Đầu thú ư? Vậy chẳng phải sẽ ngồi tù mấy năm à? Lại còn khai ra Lâm Thế Văn, có lẽ càng không được chết tử tế.
Mắt thấy Chu Đại Bằng do dự, Giang Dạ đã thở dài, rồi hất tay anh ta ra, định rời đi.
Quả thật chuyện này hơi quá đáng, nhưng phải như vậy mới gọi là thử thách.
Nhìn bộ dạng này, xem ra anh Chim này đã không vượt qua được thử thách.
“Đợi đã.” Nhưng Giang Dạ vừa mới sải bước, Chu Đại Bằng bỗng đứng dậy quát lớn.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định, tiếp tục lao đến trước mặt Giang Dạ: “Đại ca, em sẽ đi đầu thú. Chả sao cả, chẳng qua chỉ ngồi tù vài năm thôi mà. Đại Bằng em là người bướng bỉnh, hôm nay nhất định phải làm đàn em của anh. Lâm Thế Văn kia đã cho tiền em, lúc bảo em đi bắt cóc cô Tô em đã chừa lại một đoạn ghi âm lại. Bây giờ em sẽ đi đến cục cảnh sát, mang đoạn ghi âm đó đi đầu thú.”
“Cậu còn ghi âm nữa à?” Giang Dạ vô cùng ngạc nhiên.
Chu Đại Bằng gật đầu: “Người trên giang hồ thân bất do kỷ. Đại ca không biết đấy thôi, Lâm Thế Hào, em trai của Lâm Thế Văn là hội trưởng của Đồ Long Hội ở Tần Tây, là băng nhóm xã hội đen đường đường chính chính. Em vốn nghĩ rằng làm xong vụ này sẽ mua vé máy bay chạy trốn.”
“Đồ Long Hội?” Giang Dạ buồn bực: “Nếu em trai của Lâm Thế Văn có bang hội, tại sao còn bỏ tiền ra tìm cậu để bắt cóc Tô Mỹ Huyền, để đàn em của em trai anh ta làm không tốt hơn à?”
Điều này thật sự mâu thuẫn.
Chu Đại Băng giải thích: “Chắc anh không biết chuyện này, Lâm Thế Văn kia kết giao với rất nhiều tên lưu manh hung ác, cũng muốn chấm m út đến Đồ Long Hội. Nhưng ông cụ nhà họ Lâm biết Lâm Thế Văn không có năng lực này, nên không cho anh ta dính dáng đến. Thế là anh ta không phục, luôn phân cao thấp với em trai của mình. Nhiều khi cần dùng người cũng sẽ dùng đàn em của mình, chứ chưa bao giờ nịnh nọt đi cầu xin em trai của mình”
“Hóa ra là thế, cậu biết bao nhiêu về nhà họ Lâm?” Giang Dạ hỏi tiếp.
Tên đầu trọc này trông có vẻ biết được khá nhiều chuyện, vừa hay có thể hỏi thăm tình hình.
“Em còn biết vài chuyện nữa.” Chu Đại Băng nghĩ ngợi nói tiếp: “Nhà họ Lâm cũng được xem là gia tộc lớn hàng đầu Tần Tây, dưới trướng có xí nghiệp, người làm quan và cả bang hội. Xí nghiệp rất lớn, tài sản tâm mười tỉ. Mà người làm quan cũng không hề nhỏ, làm nghị viên thành phố Tần Tây. Về thế lực bang hội thì ở Tân Tây, Đồ Long Hội cũng được xem là bang hội đứng đầu.”
Giang Dạ khẽ cau mày, nhà họ Lâm này phát triển ở mọi phương diện hàng hải đường bộ và hàng không, không bỏ sót một chỗ nào.
Nghe Chu Đại Bằng nói thế, quả thật nhà họ Lâm có chút gốc gác.
Đúng lúc này, Chu Đại Băng chợt nghĩ đến điều gì đó. Tay trái sờ đầu, cười hì hì nói: “Đúng rồi, còn mấy chuyện khác là liên quan đến quả phụ trẻ xinh đẹp tuyệt trần của nhà họ Lâm kia. Trong xã hội thượng lưu ở Tần Tây, có câu chuyện về tứ đại mỹ nữ lưu truyền một câu nói bao gồm bốn người đẹp này. Cọp cái nhà họ Tân, chị em nhà họ Tô, quả phụ trẻ nhà họ Lâm. Ai gặp cũng khen. Hẳn là đại ca cũng biết chị em nhà họ Tô, đó là hai chị em Tô Tuyết và Tô Mỹ Huyên. Còn quả phụ trẻ nhà họ Lâm là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nữ, cũng là nỗi đau của nhà họ Lâm”
“Chuyện này là sao thế? Cậu nói kỹ ra xem.” Giang Dạ cũng hứng thú.
Anh giống y như cụ ông đầu thôn, thích nghe câu chuyện về quả phụ trẻ.
Chu Đại Băng nói: “Mấy năm trước, nhà họ Lâm vẫn chưa cậy thế hiếp người như thế này. Lúc đó đã tiến hành tranh giành kịch liệt với gia tộc lớn nhà họ Lương. Cuối cùng nhà họ Lương thất bại, toàn bộ thế lực và tài sản đều bị nhà họ Lâm nuốt chứng, nên bọn họ mới bắt đầu ngạo mạn. Đáng thương cho nhà họ Lương, gia tộc bị sụp đổ. Ông cụ Lương rời khỏi cõi trần, nhiều người trong gia tộc bị bắt đi. Trong đó có một cô gái tên là Lương Hồng Ngọc. Gương mặt đó thật sự rất xinh đẹp, mà vóc dáng cũng cực kỳ tuyệt vời. Đúng là lấy mạng người khác mà, đàn ông nào mà đã gặp qua đều cầm lòng không đậu.
Nhìn thấy dáng vẻ tự mình say mê của Chu Đại Bằng, Giang Dạ chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Anh không tin một cô gái lại có thể đẹp đến mức đó. Theo lý mà nói, Lương Hồng Ngọc nên hận nhà họ Lâm mới đúng chứ, tại sao còn gả cho bọn họ thế?
Chu Đại Băng say sưa kể tiếp: “Nhà họ Lương lụn bại, không ít đàn ông bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu xa với Lương Hồng Ngọc. Phải biết rằng đó là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, còn nguyên tem 100%. Nhưng cuối cùng nhà họ Lâm đã đánh bại đồng thời nuốt chửng thế lực của nhà họ Lương, và đã có được Lương Hồng Ngọc.”
“Lâm Đào, cậu ba đời thứ hai của nhà họ Lâm đã cưới Lương Hồng Ngọc. Đổi lấy một em trai và một em gái của Lương Hồng Ngọc đã được thả ra, khỏi phải ngồi tù. Thế nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, vào đêm tân hôn của Lâm Đào và Lương Hồng Ngọc, còn chưa kịp động phòng thì Lâm Đào đã chết đột ngột. Lương Hồng Ngọc - người đẹp một thời cứ thế biến thành quả phụ.”
Danh Sách Chương: