Nửa giờ sau, Giang Dạ đã lên xe thương vụ của Lôi Báo.
Xe rất rộng rãi và sang trọng. Ngoài ra còn có bàn chuyên để uống rượu. Trên kệ bên cạnh có vài chai rượu ngoại.
Trong miệng Giang Dạ là một điếu thuốc Hầu Vương, trông có vẻ không hợp với chiếc xe sang trọng này.
"Chu Đại Bằng đâu?" Giang Dạ hỏi.
Lôi Báo nói: “Tôi có một người bạn đáng tin cậy ở đồn cảnh sát, chức vụ không thấp. Tôi đã bảo Chu Đại Bằng cầm bằng chứng ghi âm đi tìm người bạn đó rồi! Một khi phía cậu có vấn đề gì thì lập tức để người bạn đó hành động, triệu tập Lâm Thế Văn!"
Giang Dạ rất hài lòng với sự sắp xếp của Lôi Báo.
Cũng chính vì điều này mà anh mới có thể tiếp tục duy trì uy thế của mình trước mặt nhà họ Lâm.
Anh khẳng định lại lần nữ: Nghị viên Hoàng thật sự sẽ không giúp đỡ nhà họ Lâm chứ?”
Điểm này rất quan trọng. Nó gần như quyết định liệu anh có thể tiếp tục đấu với nhà họ Lâm hay không.
“Chắc là không đâu” Lôi Báo nói: “Thế lực của nghị viên Hoàng có thể nói là số một số hai ở Tân Tây. Hơn nữa lại là thế lực địa phương nên càng đáng sợ hơn! Nhưng ông ta rất ít khi tham gia vào cuộc đấu của các thế lực khác, chỉ duy trì sự cân băng thích hợp!"
Giang Dạ yên lặng gật đầu.
Hai chữ “chắc là" của Lôi Báo khiến anh cảm thấy như bị một tảng đá chặn lại.
Nghèn nghẹn. Một lúc sau, xe chạy vào chính viện tỉnh.
Giang Dạ đi theo Lôi Báo, do một thư ký dẫn đường, đến văn phòng của nghị viên Hoàng.
"Chào lão Hoàng!"
Bước vào văn phòng, Lôi Báo ngày thường vốn vô cùng uy nghiêm cúi người xuống. Ông ta chủ động bước tới bắt tay một ông già lịch lãm với mái tóc đã bạc một nửa.
Ông già đó không ai khác chính là nghị viên Hoàng, Hoàng Quốc Duy. Ông ta đeo kính vuông, dáng vẻ mọt sách.
"Sếp Lôi, đã lâu không gặp!"
Hoàng Quốc Duy đứng dậy, mỉm cười bắt tay Lôi Báo.
Sau đó ông ta đưa mắt nhìn về phía Giang Dạ, chủ động đưa tay phải ra: "Nói vậy vị này nhất định là cậu Giang Dạ rồi.
Gòn trẻ tuổi thật!"
Giang Dạ rất bình tĩnh, trong lòng đã có nhận định về Hoàng Quốc Duy.
Khéo đưa đẩy, cáo già!
Anh bắt tay với Hoàng Quốc Duy, nheo mắt cười: "Xin chào lão Hoàng, cứ gọi tôi là Tiểu Giang được rồi!"
Trước mặt Hoàng Quốc Duy, dù thế nào đi nữa, anh vẫn phải giữ thái độ khiêm tốn. Thứ nhất, đối phương quyền cao chức trọng. Thứ hai, đối
phương cũng coi như là trưởng bối.
Đối với những trưởng bối không phải là kẻ thù, anh có thể duy trì sự tôn trọng tối thiểu như một thanh niên ba tốt.
Lâm Phong Hà mang vẻ tức giận cũng đứng dậy, u ám nói: "Giám đốc Lôi, không ngờ sếp lớn như ông cũng bắt đầu trông trẻ như giáo viên mẫu giáo rồi!"
Lời này vừa dứt, lập tức dấy lên mùi thuốc súng nồng nặc. Câu nói này thực tế thì nhằm vào Giang Dạ.
Lôi Báo đột nhiên cảm thấy không vui, đang định đáp trả. Nói Giang Dạ thì chẳng khác gì tát vào mặt ông ta.
Danh Sách Chương: