Đúng vậy, anh đang ghen. Nhất là những lúc cô nhắc đến Chân Đông Kình, cái tên đó được thốt ra từ miệng cô như một vũ khí sắc bén đâm vào trái tim anh, khiến anh khó chịu không thôi.
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên liền kéo cô đứng dậy, song cũng đưa tay tháo đi chiếc quần cô đang mặc xuống. Cuối cùng là bế cô vào phòng tắm.
Nam Tịch Viên vẫn chưa định hình được câu nói vừa rồi của Lục Dĩ Thiên nên khuôn mặt cứ thế trở nên ngây dại. Khi nãy cô không nghe lầm chứ, anh nói anh sẽ ghen ư?
Lục Dĩ Thiên cũng biết ghen nữa à?
Nhưng tại sao lại ghen, cô có là gì của anh đâu chứ!
Chẳng lẽ là anh đã thích cô rồi ư, điều này có thật không vậy?
Cô thắc mắc lắm, rốt cuộc anh có thật sự để tâm đến cô hay không?
Lục Dĩ Thiên thả Nam Tịch Viên vào bồn nước đã được chuẩn bị sẵn, tuy nhiên mực nước chỉ vừa đến bụng của cô mà thôi. Bởi nếu nước dâng cao quá thì sẽ chạm vào vết thương ở phía sau lưng.
Người đàn ông ngồi trên thành bồn, anh lấy khăn tắm rồi bỏ vào nước ấm sau đó vắt ráo và đưa về phía thân thể ngọc ngà của Nam Tịch Viên bắt đầu lau nhẹ nhàng.
"Lục Dĩ Thiên, từ khi nào anh lại chuyển sang phục vụ người khác vậy?"
Nam Tịch Viên thấy đôi mắt của anh chỉ ánh lên sự chăm chú chứ không hề có một tí dục vọng nào trong đấy, thế nên cũng im lặng để anh lau cho mình từng chút một. Cô cũng không phản kháng nữa, chỉ là cô không hiểu, hà cớ gì Lục Dĩ Thiên lại muốn hầu hạ cô chứ?
"Em không bài xích và ngại ngùng khi được tôi tắm cho, có phải đã dần quen rồi không?" Lục Dĩ Thiên không trả lời câu hỏi của cô mà đã hỏi ngược lại cô, bàn tay vẫn lau đều đặn như cũ, tiếp tục đưa khăn di chuyển nhẹ nhàng từ ngực cho đến lưng.
"Anh... anh đừng có tưởng bở, nếu anh không ép người quá đáng thì tôi cũng không cần phải phục tùng anh." Nam Tịch Viên không vui, còn lâu cô mới có ý nghĩ đó!
"Tịch Viên, em thật sự rất đẹp." Lục Dĩ Thiên quét mắt nhìn từ trên xuống dưới cơ thể của Nam Tịch Viên, cuối cùng lại đúc kết một câu khen ngợi thật lòng.
Trận kích tình đêm qua anh đã để lại vô số dấu hôn trên người cô, xương quai xanh, ngực, bụng, eo, lưng, đùi, mông... dường như không có nơi nào là đôi môi anh không đi qua. Cơ thể của cô vốn đẹp, khi xuất hiện nhiều vết hôn đỏ chói càng lại thêm quyến rũ hơn.
Lục Dĩ Thiên càng nhìn lại càng cảm thấy thành tựu vì kiệt tác xuất sắc của mình.
Nam Tịch Viên bị anh nhìn đến mức hai má trở nên đỏ ửng, cô vội vàng đưa tay che đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào thân thể cô của Lục Dĩ Thiên.
"Anh không được phép nói như thế, cũng không cho nhìn nữa."
Từ trước đến nay, người có thể quan sát cận cạnh và đụng chạm vào thân thể của Nam Tịch Viên cũng chỉ có duy nhất một mình Lục Dĩ Thiên, anh hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi của cô nhưng cô đều cho qua tất cả. Nam Tịch Viên tự hỏi, có phải là cô dễ dãi quá rồi không?
Dù sao cô cũng là con gái, nói chính xác hơn là một người phụ nữ, nhưng dù thế nào thì cô cũng rất ngại ngùng khi đối mặt với ánh nhìn như muốn xuyên thấu của anh, thật muốn đuổi anh đi quá!
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của người đàn ông, Lục Dĩ Thiên nắm lấy tay Nam Tịch Viên và kéo xuống, anh lần nữa nhìn cô bằng đôi mắt đầy thâm tình:
"Điều tôi nói không đúng sao mà lại không cho nói nữa?"
"Lục Dĩ Thiên, không phải nói anh không có hứng thú với phụ nữ sao, hà tất phải chọc tức tôi như vậy?" Ánh mắt đó của anh là ý gì chứ, thật khiến cho cô chẳng hiểu nổi, lòng cũng dâng lên cảm giác không thoải mái.
"Ai nói tôi không có hứng thú với phụ nữ?" Lục Dĩ Thiên ghé mặt lại gần tai Nam Tịch Viên, anh cười khẽ: "Hiện tại nó đang rất muốn em đấy, em có tin không?"
Những lời ám muội mà Lục Dĩ Thiên vừa thốt ra lại khiến Nam Tịch Viên ngượng ngập nhiều hơn, đôi mi cong vút nhẹ chớp vài cái. Cô lắp bắp:
"Anh... anh đừng hễ là có cái ý định đó. Lục Dĩ Thiên, anh đi ra đi, tôi muốn tự thay đồ!"
"Được."
Nam Tịch Viên tưởng Lục Dĩ Thiên sẽ không nghe theo, nào ngờ anh lại đứng lên và rời đi ngay mà chẳng hề xoay đầu lại lần nào. Chẳng hiểu vì sao anh lại sáng nắng chiều mưa như vậy, đôi lúc nói mãi không nghe, đôi lúc vừa nói một câu đã thực hành tức thì.
Nam Tịch Viên thấy khó hiểu nhưng cũng thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng, mất đi sự có mặt của Lục Dĩ Thiên là điều tốt, vậy thì cô sẽ không bị đôi mắt sắc bén đó nhìn chăm chú nữa rồi.
Nam Tịch Viên chầm chậm đứng dậy rồi bước ra khỏi bồn tắm, theo phản xạ tự nhiên cô liền đưa tay lên với lấy khăn tắm được vắt trên móc rồi bắt đầu lau người mình. Hương thơm từ chiếc khăn tỏa ra khiến Nam Tịch Viên ngỡ ngàng, đây là mùi hương đặc trưng trên cơ thể của Lục Dĩ Thiên, đương nhiên chiếc khăn này cũng là của anh.
Lúc nãy Nam Tịch Viên đã quên mất rằng cô đang ở tại phòng của Lục Dĩ Thiên, nhưng cũng ngộ nghĩnh thật, hà cớ gì anh lại đưa cô đến phòng anh chứ? Giờ thì hay rồi, làm sao để đi ra ngoài lấy đồ đây?
Chiếc khăn trên tay Nam Tịch Viên rất rộng, vậy nên cô có thể thuận lợi quấn nó ngang ngực. Khăn dài xuống tới đùi, đủ để che đi những nơi kín đáo.
Cô mở cửa phòng tắm rồi bước ra phòng ngủ, lại chẳng thấy Lục Dĩ Thiên đâu, cô đoán chắc có lẽ là anh đã xuống lầu rồi. Nam Tịch Viên đi chầm chậm tiến về phía trước, cô áp tai vào cửa để nghe tiếng động bên ngoài.
Giờ đây trời đã tối nên chắc sẽ không còn ai ở đây, nghĩ thế nên Nam Tịch Viên liền có ý định mở cửa phòng anh để trở về phòng mình, nhưng nào ngờ cánh cửa đã bị mở ra trước, Lục Dĩ Thiên nhanh chóng bước vào.
Lục Dĩ Thiên thấy Nam Tịch Viên đứng chân trần trên sàn nhà thì nhíu mày, "Sao em lại ra đây?"
Anh đóng cửa lại xong thì bế thốc cô lên, ngay sau đó đã đến giường và đặt cô ngồi xuống. Nam Tịch Viên nhìn thấy quần áo của mình được Lục Dĩ Thiên cầm trên tay mới hiểu ra hành động rời đi vừa rồi của anh, hóa ra là vì muốn lấy đồ cho cô.
"Lần sau đừng đi trên sàn nhà nữa, lạnh chân sẽ mắc bệnh đấy." Lục Dĩ Thiên dịu dàng dặn dò một câu, anh đưa tay gỡ lấy chiếc khăn tắm trên người cô ra rồi bắt đầu mặc áo vào cho cô.
"Tôi... tôi có thể tự làm được." Nam Tịch Viên bị sự quan tâm này làm cho cảm động, cô không nghĩ Lục Dĩ Thiên lại có một mặt ấm áp như vậy, nhìn anh giờ đây rất ôn nhu, rất giống một người bạn trai đang lo cho bạn gái.
Nghĩ đến đây Nam Tịch Viên liền lắc đầu, sao cô lại liên tưởng cảnh đó được chứ, thật là! Cô và Lục Dĩ Thiên sao có thể, đúng là ngốc thật.
"Em ngồi yên." Lục Dĩ Thiên không cho cô cơ hội phản kháng, anh từ từ chậm rãi mặc quần áo vào cho cô, xong xuôi mới để cô nằm xuống giường của mình và đắp chăn cho cô.
"Anh..." Nam Tịch Viên không hiểu ý tứ trong hành động này của anh rốt cuộc là gì, Lục Dĩ Thiên muốn cô ngủ ở phòng của anh luôn sao?
"Trời đã muộn rồi, di chuyển không tiện. Em ngủ tại đây luôn đi." Anh bình thản giải đáp thắc mắc cho cô.