Bọn chúng tiến lên, khuôn mặt gian tà trông vô cùng nguy hiểm.
Tuy biết là nguy hiểm đang gần kề nhưng Lưu Tĩnh vẫn không hề nao núng hay sợ hãi, cô luôn tin tưởng vào người bạn tốt của mình.
Quả nhiên Nam Tịch Viên không phụ vào niềm tin của Lưu Tĩnh. Chỉ nhanh như chớp cô đã xoay xoay cổ tay vài cái, dây trói bị đứt rơi xuống đất.
Cô vội đứng dậy, ánh mắt tàn khốc nhìn từng tên đàn ông trước mặt mình. Không đợi chúng tên tiếng thì cô đã chuyển động thân thể, bàn tay nhỏ bé siết chặt thành quyền.
Nam Tịch Viên xoay vài vòng và tung cú đánh vào những tên côn đồ kia, chỉ chưa đầy năm phút bọn chúng đã bị hạ gục và nằm la liệt dưới đất kêu than.
"Em... em gái, xin tha cho chúng tôi, chúng tôi sai rồi, không dám như vậy nữa..." Tên cầm đầu hốt hoảng van xin, gã mếu máo khóc không ra nước mắt.
"Gọi tao là chị Viên." Tịch Viên khom người xuống vặn cổ tay tên cầm đầu thật mạnh, bắt ép gã phải phục tùng mình.
Gã đàn ông cực mì sợ hãi mà nhanh chóng gật đầu gọi liên tục: "Chị Viên, chị Viên, xin chị tha cho tụi em..."
Những tên khác cũng gọi không ngừng, khuôn mặt ai nấy đều chẳng giấu nổi sự đau đớn. Bọn chúng không ngờ rằng cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình lại có thân thủ tốt như vậy. Nhưng lúc đầu vì sao cô lại yên phận mà chấp nhận chịu trói để đến tận đây chứ? Vậy mà bọn chúng tưởng cô yếu đuối, đúng là có mắt như mù!
"Tụi bây nằm đây chờ, tên nào dám bỏ chạy thì đừng trách tao vô tình." Nam Tịch Viên đấm một quyền vào bụng tên cầm đầu khiến gã phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Bấy giờ cô mới bước sang cởi trói cho Lưu Tĩnh và cất giọng quan tâm: "Cậu không bị đau chứ?"
"Không đau." Đây là lần đầu tiên Lưu Tĩnh thấy cô hung ác như vậy, hành động của cô vô cùng dứt khoát và mang lại sự uy hiếp không hề nhỏ đến với bọn côn đồ. Nhưng Lưu Tĩnh e dè cô, cô ấy lắc đầu mỉm cười vì sự quan tâm của Tịch Viên dành cho mình.
"Để cậu chịu khổ rồi." Nam Tịch Viên đau lòng đỡ Lưu Tĩnh đứng dậy, lúc trước khi bị bắt đến đây cô đã cố tình chịu trói để tìm ra kẻ đứng sau lưng. Bây giờ đã tìm được nên cô không cần phải vòng vo nữa.
Vừa đỡ Lưu Tĩnh đứng lên thì cô liền chiếm tầm nhìn sang Tố Tư. Ánh mắt hằn lên những tia đỏ như máu trông vô cùng đáng sợ. Hiện tại cô đang rất tức giận, đã đến lúc cô phải báo thù cho con nuôi của mình rồi!
Tố Tư hoàn toàn không lường trước được cảnh tượng diễn ra trước mắt, ả kinh ngạc nhìn Tịch Viên đang đứng oai nghi trước mặt mà bất giác sợ hãi.
Hai bàn tay Tố Tư bấu chặt vào đùi, cả người ả nhanh chóng đổ đầy mồ hôi nhưng chẳng hiểu sao ả không nóng nực mà chỉ cảm thấy sống lưng ả lạnh toát.
"Sợ cái gì, chẳng phải mày muốn giết tụi tao lắm sao? Lúc nãy thì hùng hồn còn bây giờ co rúm run rẩy, sao không nói gì đi!"
Nam Tịch Viên bước lại gần Tố Tư, cô dùng tay bóp chặt cằm ả. Móng tay cô mới để dài đã đâm sâu vào mặt ả, để lại những vết đỏ đến rướm máu.
Tố Tư hoảng hốt lắc đầu, cô gái trước mặt ả là ai chứ, vì sao lại lợi hại như vậy?
"Xin cô... hãy tha cho tôi, tôi không dám như vậy nữa." Sự sợ hãi nhưng chóng bủa vây lấy Tố Tư, ả như đang rơi vào hố sâu vô tận để đến với nơi tối tăm nhất. Hiện tại, ả rất hãi hùng!
"Tha thứ? Mày có nghĩ cũng đừng hòng!"
Nam Tịch Viên quật mạnh Tố Tư một cái, chỉ trong giây lát ả đã nằm quằn quại trên đất. Sức lực của cô không phải nhẹ, cái quật này đảm bảo mạnh hơn gấp mấy lần Tố Tư xô Lưu Tĩnh ngã.
"A..." Vì đau đớn, Tố Tư cuộn người lại như con tôm luộc, khuôn mặt ả nhăn nhó đến cực điểm.
"Quỳ xuống dập đầu xin lỗi tiểu Tĩnh cho tao!" Nam Tịch Viên nắm lấy tóc ả, thô bạo kéo ả ngồi dậy.
Lại một sự đau đớn bất ngờ xảy đến với mình khiến da đầu Tố Tư tê rần, ả vừa chật vật ngồi dậy nhưng sau đó lại bị Nam Tịch Viên ép, ả đành quỳ gối trước mặt Lưu Tĩnh.
Nam Tịch Viên hành hạ ả một cách tàn nhẫn, Tố Tư không thể không sợ hãi. Ả co rúm người, nhanh chóng dập đầu trước mặt Lưu Tĩnh van xin: "Lưu Tĩnh, chị sai rồi, xin em tha thứ cho chị."
Lưu Tĩnh như nghe được chuyện nực cười nhất, xin lỗi sao, Tố Tư là đang dập đầu xin lỗi cô ư?
Nhưng vậy thì thế nào, chỉ vài cái dập đầu làm sao cô có thể tha thứ cho ả? Con của cô đã mất, mối thù sâu đậm thế này sao có thể quên đi chứ?
"Không ngờ Tố Tư cô cũng có ngày hôm nay. Muốn tôi tha thứ ư, vậy hãy đến tạ tội với đứa nhỏ vô tội đã bị cô giết hại!" Lưu Tĩnh đanh thép trả lời, cô ấy siết chặt tay thành nắm đấm vì quá giận.
Tố Tư tiếp tục dập đầu van xin, ả khóc lóc không ngừng, khuôn mặt vì sợ hãi nên đã trắng bệch, trán bắt đầu chảy ra một dòng máu màu đỏ thẫm.
"Đã làm thì tự chịu, không ai cứu được mày!" Nam Tịch Viên đập mạnh đầu Tố Tư xuống, sau đó quay sang bọn côn đồ đang nằm trên đất mà cất giọng lạnh như băng: "Một là chết, hai là tất cả tụi bây phải cường bạo nó."
Nói xong, nhanh như tia chớp Nam Tịch Viên lấy phi đao trong người ra, cô chỉ phóng một cái cây tiêu nhọn hoắc kia liền cắm cạnh đầu tên mập kia. Hành động này chính là đang uy hiếp bọn họ, để xem ai dám phản kháng?
Bọn côn đồ sợ hãi gật đầu lia lịa: "Vâng, chị Viên, em chọn điều thứ hai." Sau đó nhanh chóng bò dậy và tiến lại gần Tố Tư.
"Không, đừng như vậy..." Tố Tư thét lớn nhưng chỉ vô dụng, ả không thể chạy thoát.
"Điều này cũng do mày thích thôi, cố mà tận hưởng nhé." Nam Tịch Viên nhếch môi khinh bỉ, ánh mắt chán ghét lướt đi nơi khác.
Tố Tư la thét không thôi nhưng bọn đàn ông vẫn cứ không buông tha, chúng xem ả như miếng mồi mà giành giật lấy. Hiện tại Tố Tư chỉ cảm thấy buồn nôn và kinh hãi.
Bị một đám đàn ông cưỡng bức, Tố Tư không thể chống cự.
Những tên đàn ông xé áo ả ra, một tên thì sờ ngực, một tên thì vuốt ve da thịt ả, một tên thì đâm sâu vào người ả, một tên thì biến thái hơn đưa vật ***** **** vào miệng ả, bắt ả ngậm chặt lấy.
Tố Tư la thét liên tục cầu mong bọn chúng sẽ dừng lại, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
"Mạnh tay vào, tốt nhất là cho cô ta sống không bằng chết. Nếu không các người chỉ có một kết cục!" Nam Tịch Viên cảnh cáo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn bà bê bết trên mặt đất mà nở nụ cười tàn nhẫn.
Một khi cô đã độc ác thì đừng ai có thể ngăn cản được hành động của cô, dám động đến Lưu Tĩnh thì kết cục của ả chỉ có sự thảm hại!
Những tên đàn ông nghe được yêu cầu của cô thì tiếp tục mạnh bạo hơn, chúng cứ thế cấu xe Tố Tư không ngừng nghỉ.