- Thôi! Tôi đi xe buýt về là được rồi!
- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- 11 giờ! Thì sao?
- Giờ này không có xe buýt đâu!
- …
- Tôi sẽ đưa cô về tận nhà! Giờ này con gái không nên ở ngoài đường 1 mình!
- Đi cùng anh còn nguy hiểm hơn cả ra ngoài đường 1 mình vào đêm khuya đấy!
- Vậy á? Tôi không nghĩ thế đâu! – Anh ghé sát vào tai cô – Ít ra tôi còn nhẹ tay hơn bọn bắt cóc đấy!
Vy rùng mình lùi ra đằng sau. Kevin cười nửa miệng, đút tay túi quần, nghiêng người nhìn cô.
- Thế nào? Có chịu đi không?
- Đi thì đi!- Vy hét lên.
- Đấy! Thế có phải ngoan không?
Vy tức giận mở cửa xe rồi đóng mạnh 1 cách thô bạo.
- Này này này! Tôi bắt đền cô đấy nhé!
- Đền cái đầu anh ý! May là tôi chưa đập nát cái xe của anh đấy!
- Cứ thử đập nát đi! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!- Kevin mỉm cười.
***
- Nhất định mình phải mua được! Tiền của tôi đâu hết rồi nhỉ?
Trang lục lọi khắp phòng mình. Không chỗ nào trong căn phòng là không bị cô xới tung lên.
- A đây rồi! Ôi con lợn yêu quý của tôi!- Trang lôi từ tít trong tủ ra 1 con lợn đất màu đỏ.
- Nhất định vẫn còn tiền!- Cô liên tục lắc lắc con lợn.
- Biết là vẫn còn mà! Ha ha ha ha… Ông trời vẫn chưa ghét mình! Chiều mai đi học về rồi mua luôn! Mong rằng chưa hết hàng! Mua được lúc nào nào hay lúc đó! Nhất định phải mua được cho dù có phải nhảy xuống biển! Đúng rồi!- Trang tự nhủ.
Trang sung sướng ôm chặt lấy con lợn đất màu đỏ.
“Cảm ơn em yêu của chị nha! Biết ngay là sẽ có ngày phải dùng đến em mà!”
***
- Á á á á á á… Tôi muộn học rồi!- Huyền Anh hét lên.
Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh làm VSCN.
- Em không ăn sáng hả Huyền Anh?
- Không ạ! Em muộn quá rồi! Em đi luôn đây!
Cô nhảy lên chiếc xe đạp điện thân yêu của mình rồi phóng đi với tốc độ tối đa.
- Này! Đi cẩn thận không đâm đấy!- Vy nói vọng từ đằng sau.
- Chết tiệt! Muộn quá rồi! Tiết đầu là tiết Toán! Bà Toán còn trù mình nữa chứ!
- Đã vậy lại còn bảo: “Nhờ bạn Bảo Duy mà em mới được điểm cao bài kiểm tra 1 tiết như thế! Nếu không có Duy thì em chỉ được điểm dưới trung bình mà thôi!”
- Eo ơi bực thế không biết? Cái gì mà nhờ Duy em mới được điểm cao chứ? Cô biết gì mà nói con như thế? Con tự làm mà! Có phải nhờ hắn ta đâu? Mà hắn ta được 10, con chỉ được có 8 thôi mà! Nếu chép thì phải được bằng điểm nhau chứ? Hơn nữa con và hắn khác đề nhau, cô nói thế mà cũng nói được! Rõ đáng ghét!- Huyền Anh lẩm bẩm 1 mình.
- Thôi! Tập trung lái xe! Nghĩ đến bà ý chỉ khiến mình bực thêm thôi! Tý đi muộn thể nào cũng bắt xuống phòng giám thị chép lại nội quy hoặc viết bản kiểm điểm hoặc tệ hơn thế!
- Mà bất công thế nhở? Đầy lần tên Duy đi học muộn quá 2 tiết học, vào lớp còn không thèm xin phép mà chẳng bị làm sao, trong khi mình muộn có 1 phút mà mấy ông bà ý hét lên như kiểu thế giới sắp tận thế không bằng. Thế là thế nào? Ôi tức quá!- Huyền Anh hét lên.
- Huyền Anh à! Có người gửi cho cậu cái này!- Cô gái ngồi sau Huyền Anh đưa cho cô 1 mảnh giấy nhỏ được gấp rất kĩ, hẳn trong này phải có gì quan trọng lắm.
Cô từ từ mở ra và đọc nội dung bên trong mảnh giấy đó.
“Cuối giờ gặp bọn tao ở vườn hoa phía sau sân trường. Chỉ được đi 1 mình!”
Huyền Anh ngạc nhiên. Cô quay xuống hỏi người phía sau mình:
- Cái này ai đưa cho cậu vậy?
- Tớ không biết đó là ai, tớ chỉ cầm và đưa cho cậu thôi!
- Người đó đưa cho cậu tờ giấy này từ bao giờ?
- Mới thôi! Cách đây 15 phút!!