là cô ta củng cố địa vị của mình trong lòng của Cố Yến Trạch hơn, cắn ngược lại ép buộc Sở Thơ Thơ phải dọn ra ngoài rồi ly hôn với Cố Yến Trạch thì sao?
"Không sao đâu chị," Kiều Vãn Tình vỗ vỗ bàn tay Sở Thơ Thơ, "Dù cho em có tính sai, cô ta không thật sự tự mình nổi tiếng được thì chúng ta cũng có thể làm cho cô ta nổi tiếng được mà? Chị đừng quên, việc làm được đều do con người tác động vào."
Đúng vậy, việc được đều là do người. Sở Thơ Thơ hiểu ra.
Vì thế hôm sau Sở Thơ Thơ liền trở lại thành phố X. Cô để Uyên Uyên ở chỗ Cố Yến Khanh vài ngày, sau khi giải quyết xong việc bên kia của mình thì lại đón cậu nhóc trở về.
Uyên Uyên không muốn xa mẹ mình. Cậu nhóc khá nhạy cảm, cậu sợ ba mẹ mình lại bỏ rơi mình như trước kia, để lại mình cho Cố Yến Khanh.
"Con yên tâm đi," Sở Thơ Thơ bế Uyên Uyên lên. Uyên Uyên giờ đã năm tuổi rồi, bế cũng khá là nặng, Sở Thơ Thơ bế lên hơi thiếu sức một xíu. Cô hôn vào mặt Uyên Uyên, nói, "Mấy ngày nữa mẹ sẽ qua đây đón con về, sẽ không để con một mình ở chỗ này đâu."
Trước kia, khi Sở Thơ Thơ không có tình cảm với Cố Yến Trạch thì cô đều mặc kệ, không quan tâm tới việc của Uyên Uyên. Nhưng sau đó, vì lời nói dối hoàn mỹ của Cố Yến Trạch mà cô ngây ngốc ở bên anh ta đến gần một năm, toàn tâm toàn ý làm một người vợ hiền mẹ đảm.
Tuy rằng hiện tại cô cùng Cố Yến Trạch không thể nào quay lại với nhau được nữa, nhưng cô vẫn rất yêu quý Uyên Uyên. Uyên Uyên vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện, thật khó để người ta không thích thằng bé.
Nhưng bây giờ việc gia đình bên kia đang vô cùng hỗn loạn, có lẽ khi cô trở về sẽ phải cãi nhau một trận thật to với Cố Yến Trạch. Vì thế cô không muốn mang Uyên Uyên về để thằng bé nhìn thấy cảnh đó. Chờ sau khi cô giải quyết xong việc kia, dọn đến một nơi ở mới thì sẽ đón thằng bé về ở cùng mình sau.
Uyên Uyên lau nước mắt, vươn tay với Sở Thơ Thơ nói: "Nghoéo tay."
......
Giải quyết xong được một việc lớn, cả Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, hôn lễ của bọn họ cũng đã chọn xong ngày, sẽ được diễn ra vào cuối năm.
Địa điểm thì sẽ được diễn ra tại một đảo ở nước ngoài. Mùa đông ở chỗ đó thì vô cùng ấm áp, nhiệt độ cũng khá giống như mùa hè ở trong nước, vô cùng thích hợp để kết hôn.
Cố Yến Khanh tới hỏi ý kiến của Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình nghe xong thì nói: "Tổ chức như vậy cũng khá là được, em cũng không có ý kiến gì. Chỉ là họ hàng bên kia của em, tuy là không có quá nhiều người, nhưng họ cũng chưa từng ra nước ngoài hay đi xa như vậy bao giờ á!"
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Kiều Vãn Tình cũng chưa từng ra nước ngoài bao giờ.
Cô cũng biết Cố Yến Khanh chọn địa điểm ở nước ngoài là cũng có lý do của riêng anh. Địa vị như Cố gia thì ăn tiệc mà muốn tổ chức cũng phải ra nước ngoài để tổ chức cho thật long trọng, huống chi là chuyện kết hôn?
"Em cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để anh lo, em chỉ cần làm một cô dâu thật xinh đẹp là được." Cố Yến Khanh biết cô đang lo lắng cái gì, "Em cứ yên tâm, tin anh đi."
Kiều Vãn Tình mỉm cười gật đầu, đương nhiên là cô tin tưởng Cố Yến Khanh rồi.
Lúc này bọn họ đang ngồi trên xe đi về thôn Đông Dương, để chuẩn bị cho xưởng sản xuất rau củ nướng.
Kiều Vãn Tình đã bắt đầu bận bịu việc mở shop online bán rau củ nướng. Và việc đầu tiên cô cần làm chính là xây dựng một xưởng sản xuất quy mô nhỏ.
Vì trước mắt shop của cô cũng mới mở nên cũng không cần lượng sản phẩm xuất ra lớn. Vì thế diện tích xưởng của cô trước mắt cũng chỉ là ở cỡ nhỏ. Sau khi mở shop được người ta ưa chuộng, mua nhiều hàng thì cần phải mở rộng quy mô sản xuất ra. Rau nhà cô cũng không nhiều đến nỗi đủ để cung cấp cho việc sản xuất rau củ nướng, nên cô cũng sẽ phải nhập thêm nguyên liệu ở bên ngoài.
Sau khi xây dựng được nhãn hiệu của mình rồi thì chỉ cần rau củ nướng cô làm chất lượng ổn, ăn ngon thì nhất định sẽ bán chạy, cũng không yêu cầu rau củ nướng phải ăn quá ngon.
Kiều Vãn Tình cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ sản xuất rau củ nướng với số lượng có hạn. Người ta thường nói, của quý nhờ hiếm. Nói không chừng cũng vì vậy mà rau củ nướng của cô sẽ bán chạy hơn, với cả bán theo phương châm như vậy cũng sẽ đảm bảo nguồn cung và nguồn cầu.
Nghĩ tới tương lai, Kiều Vãn Tình đều cảm thấy vô cùng kích động.
Trên xe, Uyên Uyên đang chơi cùng Khẩu Khẩu nghe được chữ cô dâu thì tự ứng cử mình: "Chú và thím kết hôn thì nhớ phải cho cháu đi làm phù rể nhí đấy nhé!"
Trong quá khứ, Uyên Uyên cũng từng đi làm phù rể nhí rồi. Cậu nhớ rõ được làm phù rể như vậy vô cùng vui.
Đúng là tuổi này của Uyên Uyên cũng hợp với vị trí đó. Kiều Vãn Tình sờ sờ đầu cậu nhóc, nói: "Được nha."
Khẩu Khẩu nghe xong thì không chịu yếu thế, cũng nói: "Con cũng, con cũng muốn!"
Uyên Uyên nói: "Không được, chỉ có 1 phù dâu và 1 phù rể mà thôi. Em định mặc váy công chúa hay sao?"
Khẩu Khẩu gật đầu, nhếch môi cười nói: "Khẩu Khẩu thích, váy."
Uyên Uyên: "......"
Kiều Vãn Tình sợ Khẩu Khẩu nhớ tới lần trước mình mặc váy sau đó về nhà lại đòi mặc thì vội nói: "Không nhất thiết là chỉ có một phù rể thôi đâu. Đến lúc đó cả Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu đều đi làm phù rể nhí, sau đó cùng mặc quần áo đẹp có được không?"
"Không cần ~ Khẩu Khẩu muốn, muốn váy." Khẩu Khẩu đá chân nhỏ. Cậu nhóc vô cùng không vui khi Kiều Vãn Tình không cho cậu mặc váy.
Uyên Uyên chỉ định trêu Khẩu Khẩu mà thôi, không ngờ Khẩu Khẩu lại muốn mặc thật. Cậu nhóc nói: "Em à, con trai không mặc váy được đâu, xấu lắm."
"Không xấu ~" Khẩu Khẩu cãi lại, bắt đầu làm nũng, "Muốn ~"
Kiều Vãn Tình vỗ trán, cô biết ngay là sẽ như này mà. Cô dỗ dành Khẩu Khẩu: "Thế chờ khi nào ba mẹ kết hôn rồi chúng ta lại bàn về vấn đề này nhé!"
Còn tận hơn 2 tháng mới đến được lúc đó cơ, chắc chắn là Khẩu Khẩu sẽ quên.
Khẩu Khẩu nghe xong thì mới vui vẻ trở lại, nói: "Không được, không được lừa Khẩu Khẩu!"
Kiều Vãn Tình nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu mẹ lừa Khẩu Khẩu thì Khẩu Khẩu đi ngủ cùng ba ba, không ngủ với mẹ nữa, được không?"
Khẩu Khẩu cảm thấy mẹ không được mình ngủ cùng chính là sự trừng phạt lớn nhất dành cho mẹ. Vì thế nghe xong thì cậu nhóc cười, vui vẻ đáp: "Được ~"
Cố Yến Khanh: "......"
Anh đã làm sai cái gì mà phải chịu tội với thằng nhóc này vậy?