- Sáng mai 7 giờ có mặt làm lao động.
Ôi cha mẹ ơi, buồn thiệt chứ. Thế là sáng dậy cái mặt cứ ngu ngu mà chạy xe vào trường. Tới nơi thì sân trường khá là đông. Thấy đám của Khả Nguy tôi chạy ngay đến đó, vô tình đụng phải Sơn Thảo đi ngang. Chỉ đụng nhẹ thôi mà cô ta ngã xuống sân rồi ăn vạ, chửi mắng om sòm. Tôi tặc lưỡi vội xin lỗi rồi cúi xuống định đỡ cô ta thì bị cô ta phủi tay rồi lớn tiếng.
- Này định đánh tôi đấy hả? Bớ người ta Nhã Uyên đánh tôi kìa.
Thấy cô ta nói vậy, những người xung quanh hiếu kì nhìn chúng tôi. Trong đám đông hắn bước vào sắc mặt lạnh lùng nhìn tôi rồi cúi xuống đỡ cô tay dậy. Được nước cô ta làm tới.
- Nhỏ đó đụng trúng em còn không thèm xin lỗi mà lớn tiếng mắng em, còn định đánh em nữa. Hải Đăng à, đòi lại công bằng cho em đi.
Cái gì? Tôi từ nãy đến giờ lùng bùng lỗ tai rồi đấy nhá. Là ai mắng ai, có biết lí lẽ không vậy trời. Tôi đơ mặt, trừng mắt nhìn con người vô lí phía trước. Cô ta liếc xéo tôi rồi cười khẩy.
- Mau xin lỗi Sơn Thảo.
Hắn ta không những không tìm hiểu nguyên nhân còn bắt tôi phải xin lỗi cô ta. Hắn nghĩ tôi là người như vậy thật sao. Có phải rất quá đáng không. Những người xung quanh cũng hùa theo bắt tôi phải xin lỗi. Cả bọn Khả Nguy, Gia Lam, Phương Anh chạy đến chổ tôi.
- Nè Hải Đăng, tôi nói cho cậu biết. Cả trường nay ai cũng biết Sơn Thảo và cậu là vợ chồng sắp cưới. Nhưng đừng vì chuyện đó mà lại bênh vợ mình một cái vô lí như vậy.
Khả Nguy lên tiếng giải oan cho tôi. Tôi tức giận, tim đập tình thịch, răng nghiến chặt nhìn hai bọn họ. Chẳng phải lúc còn thân với nhau, cậu ta luôn bênh vực tôi hay sao. Vậy mà giờ đây, cậu không cần biết mọi chuyện là thế nào lại bắt tôi phải xin lỗi cô ta. Phương Anh cũng bắt đầu lên tiếng.
- Chính mắt tôi thấy Sơn Thảo cố tình bước đi ngang khi nhìn thấy Nhã Uyên chạy đến chúng tôi. Cậu ấy chỉ đụng nhẹ, Sơn Thảo đã vờ ngã xuống rồi ăn vạ. Không những thế còn lớn tiếng la mắng Nhã Uyên.
- Cậu nên tìm hiểu mọi thứ trước khi muốn nói điều gì đó đi.
Khả Nguy tức giận la mắng Hải Đăng. Tôi đứng yên nãy giờ kéo tay hai người đó rồi cùng Gia Lam đi chổ khác.
- Mặc kệ họ đi. Người không biết lí lẽ như họ thì cũng không cần phải tốn công giải thích.
Đám người xung quanh ồ lên chỉ trích hai người họ. Đi khỏi chổ đó, tim tôi như vỡ nát. Cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. Tôi không muốn những người bạn ở kế bên phải lo lắng. Tôi thất vọng về hắn, rất thất vọng. Chợt nhận ra một điều, An An không ở đó lúc tôi đang gặp chuyện. Nó đã ở đâu?