- Tớ xin lỗi! Điện thoại của tớ bị hỏng rồi! Hôm qua tớ mệt nên xin nghỉ, cậu thông cảm cho tớ nha!
- Hứ! Suýt nữa thì tớ dỗi cậu luôn rồi đó!
- Thôi mà! Tớ sai rồi!- Huyền Anh nũng nịu.
- Trời ạ! Sao cậu cứ dùng cái trò này để làm với tớ thế?
- Đơn giản vì tớ biết điểm yếu của cậu! Bị cái dễ thương làm cho mềm lòng!- Huyền Anh nháy mắt.
- Đúng là… tớ bó tay cậu luôn đó nha! Biết tớ như thế rồi thì cấm lợi dụng để làm việc xấu nghe chưa?
- Biết rồi thưa cô!- Huyền Anh cười.
- Ô ô nhìn kìa! Kia chẳng phải là Bảo Duy sao?- Trang chỉ ra ngoài cửa lớp.
Huyền Anh ngạc nhiên nhìn theo. Đúng là anh, người con trai với mái tóc hung đỏ, đôi mắt màu cà phê đang tiến vào trong lớp. Cô quay mặt đi, không dám nhìn. Thấy anh, bọn con gái trong lớp hét ầm hết cả lên như kiểu trời sắp sập vậy.
“Chết rồi! Sao hôm nay hắn lại đi học nhỉ? Chết tiệt! Làm thế nào bây giờ? Mình không muốn ngồi cạnh tý nào cả! Ông trời ơi cứu con!”-Huyền Anh chắp 2 tay, mắt nhắm tịt lại, lẩm bẩm.
Nhưng đã quá trễ, anh đã đứng ngay cạnh cô, chậm rãi kéo ghế và ngồi đó. Theo phản xạ, Huyền Anh đứng bật dậy, cầm lấy cặp của mình.
- Tiết Địa này tôi sẽ ngồi cạnh Trang, anh ngồi 1 mình nha!- Huyền Anh cười gượng, định đi ra nhưng ngay lập tức tay cô bị anh giữ lại.
- Ngồi đây với tôi! Không đi đâu hết!- Anh nói nhưng không nhìn cô.
Cô ngạc nhiên nhìn anh đang giữ chặt lấy tay mình.
Anh trừng mắt nhìn cô như cảnh cáo rằng cô không nên chống lại anh.
Cô bặm môi, miễn cưỡng ngồi xuống. Anh gục mặt xuống bàn, tay kia vẫn nắm chặt lấy cô không rời. Cô lay lay tay anh:
- Này! Anh có thể thả tay tôi ra được không?
Anh không trả lời, coi như không nghe thấy. Anh càng nắm tay cô chặt hơn. Huyền Anh tự cốc đầu mình 1 phát.
“Trời ạ! Tự nhiên đi xin hắn làm gì nhở? Tuyệt thật, bây giờ nắm chặt hơn thì học kiểu gì đây? Điên mất!!!”
Huyền Anh ngại ngần ngó xung quanh lớp, nhìn cũng đủ biết là mấy cô bạn cùng lớp này đang muốn giết chết cô như thế nào rồi, ánh mắt hình viên đạn của họ đều chĩa về phía cô và… bàn tay của cô đang bị Duy giam giữ.
Cô giáo bước vào, lớp của Huyền Anh bắt đầu tiết học đầu tiên của 1 ngày mới. May là có cô giáo, không thì không biết bao giờ cô mới thoát khỏi nhưng cô nàng hám trai kia.
Giờ ra chơi…
- Này! Đi xuống căng tin với mình không?- Trang hớn hở nhìn Huyền Anh.
Huyền Anh khổ sở chỉ vào tay trái của mình đang bị Duy nắm chặt trong suốt 2 tiết đầu, anh vẫn đang ngủ. Cô nhìn Trang 1 cách đáng thương, tia hi vọng nhỏ nhoi đang ập đến trong cô, mong rằng nàng bạn thân này sẽ giúp cô thoát khỏi tên biến thái đang ngồi cạnh mình. Nhưng ai ngờ…
- Woa, tình cảm quá! Thích nha!- Trang sung sướng vỗ tay reo lên.
Huyền Anh há hốc mồm nhìn Trang. Vậy là niềm hi vọng nhỏ bé khó khăn lắm mới vun đắp được giờ đã tan biến. Bạn bè thế đấy!
- Trời ơi! Cậu phải giúp tớ đi chứ! Tớ chết mất thôi!- Huyền Anh hét lên.
- Chịu thôi! Đứa khác thì còn được chứ riêng Duy thì tớ không dám làm gì đâu!- Trang nhún vai.
- Có tớ rồi mà! Cứu tớ đi! Xin cậu đó! Tớ đã phải khổ sở như thế này trong suốt 2 tiết Văn đó!
- Uầy, 2 tiết Văn cơ á? Wow, Duy giỏi à nha! Vậy thì tớ không phiền 2 cậu nữa, đi ăn đây! Phải đi ngay kẻo hết ra chơi mất! Ở đây vui vẻ nha!- Trang nháy mắt.
- Ơ kìa! Trang! Đừng bỏ tớ! Trangggggggggg!- Huyền Anh hét lớn.
Trang coi như không nghe thấy gì nữa, cô chạy nhanh ra khỏi lớp. Huyền Anh bất lực gục mặt xuống bàn.
“Không được! Mình không thể thua!”
“1 2 3…”- Cô đếm thầm.
- Yaaaaaa!
Cô rút mạnh tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh nhưng kết quả là… không rút nổi. Đây là lần thứ n cô cố thoát khỏi anh rồi nhưng toàn thất bại.
“Trời ơi! Tôi chết mất thôi! Tay tên này làm bằng đồng hay sắt vậy? Dùng sức không được, đành phải dùng mưu thôi!”
- Đói! Tôi đói!- Huyền Anh lấy tay kia lay lay Duy dậy.
Duy tỉnh dậy, nhìn cô.
- Thả tôi ra cho tôi đi ăn đi! Đói lắm! Sáng nay tôi đã ăn gì đâu!- Cô nhăn nhó.
Duy mở cặp ra, lấy trong đó 1 hộp sữa và đưa cho cô.
- Uống đi!- Rồi lại tiếp tục gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Cô run rẩy cầm lấy hộp sữa. Tên này ghê gớm quá! Lại còn sắp sẵn cả sữa cho mình nữa.
“Không ổn, không ổn! Cách này không được!”
- Tôi muốn đi vệ sinh!- Huyền Anh lại gọi Duy dậy.
- Không cho đi!- Anh lạnh lùng nói.
- Anh điên à? Anh có biết nếu cố nhịn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe như thế nào không?
Anh ngồi dậy, quay sang nhìn cô.
“Khà khà! Có hiệu lực rồi đây! Công nhận mình thông minh thật đấy!”
- E hèm! Anh thả tay tôi ra đi! Tôi cần phải đi vệ sinh, tôi sợ bị thận lắm!- Huyền Anh chớp chớp mắt nhìn Duy.
- Tôi đi cùng em!
Huyền Anh mở to mắt nhìn Duy. Đi cùng ư? Có đứa con trai nào lại đi vệ sinh cùng con gái không?
- Anh điên à?- Huyền Anh bật dậy, hét lớn.
Cả lớp nghe thấy tiếng hét liền quay sang nhìn, Huyền Anh đỏ mặt ngồi xuống.
- Đừng có đi cùng được không? Anh không thấy buồn cười à?
- Thì sao?
- Tôi đi 1 tý rồi sẽ quay lại! Chỉ 1 tý thôi! Thật đấy! Không trốn đâu!
- Thời gian tối đa là đến hết giờ ra chơi!
- Rồi ok! Chờ tôi nha!
Huyền Anh sung sướng chạy vọt ra ngoài để tránh Duy và cũng còn để tránh những ánh mắt giết người của mấy đứa con gái trong lớp suốt 2 tiết đầu và cả bây giờ.
“Còn lâu tôi mới quay lại nhé! Đồ ngốc, mặt thì thông minh sáng sủa mà sao dễ bị lừa thế? Hôm nay mình sẽ cúp học, đến cuối giờ sẽ quay lại lấy cặp rồi về, sẽ không gặp phải hắn nữa! Đúng rồi! Càng nghĩ càng thấy mình thông minh!”
Reng reng…
“Chuông vào học rồi! Yê, trời đã giúp mình!”
Huyền Anh sung sướng chạy đến vườn hoa đằng sau trường, bây giờ đã vào học nên ở đó không có ai cả. Cô từ từ nằm lên chiếc ghế đá, nhắm mắt và ngủ 1 giấc thật ngon mặc dù ánh nắng ban trưa cứ chiếu vào mắt làm cô hơi khó chịu.