Beta: Bảo Trân
—
Phó Diên mỉm cười, anh bước vào đặt hộp quà lên bàn bên cạnh, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Nam Tịch anh ngồi cạnh cô. Ôn Du pha trà, bà không giống những bà mẹ hay hỏi nhiều câu hỏi, chỉ gọi Ôn Nam Tịch đi lấy bánh quy không đường bà vừa làm xong cho Phó Diên, Ôn Nam Tịch đứng dậy đi lấy ra, đặt trước mặt Phó Diên.
Phó Diên nói cảm ơn, Ôn Nam Tịch mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh.
Lần đầu tiên Ôn Du gặp con rể có chút lo lắng, nhưng trước đó sau khi hỏi ý kiến hàng xóm bà được gợi ý những câu hỏi về thu nhập, bối cảnh gia đình, nghề nghiệp, rồi nhà trai đang làm gì v.v. Ôn Du không thể hỏi những vấn đề này, bà biết người nhà con rể làm gì, bà biết Ôn Nam Tịch làm việc ở công ty của Phó Diên, cũng biết hai đứa quen nhau từ năm thứ ba trung học, bà cũng biết về những món quà sinh nhật sáu năm qua, bà đã biết hết những điều này, cũng biết tình yêu của Phó Diên rất sâu đậm. Ôn Du cảm thấy rất nhiều câu hỏi không cần thiết.
Ngược lại, Phó Diên đã tự nói với Ôn Du: “Bố mẹ cháu đều là giáo sư đại học. Mẹ cháu hiện đã về hưu, còn bố thì vẫn đi dẫn dắt học trò của ông ấy.”
“Cháu lớn lên ở Đa Thành, mới bắt đầu lập nghiệp ở Lê Thành,” anh nói.
Ôn Du nghe xong, gật gật đầu: “Nam Tịch ở công ty của cháu.”
Phó Diên nói: “Đúng vậy.”
Ôn Du nghe xong, ngước mắt lên nói: “Tính cách con bé có chút bướng bỉnh, đôi lúc cháu bao dung nó một chút.”
Phó Diên nghe vậy nhìn Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch cau mày, Phó Diên nói: “Dì yên tâm, cháu sẽ làm được.”
“Cô ấy cũng đã giúp đỡ cháu rất nhiều.”
Phó Diên nhìn Ôn Du nói.
Ôn Du dừng lại lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Ôn Nam Tịch bưng trà lên nói: “Con cũng sẽ bao dung anh ấy.”
Ôn Du nghe vậy mỉm cười nhìn cô.
Phó Diên nhẹ nhướng mày nói: “Ừm, em cũng rất bao dung anh.”
Cảnh tượng này khiến Tiểu Lê bật cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chị Nam Tịch kiêu ngạo như vậy, đây vẫn là chị Nam Tịch lạnh lùng ngày thường sao?
Ôn Du cảm thấy trong lòng được an ủi vì cô con gái bướng bỉnh và ngoan cường của mình cuối cùng đã tìm được người thấu hiểu và yêu thương. Và cô cũng không bị ảnh hưởng bởi bố mình, sẵn sàng tin tưởng, thản nhiên đối mặt với cảm xúc của mình, tin rằng mình xứng đáng được yêu thương thay vì giống như bà, người luôn tự ti và đánh mất chính mình trong tình cảm. Nam Tịch sẽ không đi vào vết xe đổ của bà.
Giữa trưa.
Phó Diên bị Ôn Du giữ lại cho ăn.
Ôn Nam Tịch đi vào giúp nhưng Ôn Du lại đuổi cô ra ngoài: “Con ra với cậu ấy đi.”
Ôn Nam Tịch vừa chạm tay vào nước đã bị đẩy ra, Phó Diên ngước mắt lên nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang lau tay đi ra, bấm điện thoại lười biếng nói: “Sao thế? Bị đuổi ra ngoài à?”
Ôn Nam Tịch lau tay nói: “Cũng giống anh thôi.”
Phó Diên ngước mắt nhìn cô, nắm tay cô nói: “Anh quên nói với dì, sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Ôn Nam Tịch cụp mắt nhìn anh: “Không cần phải nói mẹ em cũng biết anh sẽ làm.”
Phó Diên nhướng mày: “Dì ấy có biết chúng ta quen nhau từ hồi cấp 3 không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
“Biết một chút.”
Phó Diên ừ một tiếng.
Tiểu Lê tủm tỉm cười, gọi: “Anh rể.”
Một tiếng anh rể này khiến cả hai đều im lặng nhìn Tiểu Lê, Tiểu Lê ho khan nói: “Anh là bạn trai của chị Nam Tịch, em gọi chị ấy là chị Nam Tịch, gọi anh là anh rể, được không?”
Phó Diên trầm mặc mấy giây, sau đó nhìn Ôn Nam Tịch. Khóe miệng Ôn Nam Tịch cong lên.
Phó Diên nhìn Tiểu Lê nói: “Được.”
Tiểu Lê cười hihi một tiếng: “Cho nên, anh chính là người giải những bài tập đó phải không?”
Phó Diên ừ một tiếng.
Tiểu Lê đứng dậy cúi đầu chào Phó Diên: “Cảm ơn anh rể. Anh rể, em dựa vào những ghi chép của anh và chị Nam Tịch, đã học lại thành công và được nhận vào một trường đại học ở Kinh thị. Em sẽ không bao giờ quên ơn đức của hai người.”
Phó Diên: “…”
Ôn Nam Tịch không khỏi bật cười.
Phó Diên nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay Ôn Nam Tịch, ngước mắt nhìn cô: “Em nhận cô em gái này ở đâu thế.”
Ôn Nam Tịch cười ra tiếng.
Cô ấy nói: “Con bé cũng là em gái của anh.”
Phó Diên: “…”
–
–
Tay nghề của Ôn Du trước giờ vẫn luôn xuất sắc, huống chi là một món được bà tâm huyết và làm cẩn thận như vậy, hai bàn đặt cạnh nhau đầy ắp đồ ăn. Tiểu Lê nuốt nước miếng không dưới mười lần, cô đã biết rõ tay nghề của Ôn Du.
Người hàng xóm đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm, lén nhìn vào cửa: “Ôn Du, mở tiệc chiêu đãi con rể à?”
Ôn Du dịu dàng mỉm cười: “Ừm.”
Phó Diên và Ôn Nam Tịch quay đầu lại, nhìn thấy vẻ ngoài ưu tú của cậu con rể tương lai người hàng xóm kia lập tức nói: “Cậu thật đẹp trai.” Phó Diên lịch sự gật đầu với người hàng xóm. Đôi mắt của người hàng xóm mở to. Sau khi người hàng xóm rời đi, họ ngồi xuống bắt đầu ăn, Ôn Du nói: “Đều là đồ do dì tự nấu, Phó Diên đừng khách sáo ăn nhiều một chút.”
Phó Diên nói với giọng rõ ràng: “Được ạ.”
Anh múc canh cho Ôn Nam Tịch rồi đặt bên bàn cô, Ôn Nam Tịch vốn định múc canh cho anh trước nhưng anh đã quen rồi. Tiểu Lê cắn đũa mỉm cười, sau đó chọc vào cánh tay Ôn Du, Ôn Du trong mắt đều là vui mừng nói: “Ăn đi, ăn đi.”
Ôn Nam Tịch gắp đồ ăn cho Phó Diên.
Cô thì thầm: “Mẹ em nấu ăn ngon lắm. Anh thử xem món ăn em làm ngon hơn hay mẹ làm ngon hơn?”
Phó Diên liếc nhìn cô trực tiếp bỏ qua câu hỏi có thể lấy mạng này.
Ăn trưa xong.
Điện thoại của Phó Diên vang lên, có cuộc gọi đến. Anh nhấc điện thoại, ra khỏi quán ăn vặt Ôn Du để nghe máy, người gọi là Thư Lệ, đầu bên kia vang lên giọng nói của Thư Lệ: “Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ?”
Phó Diên ừm một tiếng và nói: “Rất thuận lợi ạ.”
Thư Lệ thở phào một hơi, “Con phải biểu hiện cho tốt, mẹ vợ rất quan trọng.”
Phó Diên gật đầu, thấp giọng lười biếng nói: “Con biết, mà sao so với con, mẹ còn căng thẳng hơn vậy.”
“Còn không phải sao, bố con và mẹ trưa nay phải nấu mì vì sợ nghĩ nhiều, nuốt cơm sẽ không trôi nổi.”
Phó Diên ngước mắt lên nói: “Không đến mức đó chứ.”
Lúc này, bên cạnh con ngõ nhỏ xuất hiện một người đàn ông, Ôn Hữu Đào đang nghe điện thoại xách cặp đi ra ngoài, vô thức nhìn về phía quán ăn vặt Ôn Du nhưng ánh mắt lại chạm phải cậu thanh niên cao lớn đẹp trai đang đứng ở cửa. Ôn Hữu Đào chưa từng gặp Phó Diên, nhưng Phó Diên đã từng thấy ông ta, đôi mắt anh lạnh lùng. Vẻ mặt Ôn Hữu Đào thoáng sững lại vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.
Phó Diên không nhìn Ôn Hữu Đào nữa, tạm biệt Thư Lệ, đang định quay vào trong thì lúc này có người hàng xóm tình cờ đi ngang qua, bà ấy a một tiếng, hỏi: “Anh chàng đẹp trai, cậu là bạn trai của Nam Tịch hả? “
Phó Diên dừng lại, nghiêng đầu lịch sự và nhẹ nhàng trả lời: “Vâng, chào dì.”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi. Năm đó cậu là Trạng Nguyên đứng đầu cả nước phải không? Nam An của chúng ta mấy năm rồi mới có Trạng Nguyên như vậy. Tôi nhớ rất rõ, họ của cậu là Phó, con trai của giáo sư Phó Kính Hoa đúng không?”
Người hàng xóm rất phấn khởi.
Phó Diên dừng một chút, vẻ mặt ôn hòa khiêm tốn mỉm cười.
Người hàng xóm tới gần, ríu rít khoe con trai bà năm nay học rất giỏi, còn nói cuộc sống của hai mẹ con Ôn Du và Nam Tịch không hề dễ dàng, hai người đã phải chịu đựng biết bao gian khổ mới có được ngày hôm nay, đúng là một người bố cặn bã. À ông ta căn bản không phải là con người. Phó Diên nhẹ nhàng nhướng mày, đồng ý: “Ừm, cháu biết.”
Ôn Hữu Đào chưa đi xa sắc mặt chợt trở nên u ám khi nghe được những lời này. Ánh mắt lạnh lùng của chàng trai trẻ nhìn ông ta hiện lên trong tâm trí. Ông ta lên xe nhìn vào tiệm ăn vặt Ôn Du.
Con trai của Phó Kính Hoa, Phó Diên. Ôn Nam Tịch thế mà lại tìm được một người bạn trai như vậy.
“Ông Ôn?” Trợ lý gọi ông ta, Ôn Hữu Đào quay mặt đi, nhìn trợ lý nói: “Đi thôi.”
Trước khi xe khởi động, Ôn Hữu Đào còn đang nhìn về quán ăn vặt, Ôn Du và Ôn Nam Tịch đi ra cửa, mỉm cười giải vây cho Phó Diên, Phó Diên nhẹ nhàng ôm eo Ôn Nam Tịch đuôi lông mày mang theo ý cười, nhìn từ xa, trông rất ấm áp.