• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.



Nam Tịch Viên mơ hồ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, bỗng dưng cô cảm thấy cả cơ thể mình đau nhức quá, nhất là dưới hạ thân, nó như bị xé rách vậy. Không những thế mà ở khắp các bộ phận trên người cô cũng đều mang đến một cảm giác nhức mỏi không nói nên lời. Và cũng là lúc này cô liền nghĩ đến chuyện tối qua, cả đêm triền miên cùng với Lục Dĩ Thiên.



Tuy hôm qua cô không hề ý thức được chuyện của mình đang làm là gì nhưng sáng nay lại nhớ rất rõ, cô thật sự đã giao thứ quý giá nhất cho Lục Dĩ Thiên rồi...



Nam Tịch Viên không khóc cũng không shock, vì dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ là, có muốn quay lại cũng không thể được. Tuy nhiên cô sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đến như vậy!



"Tỉnh rồi à?"



Nam Tịch Viên vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì một tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai, bấy giờ cô mới biết Lục Dĩ Thiên đang ôm cô từ phía sau, tay anh vẫn đặt trên eo của cô.



Nam Tịch Viên quay sang liếc nhìn Lục Dĩ Thiên một cái, ánh mắt cô trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, cô muốn tách ra khỏi người anh nhưng lại bị anh giữ chặt.



Nam Tịch Viên lạnh giọng ra lệnh:



"Buông ra!"



Lục Dĩ Thiên cười cười, bàn tay còn chạm vào bầu ngực của cô mà trêu đùa. Hành động bất ngờ này khiến Nam Tịch Viên giật mình, cô vừa vung tay lên muốn đánh anh thì đã bị anh giữ chặt lấy, chân cũng kẹp người cô lại.



"Đêm qua rõ ràng là em ngoan ngoãn lắm, sao hôm nay lại như con nhím xù lông thế này?"



"Lục Dĩ Thiên, mau tránh ra!"



Nhớ lại những chuyện tối qua lòng Nam Tịch Viên càng dâng lên từng cơn lửa hận, rõ ràng lúc còn lại một chút ý thức cuối cùng thì cô đã nói rằng bản thân không cần đến sự giúp đỡ của Lục Dĩ Thiên, nhưng anh lại hoàn toàn không nghe điều đó.



Chính vì sự cương quyết của Lục Dĩ Thiên mà Nam Tịch Viên mới không thể khống chế được mình, thế nên lại làm ra những hành động điên rồ kia.



"Tịch Viên, không ngờ em lại có bộ dạng thế này, hoàn toàn khác hẳn đêm qua đấy. Sự nhiệt tình của em đâu mất rồi hả?" Lục Dĩ Thiên cảm thấy thích thú lắm, bàn tay nhẹ véo vào ngực cô một cái, lời nói phát ra cũng đầy ý trêu ghẹo.



Nam Tịch Viên không nhịn được liền xoay người sang định đánh cho Lục Dĩ Thiên một quyền nhưng nào ngờ anh đã nhanh tay hơn, kẹp chặt người cô dưới thân mình.



Nam Tịch Viên tức giận, "Anh..."



"Tịch Viên, rõ ràng tôi là người giúp em, tại sao lại vô tâm như vậy, hửm?"



Lục Dĩ Thiên tự nghĩ, nếu như không có anh thì giờ đây cô đã bị làm nhục bởi ba tên khốn kiếp kia rồi. Nhưng chẳng hiểu làm sao một người có thân thủ tốt như cô lại dễ dàng bị trúng thuốc, đúng là quá sơ suất mà.



Cũng may là anh đã đến kịp, nếu xuất hiện trễ một lúc thì có lẽ anh sẽ hối hận lắm. Một phần là vì Nam Tịch Viên là em gái của Nam Kỷ Dận, còn một phần là vì...



"Giúp tôi? Anh nhìn xem anh đã làm gì trên thân thể tôi?" Nam Tịch Viên tức tối hơn vì cái lý lẽ chẳng ra gì của anh, hai mắt cũng trừng lớn hơn.



Nghe lời oán hờn này của cô bất giác lòng Lục Dĩ Thiên cảm thấy có chút áy náy, anh cong môi:



"Đêm qua là tôi hơi thô lỗ, nhưng cũng vì em quá quyến rũ."



"Anh... khốn khiếp!"



Nam Tịch Viên buông lời mắng mỏ Lục Dĩ Thiên một câu, không ngờ rằng anh lại chẳng hề hấn gì. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ bị bắn một phát vào đầu chết ngay tại chỗ, nhưng là cô thì anh sẽ không tính toán.



Tự dưng lòng anh cảm thấy sảng khoái lắm, thật sự là như vậy!



Nam Tịch Viên nhanh chóng thoát khỏi sự kìm hãm của Lục Dĩ Thiên rồi giành lấy chăn về người mình, cô quấn quanh thân thể sau đó đứng dậy và rời đi, cũng không quên lườm anh một cái rõ rệt.



Người đàn ông thấy cô nổi đóa thì không giấu nổi nụ cười sảng khoái, bộ dáng này cũng quá là đáng yêu đi!



