• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tịch Viên, tôi không muốn uy hiếp em." Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại mang đầy quyền uy của vị lão đại khét tiếng. Hễ anh đã quyết định gì rồi thì đừng ai có thể ngăn cản được anh.



"Uy hiếp, anh định sẽ làm gì?" Cô nhếch môi khinh thường, anh giết cô chắc?



Bạc môi cương nghị của người đàn ông khẽ thốt ra vài từ:



"Nói cho ba em biết địa chỉ của em."



Nam Tịch Viên không thể nói lý với anh, bởi chẳng có ai lại vô lý đến mức quá đáng như vậy cả:



"Anh có giỏi thì làm, tôi không sợ! Bất quá tôi sẽ đến tìm Chân Đông Kình giúp đỡ."



Nam Tịch Viên cảm thấy tức giận quá, được thôi, nếu anh không giúp cô nữa thì chẳng phải còn có Chân Đông Kình sao? Anh ta vì muốn báo ơn nên đã đề nghị cô về Chân gia sống, Lục Dĩ Thiên còn giữ thái độ đáng ghét đó nữa thì cô sẽ rời đi ngay!



Lục Dĩ Thiên nghe được cái tên "Chân Đông Kình" thì cơn lửa giận bỗng bùng phát dữ dội, đôi mắt chim ưng sáng quắc cũng trở nên sắc lạnh hơn, "Vậy thì đổi cách thức khác, em có tin rằng tôi sẽ 'yêu' em ngay bây giờ không?"



Từ "yêu" vừa được phát ra từ miệng anh làm sao Nam Tịch Viên không biết nó mang ý nghĩa gì, cô siết chặt tay, căm phẫn nhìn anh không chớp mắt.



Lúc đầu anh nào để tâm đến cô như vậy, nhưng chẳng hiểu sao hiện tại lại trở nên lưu manh như thế này!



Lục Dĩ Thiên biết Nam Tịch Viên bị anh dọa sợ và sẽ không phản kháng nữa nên liền đưa tay về phía cô, sau đó anh bắt đầu cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân trên người cô ra.



Lục Dĩ Thiên ngạc nhiên khi vừa tháo mấy cúc áo của cô, "Nam Tịch Viên, em không có mặc áo lót?"



Lúc nãy khi bế cô lên anh có cảm giác ngực mình chạm vào ngực cô liền dâng lên cảm giác mềm mại khó nói nên lời, anh cũng chẳng biết là tại sao lại thế. Nhưng bây giờ mới tường tận hơn, hóa ra là cô không có mặc áo trong.



Chiếc áo ngoài vừa mở ra đã để lộ cảnh xuân tuyệt vời, trên ngực cô còn in lại biết bao nhiêu dấu hôn đỏ chói, tất cả đều do Lục Dĩ Thiên gây ra, nghĩ đến thôi thì Nam Tịch Viên đã bực dọc. Có lẽ các bác sĩ khi phẫu thuật cho cô đã thấy được cảnh này, thật là ngại quá đi mất!



"Anh không thấy sao mà còn hỏi?" Khuôn mặt Nam Tịch Viên đỏ bừng, hai má cũng nóng ran khó chịu. Chuyện gì cô cũng yếu thế và phải chấp nhận để Lục Dĩ Thiên muốn làm gì cũng được, thế nên cô chẳng cam tâm tí nào.



"Vậy mà em còn ngồi nói chuyện với Chân Đông Kình lâu như vậy ư?" Người Lục Dĩ Thiên tỏa ra sát khí nồng nặc.



Nam Tịch Viên nghe ra sự không hài lòng trong lời nói của anh, nhưng rốt cuộc là anh bị làm sao vậy chứ, là do bản thân anh có vấn đề ư?



"Chứ tôi biết phải làm sao, vết thương sau lưng không thể mặc áo ngực được." Cô tức cười quá, người đàn ông này rốt cuộc đã ăn trúng thứ gì vậy, có cần phải như thuốc nổ thế không?



"Em cũng không biết nằm xuống, lại ngồi đối diện với Chân Đông Kình, lỡ anh ta thấy thì thế nào?"



Nghe Lục Dĩ Thiên nhắc nhở Nam Tịch Viên mới để ý đến, nhưng có lẽ Chân Đông Kình không thấy gì từ cô đâu, bởi dù sao chiếc áo dành cho bệnh nhân này cũng khá dày. Chẳng phải Lục Dĩ Thiên cũng không phát giác đó sao?



Mặc dù suy nghĩ là thế nhưng Nam Tịch Viên lại thốt nên lời khác, cô nghênh mặt tỏ đầy vẻ ương bướng:



"Thấy thì thấy, có gì phải sợ?"



"Em... được lắm!" Lục Dĩ Thiên càng tức giận hơn vì cái thái độ thờ ơ này của cô, hóa ra cô lại không để tâm về việc bản thân có bị lộ cơ thể để người khác thấy hay không, vậy thì anh phải trừng trị cô mới được.



Nghĩ là làm, Lục Dĩ Thiên cởi phanh chiếc áo cô ra, quan sát thấy vết đạn nằm ở lưng bên trái thì liền đẩy cô xuống giường, tuy nhiên bàn tay của anh vẫn đặt ở lưng cô nhằm giúp cô không phải đau đớn.



Nam Tịch Viên vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra và cũng chưa hiểu hành động của anh rốt cuộc là muốn làm gì thì Lục Dĩ Thiên đã nhanh hơn một bước, anh cứ thế há miệng và ngậm lấy một bên ngực của cô thật chặt.



"A..." Nam Tịch Viên bất giác kêu khẽ, ngực lại bị Lục Dĩ Thiên cắn một cái. Cô rên lên thành tiếng, "Ưm, đau..."



Lục Dĩ Thiên vừa hôn vừa mút vào nụ hồng quyến rũ kia, bàn tay anh cũng không ngừng bóp lấy bên ngực còn lại của cô, ngày càng tăng lực.



"Lục Dĩ Thiên, anh mau buông ra!" Nam Tịch Viên chống cự nhưng đã bị anh kìm chặt dưới thân, vả lại hiện tại sức cô cũng đã mất gần hết, muốn phản kháng là chuyện khó như lên trời.



Vì đã bị cô chọc tức nên Lục Dĩ Thiên không có ý định sẽ tha cho cô dễ dàng như vậy, khi đã hành hạ nụ hoa kia đến mức sưng tấy lên thì anh liền chuyển sang nụ hoa còn lại, tiếp tục dày vò. Miệng anh vừa ngậm vừa mút lấy, đầu lưỡi cũng đưa ra liếm láp từng chút một.



Anh thích nhất là bộ phận này của Nam Tịch Viên, mỗi lần ngậm lấy nó anh đều như phát điên lên. Bầu ngực của cô khá to, vừa hấp dẫn vừa quyến rũ, há miệng ra có thể ngậm trọn vẹn được nó. Cảm giác mềm mại khi úp mặt vào khe rãnh mê người của cô thật khiến anh thích thú!



Bàn tay kia cứ nhào nắn một bên ngực của Nam Tịch Viên thành đủ kiểu, khiến cô không chịu được mà nỉ non mãi:



"Ưm... mau buông tôi ra! Á, đau..."



Ấy thế mà người đàn ông không dừng lại, âm thanh "chụt chụt" được phát ra từ miệng anh khiến bầu không khí dường như trở nên ám muội hơn nhiều.



Qua một lúc, sau khi đã thỏa mãn thì Lục Dĩ Thiên mới hài lòng ngẩng đầu dậy, giọng nói của anh đã trầm khàn hơn:



"Tịch Viên, nếu em không bị thương thì sự trừng phạt mà tôi dành cho em sẽ không dừng tại đây."



Nam Tịch Viên tức giận đến nỗi hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô đưa tay che lấy ngực mình rồi quát:



"Anh quá đáng lắm, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Nam Kỷ Dận là bạn tốt của anh, anh lại muốn cưỡng bức em gái của bạn tốt mình sao?"



Nếu Nam Kỷ Dận biết được người bạn tốt của hắn đã làm ra chuyện vô lại này với em gái ngoan của hắn thì hắn sẽ có suy nghĩ gì đây? Nam Tịch Viên chắc chắn nếu cô khóc lóc ỉ ôi và tỏ ra uất ức trước mặt Nam Kỷ Dận thì hắn sẽ làm chủ cho cô, bởi hắn thương cô nhiều hơn bất cứ ai.



Đáy mắt Lục Dĩ Thiên chợt ngưng đọng, anh nhìn cô dõng dạc đáp:



"Tôi cũng không muốn đối xử với em như thế đâu. Nhưng cũng vì em có thái độ không đúng với tôi, tôi không thể bỏ qua."



"Hừm. Thái độ không đúng mà anh nói là gì chứ?" Quá nực cười, chẳng phải trước nay cô vẫn luôn tùy tiện như vậy sao, cớ gì bây giờ anh lại nói ra những lời này? Có phải vì muốn mạo phạm cô nên mới diện lý do lấp liếm cho qua?



"Tịch Viên, thân thể của em chỉ có tôi mới được khám phá mà thôi. Tôi không thích Chân Đông Kình nhìn thấy, em có hiểu không?" Đây là sự thật, Lục Dĩ Thiên chẳng hề thích điều đó một chút nào. Nam Tịch Viên chỉ thuộc về một mình anh mà thôi!



"Vì sao?" Tại sao anh không thích Chân Đông Kình gần gũi với cô, nhưng cho dù là thế thì anh có tư cách gì để áp đặt suy nghĩ của bản thân lên cô?



Phi lý, thật sự rất phi lý!



Cô nhận ra mình đã chẳng thể chịu nổi tính cách lập dị và quái gở này của anh nữa rồi!



"Tịch Viên, vì tôi sẽ ghen."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK