Khi tỉnh dậy lần nữa toàn thân ướt đẫm mồ hôi chăn che kín người. Cô lấy điện thoại ra xem đã khoảng sáu giờ sáng, sắc trời xám xịt, thông báo tin nhắn điện thoại vang lên rất nhiều.
Những chiếc bao lì xì màu đỏ cô gửi cho Chu Nhược Vi và Nguyên Thư tối qua đã bị lấy sạch, Chu Nhược Vi mắng người crush kia của mình trong nhóm ba người, kể rằng đêm qua crush của cô ấy đã công khai bạn gái trên vòng bạn bè.
Nguyên Thư hỏi: “Cậu còn chưa quên sao?”
Chu Nhược Vi: Quên rồi, tớ chỉ tức giận thôi.
Nguyên Thư: Chậc chậc, vẫn còn tức giận thì sao tính là quên được, người crush kia của cậu không được đâu.
Chu Nhược Vi: Ngày mai tớ sẽ đi xem mắt.
Nguyên Thư: Đừng xúc động…
Hai người trò chuyện rất nhiều, Ôn Nam Tịch xem qua một lượt rồi mới đặt điện thoại xuống. Cô rời giường, lau cổ, vừa mở cửa sổ ra thì thấy mặt đất bên ngoài đầy vỏ pháo màu đỏ, đêm qua cửa hàng bên cạnh đốt hai dây pháo rất dài. Xe buýt đi ngang qua cửa tiệm, là xe buýt số 328. Điểm cuối là khu biệt thự Vân Thượng.
Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây, sau đó xoay người, cầm một bộ quần áo mới ở nhà đi tắm, dưới tầng truyền đến tiếng Ôn Du đang nấu bánh trôi. Sau khi tắm xong, Ôn Nam Tịch lau tóc đi ra, lấy một chiếc áo khoác lông, khăn quàng cổ và váy dài mặc vào, sau đó trang điểm nhẹ, rồi cầm điện thoại xuống tầng.
Sáng nay Ôn Du phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Ôn Nam Tịch vào phòng bếp nấu bánh trôi.
Ôn Du đứng ở bên cạnh nhìn, bà cười nói: “Con muốn ăn bánh trôi à?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười lắc đầu, cô làm mì trộn, sau đó làm hai ly sữa đậu nành, một không đường, một có đường, hấp một nồi sủi cảo. Sau đó lấy hộp giữ nhiệt đóng lại.
Bấy giờ Ôn Du mới hiểu, bà nhẹ nhàng cười nói: “Có muốn ăn thêm ít bánh trôi không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, vậy là đủ rồi.”
Cũng chưa chắc sẽ gặp được nhau.
Cô cầm chiếc bình giữ nhiệt và hai cốc sữa đậu nành bước ra ngoài, dù cả đêm có khói thuốc súng nhưng không khí bên ngoài buổi sáng vẫn trong lành, có cảm giác lành lạnh.
Ôn Nam Tịch đi bộ đến trạm xe buýt, vừa đợi một lát xe buýt 328 đã tới. Ôn Nam Tịch quẹt thẻ, đi đến hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống. Sáng sớm, trên xe buýt này không có nhiều người, lắc lư, hết đi rồi lại dừng cho đến khi đến trạm Vân Thượng.
Trạm Vân Thượng gần như vắng tanh. Vừa ngồi xuống ghế ở trạm xe, Ôn Nam Tịch lấy điện thoại di động ra, bấm vào ảnh đại diện của Phó Diên. Ôn Nam Tịch chụp ảnh, bình giữ nhiệt trong tay cô và trạm xe Vân Thượng gửi cho anh.
Ôn Nam Tịch: Muốn ăn không?
Rồi cô cầm điện thoại nhìn khung cảnh yên tĩnh ở đây, đối diện là sân golf. Điện thoại vang lên tít tít hai tiếng, ảnh đại diện đen gửi tin nhắn.
Diên: Em đang ở Vân Thượng?
Ôn Nam Tịch: Ừm.
Diên: Được.
Mười phút sau, một bóng người cao lớn từ bên kia chạy tới, anh mặc áo khoác thể thao màu đen, xắn tay áo, lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc. Ccầm điện thoại trên tay, một chân bước lên trạm xe buýt, đứng đó nhìn cô.
Ôn Nam Tịch ngước mắt lên, nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Năm mới tốt lành.”
“Năm mới tốt lành.” Anh đi về phía cô ngồi xuống bên cạnh, trên người mang theo mùi thơm thanh mát, Ôn Nam Tịch nghiêng người đưa sữa đậu nành qua nhìn vào mắt anh hỏi: “Đầu có còn đau không?”
Phó Diên nhận lấy sữa đậu nành, cầm trong tay, nhìn cô nói: “Uống canh giải rượu xong là không có cảm giác gì nữa.”
Ôn Nam Tịch gật đầu, thấy miếng bằng urgo trên cổ tay anh liền dừng lại.
“Anh bị thương à?”
Cô đưa tay lên định chạm vào.
Phó Diên thấy cô vừa định chạm vào liền né tránh, giọng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Không sao, không cẩn thận đụng phải.”
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau khoảng cách rất gần. Ôn Nam Tịch không tự chủ mà nghĩ tới nụ hôn lần đó. Dù uống say nhưng cảm thấy mình vẫn nhớ rõ, vành tai của cô hơi ửng đỏ. Cô quay mặt đi, Phó Diên cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt cô, Ôn Nam Tịch lại chạm vào cốc sữa đậu nành còn lại, ngồi thẳng người uống một ngụm. Phó Diên cũng uống một ngụm sữa đậu nành, yết hầu của anh khẽ chuyển động.