• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mỹ Huyên run rẩy, quấn lấy cái áo khoác của Giang Dạ, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Bảy người đàn ông mặc đồ đen đang kêu r3n trên mặt đất đều đã bị đâm mù mắt.

Cảnh tượng đẫm máu này quả thực khiến cô ấy không thể nhẫn tâm nhìn thẳng.

Giang Dạ thật tàn nhãn, hoàn toàn khác với con người kín đáo thường ngày.

Nhưng cô ấy cũng biết, sở dĩ Giang Dạ làm như vậy hoàn toàn là vì cô ấy. Bởi vì những người này đã nhìn thấy cảnh l0ã lồ của cô ấy, khinh nhờn cơ thể cô ấy.

Nghĩ đến đây, cô ấy không còn sợ hãi nữa mà vứt bỏ sự mềm lòng của mình. Cô ấy không ngừng tự nói với bản thân rằng những người này đáng đời, tất cả đều là trừng phạt đúng tội.

Cho dù đó là Giang Dạ không đứng đắn hay Giang Dạ tàn nhấn.

Tất cả đều là Giang Dạ. Là Giang Dạ đã khiến cô ấy mê muội.

Lông mày Tô Tuyết càng nhíu sâu hơn.

Bản thân cô ấy cũng có luyện võ, khả năng chiến đấu cũng không tệ lắm.

Nhưng dựa trên những gì chứng kiến hôm nay, chỉ có thể nói công phu của Giang Dạ thực sự đáng sợ.

Đây là Giang Dạ sau khi mất trí nhớ.


Nếu Giang Dạ có thể hoàn toàn nhớ lại quá khứ, đặc biệt là ký ức về công phu, thế thì quả thực không cách nào tưởng tượng được sức chiến đấu sẽ k hủng bố đến mức nào.

Từ lúc này trở đi, cô ấy lại bắt đầu tò mò.

Thân phận của một Giang Dạ mạnh như vậy trước khi mất trí nhớ là gì?

Tại sao anh mạnh như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị mất trí nhớ?

Lý do thực sự khó có thể tưởng tượng.

Mà cô ấy mất nửa năm vẫn không hề lường được anh chàng sâu thâm khó dò này.

"Cầu xin anh, tha cho tôi!"

Giữ lại chút ý thức cuối cùng, Lâm Thế Hào buông bỏ mọi tư thái, mở miệng xin tha với Giang Dạ.

Mặc dù anh ta là một tay xã hội đen, đã làm nhiều việc tàn ác và tàn nhẫn, nhưng so với ma quỷ như Giang Dạ, anh ta chẳng là gì cả.

Anh ta không muốn chơi nữa, trò này anh ta không chơi nổi.

Gây rắc rối cho chị em nhà họ Tô là một việc làm cực kỳ ngu ngốc.


Bây giờ anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi địa ngục này.

"Thả mày đi? Tao thấy mày năm mơ còn chưa tỉnh nhỉ!"

Lời nói lạnh lùng của Giang Dạ lập tức khiến lòng Lâm Thế Hào lạnh như tro tàn.

Bây giờ trò chơi đã bắt đầu, sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy.

Giang Dạ nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ, nheo mắt nói: ", mọi chuyện cuối cùng cũng phải kết thúc, thế thì tao cho mày một cơ hội! Đây là tầng bảy, tao sẽ ném mày xuống, có thể sống sót hay không thì phải xem mạng mày có cứng hay không rồi."

Lâm Thế Hào hoàn toàn sợ hãi. Tâng bảy!

Với tình trạng hiện tại của anh ta, nếu rơi xuống chắc chắn sẽ chết.

Anh ta hoảng sợ, liều mạng vùng vẫy và hét lên trong tuyệt vọng: "Không được, như vậy tôi sẽ chết. Nếu tôi chết, nhà họ Lâm sẽ không tha cho anh. Anh như vậy là đang tự làm hại chính mình đấy!"

"Yên tâm, mày không cần lo lắng cho tao!" Giang Dạ nheo mắt, thản nhiên nói: "Chỉ cần tao không muốn, không ai có thể làm gì tao, huống chỉ là giết tao! Cho dù bên ngoài có hàng trăm cảnh sát vũ trang súng thật đạn thật! Cho nên, tao không hề có một chút áp lực nào khi giết mày! Bây giờ tâm trạng tao. rất không tốt, đừng nói là muốn giết mày mà tao còn đang suy nghĩ có nên đến nhà mày, gi ết chết hết đám súc sinh trong nhà mày, coi như trừ hại cho dân hay không! Bởi vì tao khá chắc chắn, cả nhà mày có lẽ chẳng có mấy ai tốt lành gì!"

Tên ngốc này đến giờ còn muốn dùng nhà họ Lâm hù doạ anh.

Nếu sợ nhà họ Lâm thì anh đã không lội vào vũng bùn này.

Bây giờ anh hoàn toàn có thể kiêu ngạo mà chẳng cần kiêng ky gì cả.

Thứ nhất, thực lực cường đại. Thứ hai, không có quá nhiều vướng bận. .



Chọc giận anh thì coi như xong rồi. Dù sao thì ở trong nước, không ai có thể bắt được anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK