• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất nhiên là đối với một kẻ nghiện rượu như Lưu mù, chưng cất chắc chắn không nhanh bằng uống nên bình thường ông ta hay cầm bình rượu đi ké rượu khắp nơi.

Lưu mù cười hắc hắc nói: “Uống hết rồi. Rắn khó bắt, mấy. thứ khác thì không có tiền mua, chờ ké của cậu chút thôi!”

Giang Dạ càng không nói nên lời. Mặt dày như vậy, hoàn toàn không che giấu chút nào mà.

Đang muốn chửi vài câu, anh chợt nhìn thấy nụ cười ấm áp tràn đầy trên mặt Ninh Vinh Vinh. Lời th ô tục vừa ra khỏi miệng đã bị nuốt trở lại.

Một lúc sau, Chu Đại Bằng gõ cửa đi vào.

Cả hai tay đều đầy ắp, không biết vừa rồi gõ cửa bằng gì nữa. Dưới nách anh ta còn kẹp hai bình Kiếm Nam Xuân.

Giang Dạ đang muốn giới thiệu Chu Đại Bằng thì đã nhìn thấy Lưu mù cười ha hả đi tới, đón Chu Đại Bằng vào.

"Người anh em đầu trọc này thoạt nhìn đã biết là người cẩn thận. Mau ngồi xuống đi, cầm mệt không, để tôi cầm giúp cậu!"

Sự nhiệt tình của Lưu mù khiến Chu Đại Băng hoang mang. Anh ta liếc mắt nhìn Giang Dạ, chỉ có thể cười hùa.


Anh ta đang thắc mắc, với thân phận của Giang Dạ sao. lại phải sống trong ngôi nhà đổ nát thế này?

Sao lại có một ông già bẩn thỉu như vậy? Cô gái này trái lại cũng rất xinh đẹp và trầm tĩnh!

Trong lòng nghi hoặc, song anh ta không dám hỏi nhiều, chỉ có thể thành thật đặt đồ đạc xuống rồi bắt đầu khui rượu.

Đồ ăn rất phong phú, bốn món nóng, bốn món lạnh. Vả lại đều là món ngon.

Có thể biểu hiện trước mặt Giang Dạ, tiêu một chút tiền hoàn toàn chẳng nhäm nhò gì với Chu Đại Băng.

Ninh Kiến Dân đi ra ngoài bán mì xào, bàn ăn chỉ có bốn người.

Ninh Vinh Vinh tao nhã, Lưu mù thì ăn ngấu ăn nghiến. Chu Đại Băng vẫn cau mày, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, không ngừng dọn bàn. Ngoài ra, tửu lượng của anh ta còn hơi kém.

Mới uống một chút đã cảm thấy chóng mặt, bắt đầu nói nhiều hơn.

Trong lúc đó còn hát một bài "Tin vào chính mình"! Nói chứ giọng hát thực sự không tệ!

Cứ như vậy, quá ba tuần rượu.

Liễu mù lén trộm một bầu rượu rồi chạy về phòng.

Chu Đại Bằng còn muốn uống nữa nhưng bị Giang Dạ ngăn lại.



Giang Dạ nói với Chu Đại Bằng mặt đã đỏ au: "Sau này nhớ kỹ, trên bàn rượu của tôi, khi chưa có sự cho phép của tôi thì không được mê rượu, khả năng uống rượu của cậu quá

kém, rất dễ hỏng việc!"

Bây giờ đã nhận đàn em, ngoài nuôi dưỡng thì còn cần phải dạy dỗ.


Nhìn thấy vẻ mặt có chút lạnh lùng của Giang Dạ, Chu Đại Bằng lập tức đứng dậy. Rượu cũng bay biến hơn phân nửa.

"Dạ dạ dại" Anh ta gật đầu thật mạnh. Giang Dạ lại nói: "Được rồi, cậu về trước đi, mười giờ sáng. mai chờ tôi ở cửa ngân hàng Phong Hối ở đường Bắc, tôi sẽ chuyển một trăm triệu cho cậu!"

"Một trăm triệu?"

Đôi mắt Chu Đại Bằng mở to như quả trứng, còn tưởng tai mình nghe nhầm.

Giang Dạ uống một ngụm rượu, vẫy tay: "Được rồi, đi nhanh đi. Sáng mai đừng đến muộn, nếu không tôi sẽ phế cậu!"

Chu Đại Bằng gật đầu liên tục, mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác rời đi.

Một trăm triệu! Cả đời anh ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến thế!

"Vinh Vinh, những người cần rời đi đều đã đi rồi. Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nói chuyện với eml”

Sau khi thở hắt ra một hơi đầy mùi rượu, toàn thân Giang Dạ thả lỏng, hoàn toàn yên tĩnh lại.

Sống quá cô đơn và mệt mỏi, lại quá ngụy trang, chỉ có lúc này anh mới có thể mượn rượu tâm sự một chút với em gái Ninh Vinh Vinh.

Anh đưa trà cho Ninh Vinh Vinh, lại một mình uống thêm một chén nữa: "Cha em là người thân cận nhất của anh, nhưng ông ấy là người thành thật, có mấy lời nói với ông ấy cũng không tiện! Lưu mù không đáng tin cậy, lời trong lòng của anh Giang cũng chỉ có thể nói với eml"


Trên thế giới này, có lẽ anh là người cô độc nhất rồi. Không tên, không thân phận, không ký ức.

Cũng không ai có thể hiểu được anh.

Phải rồi, ngoại trừ Ninh Vinh Vinh.

Ninh Vinh Vinh tuy mới mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba nhưng thực sự rất thông minh và lanh lợi.

Chỉ cần anh mở miệng, tâm sự, kể chuyện, nói ra những tưởng tượng của mình, Ninh Vinh Vinh đều hiểu.

Vả lại cô ấy luôn có thể xoa dịu tâm hồn anh bằng những lời nói dịu dàng nhất.

"Anh Giang, em biết anh sắp từ biệt cuộc sống bình yên, đi tìm cuộc sống chân chính thuộc về mình! Cuộc sống như vậy có thể ly kỳ, có thể đây nguy hiểm, có thể khiến người ta sục sôi nhiệt huyết, nhưng chắc chẳn không phải bình thường! Chính vì không bình thường như vậy nên mới thực sự là cuộc. sống của anh! Bởi vì từ lâu em đã biết anh Giang là người khác biệt nhất trên thế giới này, cho nên cuộc sống của anh Giang nhất định cũng khác biệt và thú vị nhất!”

Ninh Vinh Vinh nhẹ giọng nói, nhưng vừa mở miệng đã khiến Giang Dạ cảm giác được.

Đó là tri âm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK