Beta: Bảo Trân
—
Khi cô chú ý nơi anh, anh cũng chú ý cô.
“Phó Diên.” Ôn Nam Tịch đột nhiên duỗi tay vòng qua cổ anh, Phó Diên sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người con gái giống như đang làm nũng trong ngực mình, vốn dĩ cô cũng có mặt này giống như ngày đó say rượu rồi cố ý đi tìm anh.
Trong mắt anh có ý cười, lòng bàn tay đặt lên cổ cô: “Ôn Nam Tịch, em đang làm nũng sao?”
Ôn Nam Tịch vùi ở cổ anh bên cạnh là yết hầu sắc bén, cô hít một hơi ngửi mùi thơm mát lạnh trên người anh nhưng không đáp lại lời anh nói. Phó Diên lặng lẽ ôm cô vào lòng. Thoạt nhìn trông cô có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất dịu dàng.
Phó Diên nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nói: “Tối mai chọn thời gian, mời đám người Chu Hùng đi ăn cơm, anh chính thức giới thiệu em với bọn họ.”
Ôn Nam Tịch vẫn vùi ở cổ anh, gật đầu.
“Ừm.”
Nhưng tim cô đập rất nhanh, tất nhiên cô biết Chu Hùng, Trần Phi, Chúc Ngôn và Lý Khiêm Vũ đều là bạn học đại học của anh. Sau hôm vạch trần Nhan Khả tuy cô không sợ hãi nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc, dù sao cô chính là người mà Trần Phi gọi là mối tình đầu đã làm Phó Diên bị tổn thương.
“Yên tâm, bọn họ sẽ không lắm chuyện như Trần Phi đâu.” Phó Diên có thể cảm nhận được tâm trạng của cô thấp giọng nói.
Ôn Nam Tịch được an ủi, gật đầu nói: “Trần Phi không tính là lắm chuyện.”
Phó Diên nghe vậy nhéo cằm xoay người cô lại, cụp mắt nhìn: “Vậy, em cảm thấy cậu ta rất tốt sao?”
Ôn Nam Tịch đối diện với ánh mắt của anh, lắc đầu: “Không, em chỉ cảm thấy cậu ấy rất có chừng mực.”
“Hơn nữa trên đời này làm gì có ai có thể tốt hơn anh được.” Ôn Nam Tịch dịu dàng ngoan ngoãn nói. Ý cười trong mắt Phó Diên càng đậm hơn, anh nói: “Được, bị em dỗ xong rồi.”
Lúc này điện thoại di động của Ôn Nam Tịch vang lên, cô rời khỏi ngực Phó Diên cầm điện thoại lên là mẹ gọi tới. Ôn Du nói trong điện thoại: “Bên kia đưa tài liệu dự án cho mẹ, mẹ gửi cho con rồi, Nam Tịch, con nhìn xem.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, nói: “Vâng, con xem ngay đây. Mẹ, con cúp máy trước đi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại mở hộp thư ra quả nhiên bên trong có một tập tài liệu cô lưu lại, thuận tiện ở đây có máy in còn đang bận chỉnh sửa trên máy tính nên nói với Phó Diên: “Anh xem máy in giúp em với.”
Phó Diên gật đầu, đứng dậy khỏi sô pha đi đến căn phòng nhỏ dẫn ra ban công, máy in được đặt trên bàn sách anh đưa tay ra nhấn một cái, đặt mấy tờ giấy vào xong rồi đi đến khung cửa, dựa vào nói: “Được rồi”
Ôn Nam Tịch nhìn anh một cái, gật đầu. Anh mặc áo sơ mi đen dựa vào khung cửa có vài phần lười biếng, ánh sáng chiếu lên mặt anh khiến Ôn Nam Tịch không nhịn được mà liếc nhìn thêm một cái. Cô lén lút nhìn thêm một cái rồi mới nhấn nút in.
Tiếng máy in vang lên, Phó Diên đi lấy, đợi hai phút rồi cầm tài liệu dự án ra, tới trước mặt Ôn Nam Tịch anh tùy ý lật qua xem, bỗng thấy một cái tên quen thuộc hơi nhướng mày đi tới sô pha ngồi xuống đưa cho Ôn Nam Tịch, giọng nói rõ ràng vang lên: “Khá thú vị.”
“Có gì thú vị?” Ôn Nam Tịch cầm lấy tài liệu, cúi đầu lật xem.
Đa Thành Thịnh Trạch.
Tên công ty này hơi quen tai, Ôn Nam Tịch khẽ nhíu mày, lướt xuống dưới nữa, nhìn thấy hai chữ Nhan Xuyên, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Diên.
Phó Diên chống khuỷu tay lên đầu gối, gật gật đầu với cô, “Không sai, bố của Nhan Khả, Thịnh Trạch là công ty tư nhân của ông ấy.”
Ôn Nam Tịch sửng sốt, ngồi trên sô pha đáp: “Ông ấy lấy danh nghĩa cá nhân đi đầu tư.”
“Ừm.”
Ôn Nam Tịch ở Nam An nhiều năm, đã nghe đến người có cái tên Nhan Xuyên này, điều không vui là thêm vào đó là cái danh bố của Nhan Khả, mà cô lại không có hảo cảm với Nhan Khả, càng không ưa Ngu Viện Viện, nhưng đối với Nhan Xuyên, thật ra cô không có cảm giác gì.
Năm cô lớp 10, cầu vượt qua quảng trường Nam An bị sập vào lúc nửa đêm, may mắn không có ai bị thương nhưng sự việc lúc đó rất nghiêm trọng. Lúc ấy, nhờ có Nhan Xuyên đứng lên ra mặt, bỏ tiền ra để sửa sang lại, nhân tiện, ông còn đầu tư tiền để trùng tu lại một số đài phun nước tại quảng trường Nam An, Viện dưỡng lão nơi Ôn Du thỉnh thoảng đến cũng được xây dựng bằng tiền của Nhan Xuyên.
Nhan Khả hồi học cấp ba đã giàu có như vậy, có lẽ là nhờ sự hỗ trợ của bố cô ta.
Cho nên đối với người này, Ôn Nam Tịch cũng không có cảm giác phản cảm, chính vì những việc làm cô đã nghe qua về ông.
Nhưng bây giờ, ông lại muốn đầu tư vào tiệm ăn vặt Ôn Du, cô cúi đầu, nghiêm túc đọc kỹ từng điều khoản nêu trong tài liệu. Phó Diên cụp mắt nhìn cô, duỗi đầu ngón tay thon dài ra, vô thức chơi đùa với tóc mái của cô, nói với giọng tuỳ ý: “Thật ra, nếu không có vấn đề gì lớn thì em có thể đồng ý, Nhan Xuyên là người khá đáng tin cậy.”
Ôn Nam Tịch cẩn thận lật từng trang, nghe xong cô ngước mắt nhìn Phó Diên.
Phó Diên nhìn vào mắt cô, khóe môi hơi cong lên, “Em không muốn chọc tức Ngu Viện Viện sao?”
Ôn Nam Tịch sửng sốt.
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dựa vào sô pha nói: “Điều quan trọng nhất cần cân nhắc là liệu nó có khả thi hay không, dự án của ông ấy mang lại lợi ích gì cho mẹ em? Liệu nó có thể được điều hành theo ý muốn của mẹ em không rồi mới suy xét đến vấn về khác.”
Phó Diên im lặng nhìn cô trong vài giây.
Đột nhiên muốn ôm cô nên cứ thế anh ôm lấy cô vào lòng từ phía sau, vòng tay qua ôm eo cô rồi nói: “Em xem đi, có chỗ nào không hiểu, anh sẽ xem giúp em.”
Ôn Nam Tịch dựa vào ngực anh, lật từng trang dự án.
Phó Diên tỏ ra lười biếng, tựa vào vai cô xem cùng, nhưng cũng bấm điện thoại.
Trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ và chuỗi hạt Phật, rất đẹp, Ôn Nam Tịch thỉnh thoảng liếc nhìn rồi đưa tay sờ chuỗi hạt Phật của anh, Phó Diên dừng lại nhưng cũng không tránh né.
Cũng may Ôn Nam Tịch không tò mò đến mức chạm vào chuỗi hạt, một lúc sau cô thu tay lại, hai người đang rất gần nhau, hai mùi hương khác biệt hòa quyện lại, có lẽ là do mùi hương dung hợp, cũng có thể là do ánh đèn, hoặc có thể là do sự rung động của cơ thể, yết hầu Phó Diên chuyển động.
Anh nghiêng đầu hôn lên cổ cô.
Khi môi anh áp vào da thịt cô, tay Ôn Nam Tịch run lên, tim đập thình thịch, bàn tay Phó Diên đặt trên eo cô hơi siết chặt, một tay có thể hoàn toàn ôm lấy eo cô.
Không khí trong nháy mắt nhuộm một tầng quyến luyến.
Phó Diên vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng nói: “Ôn Nam Tịch.”
Ôn Nam Tịch có chút khẩn trương, cô ừ một tiếng, chờ đợi câu tiếp theo của anh.
Phó Diên trầm giọng nói: “Xem nhanh đi, xem xong rồi thảo luận một chút.”
Ôn Nam Tịch đáp: “Được, được.”
Cô lập tức ngoan ngoãn tiếp tục xem, Phó Diên bình phục lại cảm giác rung động trong cơ thể, mu bàn tay ôm eo cô và những đường gân trên cánh tay anh liên tục hiện lên rõ ràng.
Đó là phản ứng của một người đàn ông trẻ tuổi khoẻ mạnh.
Chỉ là, thời gian họ bên nhau còn quá ngắn.
Khoảng cách sáu năm vẫn chưa được lấp đầy, hai người vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nửa tiếng sau.
Ôn Nam Tịch đọc xong tài liệu, ngẩng đầu, Phó Diên đã bình ổn lại, cầm lấy dự án từ tay cô, nói: “Chỉ là một khoản đầu tư nhỏ thôi, em không cần quá vội vàng. Ở đây ông ấy đã nói rõ, quyền quản lý sẽ được giao cho dì, ông ấy chỉ góp vốn, còn Thịnh Trạch thì xây dựng thương hiệu.”
“Nếu cần thiết, em có thể hỏi người quản lý, nhưng anh nghĩ Thịnh Trạch sẽ cử người xuống để hỗ trợ dì. Ở đây cũng có một lưu ý bổ sung. Thịnh Trạch cần phải đặt lại tên cho những món ăn vặt. Cuối cùng và là điều tương đối quan trọng, tiệm ăn vặt cần cung cấp vào những ngày nghỉ lễ một số món trà chiều cho các viện dưỡng lão.”
“Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân chính khiến Nhan Xuyên đầu tư, ông ấy thường xuyên đến các tiệm ăn vặt mua, nhưng không có cách nào kiểm soát được chất lượng, giá cả chắc chắn sẽ cao, nếu như ông ấy có thể đầu tư vào thương hiệu của chính bản thân mình, vừa có thể tiết kiệm tiền, cũng sẽ để lại một chút danh tiếng.”
“Hơn nữa, ông ấy nhìn trúng tay nghề của dì, hẳn là cũng nhìn trúng nhân phẩm của dì.” Phó Diên liệt kê một số điểm chính của dự án.
Ôn Nam Tịch không thể không bội phục anh.
Cô quay lại nhìn, hôn lên khóe môi anh.
Phó Diên dừng lại, siết chặt vòng tay, khiến Ôn Nam Tịch kêu nhẹ một tiếng, Phó Diên nhìn cô: “Còn dám trêu chọc anh?”
Ôn Nam Tịch bĩu môi, ôm cánh tay của anh đang vòng qua eo mình, nói: “Không phải, em chỉ muốn hôn anh thôi.”
Yết hầu của Phó Diên lại động đậy.
“Em xem nhanh lên, còn quyết định.”
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Được, được.”
Cô nhìn lại tài liệu dự án một lần nữa, đồng ý với Phó Diên rằng đây chỉ là một khoản đầu tư nhỏ, hơn nữa, Ôn Du thích đến viện dưỡng lão, nếu có thể giúp đỡ người khác theo cách này thì bà cũng sẵn lòng. Vậy nên nhận lời cũng không tồi, cô nhấc máy gọi lại cho mẹ, Ôn Du đang chờ ở đầu dây bên kia.
Ngay khi có cuộc gọi đến, bà liền nhấc máy.
Ôn Nam Tịch nói: “Mẹ.”
“Nam Tịch, con thấy thế nào?”
“Con cảm thấy có thể. Khi nào ông ấy quay lại ký hợp đồng con sẽ nhờ luật sư Lâm giúp mẹ xem xét, hay là, con về nhé?”
“Không cần, không cần, Nam Tịch, mẹ xem thì cảm thấy cũng khá tốt, ít nhất về phần trang trí và những phương diện khác đều sẽ cải thiện, mẹ cũng có thể thường xuyên tới viện dưỡng lão.” Ôn Du cũng cân nhắc điểm này: “Ông ấy luôn rất có tình thương, mẹ đã từng gặp ông ấy ở viện dưỡng lão vài lần rồi.”
Ôn Nam Tịch nghe được lời này liền biết Ôn Du không biết người đầu tư là ai.
Cô muốn lần sau tìm cơ hội nói cho Ôn Du biết, nếu bây giờ làm vậy bà nhất định sẽ lùi bước.
Ôn Nam Tịch nói: “Đối phương có nói khi nào sẽ tới nói chuyện không ạ?”
Ôn Du: “Thứ hai.”
“Được, con sẽ liên lạc với luật sư Lâm.”
“Được.” Ôn Du nhìn đồng hồ, nói: “Con đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya, mẹ ở bên này cũng chuẩn bị đóng cửa đây.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng, cúp máy.
Bên này Phó Diên cũng buông cô ra, anh đứng dậy lấy áo khoác trên tay ghế sô pha mặc vào, Ôn Nam Tịch thấy thế, lập tức đứng dậy hỏi: “Anh phải đi à?”
Phó Diên kéo khóa kéo, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô: “Nếu không?”
Khuôn mặt Ôn Nam Tịch đỏ lên, dừng lại một chút rồi nói: “Ngày mai chúng ta ăn liên hoan nhé?”
“Ừm.”
Phó Diên cúi đầu, hôn lên giữa hàng lông mày của cô, “Tối mai anh đến đón em.”
“Ừm ừm.”
Ôn Nam Tịch cùng ra ngoài, tiễn anh, Phó Diên đi ra ngoài hành lang, vẫn lồng lộng gió, gió thật sự lớn, anh nắm lấy tay nắm cửa của cô, nói: “Ngủ ngon.”
Ôn Nam Tịch: “Ngủ ngon.”
Cô lặng lẽ nhìn anh, Phó Diên thuận tay đóng cửa lại.
Ôn Nam Tịch tiến lên khóa trái cửa lại, đứng sau cửa, cảm thấy sau khi anh rời đi, trong lòng cô có phần trống rỗng.
Một lúc sau, cô trở lại ghế sô pha, máy tính trên bàn sáng lên, giao diện trang code cũng hiện, Ôn Nam Tịch ngồi xuống gõ một lúc mới đứng dậy đi tắm và đi ngủ.
–
–
Buổi trưa ngày hôm sau.
Nguyên Thư và Chu Nhược Vi đều đến chỗ cô, Chu Nhược Vi đã được Nguyên Thư cho biết Ôn Nam Tịch đã có bạn trai, cô ấy sốc đến mức nhất quyết đòi Ôn Nam Tịch cho xem ảnh.
Ôn Nam Tịch mở điện thoại, chỉ tìm thấy mấy bức ảnh mà Trần Phi gửi cho cô vào ngày sinh nhật.
Có hình ảnh Phó Diên uống Coca và nói chuyện với Đàm Vũ Trình, anh đặt tay lên vịn ghế rồi lắc lắc lon Coca, cổ áo hơi hé mở, khuôn mặt thanh tú.
Dưới ánh sáng mờ, các đường nét trên khuôn mặt trở nên sắc nét hơn.
Chu Nhược Vi vừa thấy, chỉ vào anh: “Này… Này… hình như tớ đã từng gặp qua người này rồi. Người đàn ông đẹp trai như vậy, tớ nhất định đã gặp trước đây, một khi đã gặp là mình không bao giờ quên.”
Ôn Nam Tịch biết cô ấy đang nói đến cái hôm ở quán bar đó, cô cũng không có phản ứng.
Nguyên Thư cầm điện thoại lên, nhìn một chút rồi nói với Chu Nhược Vi: “Cậu á, về cơ bản thì cậu đều nhìn thấy đủ loại đẹp trai rồi.”
Chu Nhược Vi ngồi trên sô pha nói: “Trước đây tớ nhất định đã từng gặp qua người này rồi.”
Ôn Nam Tịch ho khan, lấy lại điện thoại di động, kéo hai người xuống tầng ăn cơm. Ăn xong thì trở về chuẩn bị, Nguyên Thư và Chu Nhược Vi đi vào, góp ý cho cô.
Ôn Nam Tịch thật sự có hơi lo lắng.
Cô đã chọn đi chọn lại.
Cuối cùng chọn một chiếc áo len rộng thùng thình kết hợp với váy, điệu hơn ngày thường một chút, Nguyên Thư và Chu Nhược Vi đều gật đầu nói không tồi.
Khuôn mặt của Ôn Nam Tịch trông vẫn đẹp dù cô có mặc gì đi chăng nữa, cô trang điểm nhẹ, buộc tóc cao.
Nguyên Thư nói: “Ra mắt các bạn học của cậu ấy xong, có phải đến lúc ra mắt chúng tớ không?”
Ôn Nam Tịch tô son, bặm môi rồi nói: “Được, tớ sẽ nói với anh ấy, xem lúc nào chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”
Chu Nhược Vi hưng phấn gật đầu: “Được, tớ rất mong chờ.”
Chuẩn bị xong, đã năm giờ chiều.
Ảnh đại diện đen gửi tin nhắn, anh đang ở dưới tầng.
Ôn Nam Tịch nói với Chu Nhược Vi và Nguyên Thư một tiếng rồi xách túi đi xuống tầng, hai người khoác tay nhau nói sẽ đưa cô xuống tầng, họ đi phía sau, nhìn cô đi về phía chiếc xe màu đen ở lối vào khu chung cư. Khi Ôn Nam Tịch đến gần, Phó Diên xuống xe mở cửa ghế phụ cho cô, Ôn Nam Tịch ngôi vào, thắt dây an toàn.
Phó Diên quay lại ghế lái, khởi động xe.
Cửa sổ xe còn chưa kéo lên, Chu Nhược Vi và Nguyên Thư đều nhìn rõ mặt Phó Diên, hai người tấm tắc hai tiếng: “Giống như giá treo quần áo vậy.”
“Nếu tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy, chắc chắn mỗi ngày tớ sẽ vô cùng vui vẻ.” Chu Nhược Vi đưa tay ôm mặt nói.
Nguyên Thư bật cười haha.
Chiếc xe màu đen lao đi.
Ôn Nam Tịch nghiêng đầu hỏi Phó Diên: “Ăn ở đâu vậy anh?”
Phó Diên kéo cửa sổ lên, cầm vô lăng nói: “Họ đặt nhà hàng nướng ở tầng dưới của công ty.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.
Lần duy nhất cô đến nhà hàng đó là khi cô mới vào công ty, đó cũng là bữa ăn đầu tiên của cô sau khi gặp lại anh.
Đến tòa nhà Thời Đại.
Trời đã tối, Phó Diên đóng cửa xe, nắm tay cô đi đến nhà hàng, thời tiết đang dần chuyển sang xuân nhưng mùa xuân ở Lê Thành mưa rất nhiều nên cô vẫn phải mặc áo ấm. Cũng hên là mấy năm nay Ôn Nam Tịch mua rất nhiều áo len mỏng, họ vào nhà hàng.
Vẫn ở vị trí đó nhưng lần này không có Nhan Khả, chỉ có Đàm Vũ Trình, Chu Hùng, Trần Phi, Chúc Ngôn, Lý Khiêm Vũ và vài người nữa, bọn họ đang náo nhiệt ồn ào.
Đàm Vũ Trình nhìn thấy họ đi vào, nhướng mày ra hiệu nam chính và nữ chính đang tới. Một số người trong số họ nhìn qua, Trần Phi mỉm cười vẫy tay.
Phó Diên dẫn Ôn Nam Tịch đi tới, kéo ghế cho cô. Trần Phi chỉnh lại kính nói: “Ở bên ngoài, em phải gọi một tiếng chị dâu.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, nhìn về phía Phó Diên: “Anh nhận cậu ấy làm em trai à?”
Phó Diên xắn tay áo lên, cầm thực đơn đưa cho cô, liếc nhìn Trần Phi rồi nói: “Anh không nhận.”
Trần Phi nghe vậy lập tức nói: “Ai da, anh Diên, sao anh lại chối bỏ em như vậy chứ.”
Những người khác cười lớn.
Ôn Nam Tịch cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa, cô khẽ mỉm cười nói: “Muốn thì cậu cứ gọi. Dù sao cũng chỉ có tôi là người chiếm được tiện nghi.”
Trần Phi đang muốn kêu lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Nghĩ tới Nguyên Thư, cậu ta chợt cảm thấy mối quan hệ quá rối ho khan một tiếng, ngồi trở lại ghế nói: “Bỏ đi, vẫn gọi là chị Ôn đi, phụ trợ cho chị là hình tượng một lập trình viên đẹp trai lạnh lùng.”
Ôn Nam Tịch nói: “Cảm ơn.”
Những người khác cười theo.
Chu Hùng nghiêng người về một phía, rót bia nói: “Anh Diên giấu kỹ quá, nhìn thấy lý lịch sơ lược của chị, sắc mặt cũng không hề thay đổi.”
Ôn Nam Tịch liếc nhìn Phó Diên.
Phó Diên lấy đĩa cánh gà trước mặt Đàm Vũ Trình đặt trước mặt cô, anh rót cho cô một ly nước trái cây. Ôn Nam Tịch nhìn anh hỏi: “Sắc mặt anh không đổi sao?”
Phó Diên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”
Đàm Vũ Trình cười nhạt một tiếng.
Lý Khiêm Vũ uống một ngụm bia, nói: “Làm sao vẻ mặt của cậu ấy có thể không đổi? Cô Ôn, cô nhìn dòng chữ dưới chuỗi hạt Phật và đồng hồ trên cổ tay cậu ta đi.”
Động tác của Phó Diên hơi ngừng lại.
Ôn Nam Tịch sửng sốt mơ hồ nhớ lại trên cổ tay anh có một hình xăm nhưng không biết đó là gì, cô đưa tay, nắm lấy cổ tay anh. Phó Diên nheo mắt nhìn cô, nhịp tim Ôn Nam Tịch đập nhanh, một loại cảm xúc không tên ập đến, cô lật chuỗi hạt Phật và đồng hồ của anh lên.
Có một dòng chữ bính âm màu đen được xăm ở bên trong cổ tay rắn chắc của anh.
Wennanxi
Ôn Nam Tịch ngơ ngác nhìn mấy ký tự đó.
Phó Diên khẽ nhíu mày, nhìn Lý Khiêm Vũ. Lý Khiêm Vũ sửng sốt, ý thức được mình đã nói sai. Phó Diên di chuyển chuỗi hạt Phật và đồng hồ về lại vị trí, vuốt má cô, nói: “Nhìn gì vậy? Còn không cho phép anh xăm hình hay có sở thích riêng à?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của anh, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như muốn vỡ ra: “Là tên của em sao?”
Giọng nói của Phó Diên rất lãnh đạm, nói: “Không phải.”
Rõ ràng là như vậy.
Bầu không khí rơi vào trạng thái trì trệ, Đàm Vũ Trình đá vào ghế của Lý Khiêm Vũ, Lý Khiêm Vũ rất xấu hổ xem ra đã nói sai thời điểm. Trần Phi ho khan một tiếng, cậu ta cười hì hì, nhanh chóng lấy một đĩa rau hẹ đặt trước mặt Ôn Nam Tịch và nói: “Chị Ôn, ăn rau hẹ.”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cô cầm cánh gà ở bên cạnh, muốn ăn nhưng vừa đưa tới miệng lại đặt xuống, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Nói xong cô kéo ghế bước ra ngoài. Cô đi ra cửa, đứng ở hành lang nhìn chiếc xích đu trước mặt ngây ngốc.
Anh xăm hình khi nào?
Từ hồi năm nhất hay năm hai đại học? Sáu năm qua, chắc hẳn anh đã bị cô làm tổn thương sâu sắc, cô cho rằng những món quà trong sáu năm đó đã là cực hạn, bởi vì anh từng hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho cô nên anh đã chuẩn bị quà cho cô trong sáu năm đó.
Là một hình xăm.
Cô hít một hơi thật sâu. Phó Diên đi ra, tựa vào cửa nhìn cô vài giây rồi đi tới trước mặt cô, khoanh tay nhìn cô chằm chằm.
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt long lanh như nước, khuôn mặt lạnh lùng đã có vài phần mềm mại. Phó Diên thở dài, buông cánh tay ra duỗi tay ôm lấy mặt cô: “Như này là em muốn anh an ủi em?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, giọng nói rất nhỏ: “Anh xăm hình khi nào?”
Giọng điệu của Phó Diên tỏ ra bất cần: “Năm hai đại học.”
“Vì sao?”
“Không thể quên được nên mới xăm nó lên cổ tay, để nhắc nhở Ôn Nam Tịch đã chơi đùa anh.”
Ôn Nam Tịch mở miệng nói: “Thật sự xin lỗi.”
Phó Diên thở dài nói: “Chỉ sau khi xăm hình, anh mới có cảm giác an tâm, biết mình sẽ đi đâu về đâu trong tương lai, nơi nào mới là đích đến của anh.”
Ôn Nam Tịch chính là đích đến của anh.
Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên ngón tay Phó Diên, nóng hổi, trong suốt.