Sau khi đã rời khỏi phòng Lục Dĩ Thiên thì Nam Tịch Viên liền trở lại phòng, cô vội vàng vào phòng tắm và liên tục xả nước vào người mình. Dù sao lần đầu tiên cũng đã mất rồi, có buồn thì kết quả cũng chẳng thay đổi.



Nhưng phải nói rằng Nam Tịch Viên cảm thấy bản thân có chút may mắn trong tình cảnh xui xẻo. Tối qua Lục Dĩ Thiên đã đến đúng lúc và cứu cô khỏi những tên khốn kiếp kia, vì thế cô mới không bị chúng bắt đi, nhưng thay vào đó lại phải ân ái với anh cả một đêm dài, cô đã bị anh hành hạ không ít.



Khắp cơ thể đều nhức mỏi không thôi, sinh lực của người đàn ông kia vì sao lại mạnh mẽ như thế cơ chứ?



Nhắc mới nhớ, đêm qua đã có người cố tình hãm hại cô, nhưng kẻ đó là ai chứ? Nam Tịch Viên hận lắm, nếu như tìm ra được kẻ đứng sau thì cô nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy!



Người Nam Tịch Viên đắt tội vốn không nhiều, cô cũng chẳng làm gì để bọn họ phải thù hằn. Mà khoan đã, có một người vừa gặp đã muốn dồn cô vào chỗ chết, mà nhân vật đáng ghét đó không ai khác ngoài Nhạc Doanh.



Nam Tịch Viên vừa nghĩ đã chắc chắn ngay người đứng phía sau chính là cô ta, Nhạc Doanh!



Bởi cô ta là kẻ đầu tiên gặp mặt cô thì đã muốn cô phải chết ngay, sự vô tình của Nhạc Doanh khi cô ta đẩy cô xuống nước đã khiến cô căm phẫn tột đột. Chuyện cũ chưa tính đã xuất hiện thêm chuyện mới, đợi đến khi cô gặp được Nhạc Doanh thì cô sẽ cho cô ta biết thế nào gọi là lễ độ!



Giờ đây do không muốn bại lộ tin tức về bản thân nên Nam Tịch Viên cũng chẳng dám hành động nhiều, bởi hễ cô làm gì thì Nam Từ và người ấy lại biết ngay, cách tốt nhất là im hơi lặng tiếng một thời gian. Tới lúc đó thù mới thù cũ trả hết một lượt, cô sẽ cho Nhạc Doanh nếm mùi đau khổ!



Dù cho cô ta có là con của Nhạc Dĩ Triết cô cũng không sợ, thế lực của cô ta lớn, chẳng lẽ thế lực của cô nhỏ sao?



Nam Tịch Viên nhếch môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Thù này cô phải đáp trả, nhưng ít nhất không phải bây giờ. Đợi thời cơ thích hợp thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi, cô tự khắc sẽ ra tay kết thúc ân oán!



Nam Tịch Viên ngâm mình trong bồn nước ấm, nhìn xuống thân thể ngọc ngà giờ đây đã xuất hiện vô số vết hôn đỏ chói, đôi mày xinh đẹp không khỏi nhíu lại một cái. Lục Dĩ Thiên cũng thật là quá đáng, lại có thể để lại bao nhiêu "thương tích" trên người cô, anh đúng là cực kì đáng ghét!



Nghe lời đồn rằng anh chưa từng đụng vào đàn bà, vậy mà kinh nghiệm tình trường lại chẳng phải con số không. Hừm!



Khi đã tắm một lúc lâu thì Nam Tịch Viên liền mặc quần áo gọn gàng, xong xuôi cũng khoác một chiếc jacket vào người, ngay sau đó liền rời khỏi Hắc Uyển.



Hiện tại cô không muốn ở lại đây thêm một giây một khắc nào nữa, bởi càng nhìn Lục Dĩ Thiên thì cô lại càng thấy bực dọc. Cách tốt nhất là rời khỏi nơi này, đợi đến khi tâm trạng cô đỡ hơn thì tính sau đi!



Thà rằng Lục Dĩ Thiên áy náy và xin lỗi cô vì chuyện vừa xảy ra thì cô có thể không giận dữ như vậy, nhưng anh lại chẳng hề có tí thành ý nào cả, lại còn trêu đùa cô, một người da mặt mỏng như cô sao có thể chịu nổi cảm giác bị người khác bị anh đùa giỡn trên lòng bàn tay?



"Lão đại, Nam Tịch Viên tức giận như vậy có khi nào cô ấy rời khỏi Hắc Uyển mà không quay lại không?" Thấy bóng dáng vội vã của Nam Tịch Viên vừa rời đi, Mộc Nhất liền thắc mắc đặt ra câu hỏi với vị lão đại đáng kính của mình.



Lục Dĩ Thiên ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo một cách ung dung. Anh rơi vào trầm ngâm, vài giây sau mới trả lời câu hỏi của Mộc Nhất:



"Không đâu, Tịch Viên sẽ còn quay lại."



...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK