Trước giờ cô chưa từng nghiêm túc nhìn các bạn học nam trong lớp, hay lớp khác cũng vậy, khi ở trường cô luôn vội vàng đi qua, bởi đa phần cô đều để ý đến Nhan Khả.
Tranh đấu với cô ta, bị động so sánh với cô ta. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc yêu đương, cuộc sống và việc học của cô đều được một sợi dây nối chặt lại, gần như không có thời gian nghĩ tới việc khác.
Nhìn ngoại hình của cậu, chẳng trách Nhan Khả lại thích, thích đến bộ luôn miệng nhắc đến cậu, luôn khoe mẽ về cậu.
Thực ra cũng bởi Ôn Nam Tịch không lên diễn đàn của trường, nếu cô có mở ra thì sẽ thấy, không chỉ có Nhan Khả mà nữ sinh thích cậu còn có thể xếp đủ một vòng quanh Nam An.
Cô nhìn vô cùng nghiêm túc.
Phó Diên lấy điếu thuốc bên miệng xuống, chống tay lên tay ghế, động tác cầm thuốc của thiếu niên khá tuỳ ý, cậu nhìn cô vài lần, “Còn có việc gì không?”
Ôn Nam Tịch thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc này mới phát hiện cô dựa cả nửa người lên bàn cậu, che mất đi màn hình máy tính phía trước, mặt cô khẽ đỏ lên, đứng sang bên cạnh, “Xin lỗi cậu.”
Cô lại quay lại bộ dáng hướng nội của mình.
Phó Diên để thuốc vào gạt tàn trên bàn, một bên vành tai có hơi ửng đỏ, cậu đặt bàn tay lên bàn phím tiếp tục việc vừa rồi.
Ôn Nam Tịch tò mò nhìn qua, phát hiện không phải là giải đề, cũng không phải game bắn súng, mà nhìn giống như là code.
Cô đã từng nhìn qua những môn Ôn Hữu Đào học thời đại học.
Ngón tay thon dài của cậu đặt lên bàn phím, dường như không cần phải suy nghĩ gì đã gõ ra được, Ôn Nam Tịch cũng nghiêm túc nhìn cậu, cô nhẹ giọng hỏi: “Cái này là lập trình à?”
“Cậu đã học đến cái này rồi sao?”
Trong khi cô còn đang khổ sở vật lộn với sách vở ở trường, cậu đã học thêm kiến thức mới ngoài chương trình rồi.
Cậu không nhìn cô, tuỳ ý gõ bàn phím, “Chỉ là sở thích thôi.”
Ôn Nam Tịch nhìn chằm chằm, hỏi cô, “Cậu viết lập trình gì vậy.”
Phó Diên không trả lời cô, bàn tay gõ phím tăng tốc độ, từng con chữ hiện lên, sau đó cậu nhấn vào nút chạy lập trình.
Một chú lợn màu hồng hiện lên màn hình, linh hoạt lắc eo, sau đó nhảy lên, hơn nữa còn từ phía bên kia nhảy về phía cô, gương mặt chú lợn to dần, Ôn Nam Tịch còn nhìn thấy cả biểu cảm của chú ta.
Đôi mắt cô sáng lên, không nhịn được mà bật cười, “Nó nhảy hay thật!”
Phó Diên quay sang nhìn cô, khoé môi cong lên, “Vui không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
“Đây chính là linh hồn của lập trình.” Cậu thu lại ánh mắt, nhấn vào nút ở góc phải màn hình, đề luyện tập hiện lên, nhưng chú lợn kia cũng không rời đi, mà cậu để chú ta lắc eo nhảy ở bên cạnh, còn nháy mắt với Ôn Nam Tịch, cô nhịn cười, tự nhủ nhìn lợn con chỉ là phụ.
Chủ yếu vẫn là xem mấy đề luyện tập kia.
Điếu thuốc chưa được dập ở bên kia, khói thuốc bay qua, ngón tay thiếu niên khẽ gõ đáp án, thỉnh thoảng sẽ thấy được khuỷu tay cậu khẽ đụng qua cánh tay cô, nhẹ như lông vũ, chỉ có ngọn gió mới biết được.
Điện thoại Ôn Nam Tịch vang lên.
Có cuộc gọi đến, cô ngồi thẳng lưng rồi lấy điện thoại ra, là Ôn Du, khi nhìn đồng hồ đã là sáu rưỡi chiều, mà cô đã hết thời gian thuê máy, lúc này máy đã được khoá lại, cô nhấc máy, nhẹ giọng nói: “Mẹ.”
“Nam Tịch, đại hội thể thao khi nào kết thúc vậy con? Sao vẫn chưa về vậy?” Giọng dịu dàng của Ôn Du truyền đến, “Bảy giờ gia sư sẽ đến đó.”
Ôn Nam Tịch đứng dậy, đeo ba lô lên, “Con về ngay đây.”
Cô đeo ba lô rồi rút thẻ ra, đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay lại, chống tay trước bàn máy số 6 nhìn Phó Diên, thiếu niên đang bận việc của mình, cậu khẽ nhướng mắt nhìn cô, Ôn Nam Tịch nhìn cậu vài giây, khẽ cong môi rồi giơ tay chào tạm biệt.
Sau đó quay người rời đi.
Thấy cô rời đi xong, Phó Diên thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Bên ngoài đã không còn thấy mặt trời, bóng tối đã phủ xuống, ánh đèn đường, bốn chung quanh sáng lên, buổi tối ngõ Nam An vẫn luôn rất đẹp, con ngõ nằm ở một nơi yên tĩnh trong thành phố, yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng chuông xe đạp cũng nghe thấy được.
Ôn Nam Tịch mở cửa nhà ra, Ôn Hữu Đào cũng vừa về, cởi áo khoác đi đến bàn ăn nhìn cô một cái.
“Chạy đi đâu vậy.” Ông lập tức hỏi.
Ôn Nam Tịch bỏ ba lô xuống sô pha, đáp, “Đến nhà Nguyên Thư ạ.”
“Đã làm bài tập chưa?” Ôn Hữu Đào xắn ống tay lên, “Ra ngoài cũng không để ý đồng hồ, lát nữa cô Tề đến rồi mà con vẫn ở ngoài, con không ngại sao?”
Ôn Nam Tịch không lên tiếng, cô vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi ra.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong, Ôn Hữu Đào ngồi xuống ăn cơm, Ôn Nam Tịch cũng kéo ghế ngồi xuống, Ôn Du đi qua, múc cho cô một bát canh.
Bà nói: “Cô Tề gọi đến nói trên đường kẹt xe, có thể sẽ tới trễ 10 phút.”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Ôn Hữu Đào gắp thức ăn, dưới ánh đèn vàng, ông hỏi: “Đã có kết quả thi tháng chưa?”
Ông ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Nam Tịch mím môi, “Vẫn chưa, khi nào đi học lại mới có ạ.”
Ôn Hữu Đào không đáp, tiếp tục ăn cơm. Ôn Nam Tịch cũng lười nói nhiều với ông.
Cô Tề đến muộn hơn dự kiến thêm mười phút, đã gần 8 giờ rồi, cô Tề liên tục nói xin lỗi, Ôn Du dịu dàng bảo không sao, gọt hoa quả đem vào phòng Ôn Nam Tịch.
Cô Tề ngồi xuống, xoa tóc Ôn Nam Tịch, “Thành tích thi tháng thế nào rồi?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, nắm chặt bút, “Em không ước lượng được, vật lý khó hơn bình thường, toán cũng vậy, đều là đề thầy cô trường cấp ba số 1 ra, bọn em bị đánh không kịp trở tay.”
Cô Tề nghe vậy bèn đáp: “Đề toán và lý của trường số 1 đều luôn muốn làm khó học sinh, tiếc là năm đó cô còn thiếu một điểm nữa mới thi đỗ vào trường.”
“Vậy chỉ có thể đợi nghỉ lễ xong rồi xem thành tích của em thế nào.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng.
Nhắc đến thành tích, trái tim cô căng lên, hơn hai năm nay nó đã trở thành phản xạ tâm lý, cô nghĩ đến những đề bài kia, lại nghĩ đến biểu cảm của Nhan Khả khi thi xong, cô ta vẫn luôn có vở ghi chép của Phó Diên, chắc sẽ tự tin hơn nhiều. Ôn Nam Tịch liệt kê đề vài ra để cô Tề xem giúp mình.
Cô Tề đọc đề xong rồi viết lời giải lên giấy.
Có những đoạn cô Tề còn cần phải nghiên cứu suy nghĩ, Ôn Nam Tịch càng không nắm chắc.
Học thêm xong cô tiễn cô Tề về.
Ôn Nam Tịch ăn tối tắm giặt xong bèn ngồi xuống bên giường, tóc cô vẫn còn ướt, cô nắm chặt tóc, sau đó tuỳ ý lướt vòng bạn bè, đột nhiên nhớ tới số tài khoản QQ của Phó Diên mà Nguyên Thư lấy được trên diễn đàn, cô mở tấm ảnh đó ra, sau đó đăng nhập vào QQ, nhập tài khoản vào.
Một dòng xác nhận hiện lên.
“Ai vậy.”
Giọng điệu khó chịu thật đấy, Ôn Nam Tịch dừng lại, do dự một lát.
Rồi nhập: Ôn Nam Tịch
Sau khi gửi đi, Ôn Nam Tịch ném điện thoại qua một bên, đứng dậy lấy khăn lau tóc, thực ra cô chỉ thử một chút, có thể trong lúc đi tấn công, cô không cẩn thận bị tấn công trước.
Lau tóc xong điện thoại vẫn không có động tĩnh, Ôn Nam Tịch ngồi xuống đuôi giường, lấy sách ra ôn tập.
Mãi cho đến khi tắt đèn đi ngủ.
Ảnh đại diện màu đen của cậu hiện lên trong khung chat của cô.
Cậu đã chấp nhận lời kết bạn của cô rồi.
–
Ôn Nam Tịch giật mình, cô thật sự được thêm bạn sao? Cô đang ôm chiếc điện thoại di động bật sáng dưới chăn, nhìn ảnh đại diện của cậu, nhưng lại không biết nên gửi gì. Vì vậy, cô cũng không gửi nữa, đặt điện thoại xuống, kéo chăn đi ngủ.
Kỳ nghỉ Quốc khánh ba ngày rất ngắn, Ôn Nam Tịch lại bận học bổ túc, ngày cuối cùng Nguyên Thư đến rủ cô ra ngoài đi dạo uống gì đó, Ôn Nam Tịch buộc tóc đuôi ngựa rồi đi xuống, Nguyên Thư nhìn thấy thì nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, cậu còn mặc đồng phục học sinh làm gì?”
“Thoải mái.” Ôn Nam Tịch ôm lấy cánh tay Nguyên Thư, Nguyên Thư mặc áo và váy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Rượu không thể uống được rồi.”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Tớ rót cho cậu.”
“Đừng, đừng, đừng, muốn uống thì cùng nhau uống. Lúc nào kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, hãy mặc đồng phục và uống cho thỏa thích.” Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch lên xe buýt. Đối với họ, sự kết thúc của năm cuối cấp ba đồng nghĩa với việc trở thành người lớn, có nhiều việc có thể được thực hiện.
Hai người bắt hai trạm xe buýt đến chợ hàng hóa nhỏ, chợ đêm ở đây bán rất nhiều thứ nhỏ nhặt, kỳ quái và hiếm lạ, còn có rất nhiều phim nhựa, vân vân, trước mắt tràn ngập những thứ chói mắt, đối với học sinh bọn họ, có thể dành thời gian dài để ngắm. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư xem phim nhựa, nghe một ít ca khúc Hồng Kông và Đài Loan.
Nguyên Thư nói: “Nếu tớ có thể vào được Đại học Lê thành, tôi sẽ được đi Hồng Kông mỗi ngày.”
Ôn Nam Tịch nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Đại học Lệ Thành thật sự tốt như vậy sao? Gia sư của tớ cũng nói có.”
“Đương nhiên, giờ cậu mới biết à.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười: “Là mới chú ý.”
Hai người dạo xong, Nguyên Thư cũng không mua gì mà chỉ uống một cốc trà sữa lớn, Ôn Nam Tịch uống trà sữa còn chưa xong nên cầm trên tay cùng Nguyên Thư chờ xe buýt. Ban đêm ở bến xe buýt, con đường tấp nập xe cộ, ánh đèn neon nhấp nháy, chiếu ánh sáng vào bóng tối, giống như tiếng hát cất lên trong cuốn phim nhựa.
Nghẹn ngào, sâu thẳm.
Bên đó có mấy người đang đi tới, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư quay đầu thì thấy mấy người Nhan Khả, Phó Diên đang đi lên sân ga, mấy nam nữ sinh đang nói chuyện cười đùa, đều mặc đồng phục của trường phổ thông số 1. Nhan Khả không mặc đồng phục học sinh mà mặc váy, buộc tóc đuôi ngựa cao, nghiêng đầu nói chuyện với những người còn lại.
Nụ cười của cô ta đẹp như một bông hoa, mặt mày tươi sáng.
Phó Diên đút một tay vào túi quần, một bên vai vác cặp sách, cầm điện thoại di động, cụp mắt xuống, giữa đám đông, cậu đứng cùng một nam sinh với tư thế lười biếng.
Nhan Khả đứng ở bên cạnh cậu, cô ta mỉm cười cong mắt, lúc rời đi, liền nhìn thấy hai người Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư, cô ta hơi nhướng mày, nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nói chuyện với mọi người. Dáng người cô ta cũng cao, cao tới vai Phó Diên, vốn đã xinh đẹp rồi, mặt mày còn tươi tắn, rất xứng đôi với cậu.
Nguyên Thư bĩu môi, kéo Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch quay mặt đi, cắn ống hút, lúc này, trong đám người có một nam sinh đột nhiên nói: “Nhan Khả, đó là bạn học cùng trường với cậu à?”
Yên lặng một lát, đội quân đông đảo ở bên đó đều nhìn về phía này. Phó Diên cũng ngẩng đầu nhìn sang, qua sườn mặt, Ôn Nam Tịch liếc nhìn bọn họ một cái, khóe mắt cô bắt gặp Phó Diên, đôi mắt Phó Diên đen nhánh, ánh mắt nhàn nhạt, Ôn Nam Tịch chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi..
Nhan Khả sửng sốt nói: “Đúng vậy, họ là học sinh trường tớ.”
“Cậu ấy thật xinh đẹp.” Cậu nam sinh kia mỉm cười nói. Nụ cười trên môi Nhan Khả cứng lại, cô ta vô thức liếc nhìn Phó Diên, Phó Diên nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt, đúng lúc đó, xe buýt tới, cửa mở ra, hai bên đều đi cùng một hướng trên chiếc xe buýt này. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư ở gần cửa xe nhất, lên trước.
Trên xe lúc này có người, đều là ngồi chuyến xe cuối cùng. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư không quay đầu lại, bọn họ chỉ đi được hai bước, dừng lại khi ở giữa có một chỗ ngồi.
Lôi lôi kéo kéo.
Đám người Nhan Khả lên xe, đi ngang qua bọn họ, Phó Diên rất cao, hơi cúi đầu, né tránh tay cầm đang đung đưa, đi ngang qua Ôn Nam Tịch.
Nhóm họ cách khá xa, ngồi ở hàng cuối cùng.
Phó Diên không có ngồi xuống mà đứng ở hàng ghế đầu, có một bạn học đứng cạnh cậu, khi bạn cùng lớp nói chuyện với cậu, cậu dựa vào ghế mà đáp lại.
Xe khởi động, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào.
Nó lướt qua trên mặt Ôn Nam Tịch, cô cắn ống hút nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đêm trong lành, ánh đèn cũng đẹp, cô gái đứng đó, giống như một tầng sương mù.
Mấy nam sinh trường số 1 đều nhìn cô, Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy bất mãn, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên đang cầm điện thoại ấn nút, cậu đứng lơ đãng.
Ánh mắt cậu dừng ở màn hình giao diện QQ trên điện thoại di động.
–
–
Điện thoại di động của Ôn Nam Tịch vang lên trong túi quần, cô dùng một tay lấy ra.
Có một tin nhắn QQ trên đó.
Hình đại diện màu đen.
Diên: Cậu cứ như vậy mà theo đuổi sao?
Trong chiếc xe buýt lắc lư, Ôn Nam Tịch vô thức nhìn thiếu niên đứng phía sau, Phó Diên nhét điện thoại vào túi quần, nhướng mày nhìn cô.
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.
Cô nhìn đi nơi khác, nghĩ ngợi, hình như cô vẫn chưa bắt đầu đuổi theo cậu.
Cái chính là cô không biết theo đuổi như thế nào.