• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù đã nắm chắc sẽ lấy được rất nhiều ngân phiếu từ Trâu Bò Bang nhưng tinh thần của tôi vẫn sa sút như cũ. Sau khi rời khỏi tổng bộ Trâu Bò Bang, tôi tìm một chỗ vắng người, gọi Hồng Nương ra rồi ôm nó khóc lớn một hồi. Sau đó, tôi ngồi trên lưng Hồng Nương, không quản cái gì giữ bí mật nữa, tùy ý để Hồng Nương chở tôi đi phía sau ngũ tặc như người mộng du.

Ngũ tặc thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, bất đắc dĩ thở dài, bình thường luôn thấy tôi ngang ngược càn quấy, cho nên hiện giờ thấy tôi trong trạng thái này thì không quen cho lắm.

“Nhện làm sao vậy nhỉ? Lần trước bị hạn chế cấp bậc cũng không thấy cô ấy uể oải như vậy.”

“Haiz… lần này không giống. Kim Long là boss cấp 70, hơn nữa còn cầm tinh con rồng là sinh vật có phẩm chất rất cao. Ấu Long đã có thực lực trâu bò như vậy, đợi đến lúc trưởng thành thì không biến nó sẽ biến hóa thành cái dạng gì đâu. Nói không chừng có thể trở thành thần thú. Một sủng vật tốt như vậy lại tiện nghi cho tên Thiên Hạ Long Quỷ kia. Ngươi nói xem, Nhện có thể không phiền muộn sao?”

“Nhện làm sao biết tên Thiên Hạ Long Quỷ kia so với yêu quái còn biến thái hơn chứ. Không ngờ hắn vậy mà có thể thu phục boss 70 cấp. Hắn bao nhiêu cấp a, mới 31 thôi, còn thấp hơn Nhện 9 cấp. Đúng là kỳ tích mà.”

“Đừng nói Nhện, chúng ta cũng không ai nghĩ tới. Lúc trước ta còn lo Nhện gián tiếp phá hoại tổng đàn của họ, không biết Thiên Hạ Long Quỷ sẽ bắt chúng ta bồi thường bao nhiêu đây.”

“Bồi thường cái quỷ ấy! Nếu hắn dám đòi tiền, tui liền cắn hắn.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó khinh thường nói.

“Xời ơi thôi đi. Ngươi đánh thắng được chắc.” – một đám hùa vào khinh bỉ hắn.

“Được rồi, không cần ở đây nói nhảm nữa. Chúng ta nên suy nghĩ làm sao để Nhện khôi phục bản sắc cầm thú đi. Nhện mà cứ như vậy, ta không chịu nổi đâu.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tặc rụt rè đề nghị: – “Hay là chúng ta đem Ám Ảnh đến đây để chọc cho Nhện vui?”

“… nhóc con cậu đi tìm?” – mọi người trừng mắt, Tiểu Tặc rụt cổ không dám lên tiếng nữa.

“Nhắc tới Ám Ảnh…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó sờ cằm, giả vờ suy tư thoáng một phát xong lôi tờ Hồng Hoang nhật báo ra, liếc tôi một cái rồi mới nói tiếp – “Xem tui giở tuyệt chiêu nè…”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở tờ báo, giả bộ chăm chú đọc, rồi đột nhiên la lên: – “Á… hôm nay trên báo có tin tức của Ám Ảnh nè…”

“!!” – vừa nghe thấy câu này, lỗ tai tôi tự động dựng đứng lên, chờ mong nghe phần tiếp theo.

“Huyết Nhạn Các đang làm công tác chuẩn bị thủ thành. Báo chí nói là Ám Ảnh mỗi lần xuất hiện đều cặp kè với phó bang chủ Hồng Bò Cạp…”

Kháo! giọng nói của Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó bình thường rất lớn, hôm nay vì sao giống như âm thanh thỏ thẻ của mấy cô vợ bé quá thể, càng nói càng nhỏ giọng, làm tôi không nghe được phần sau. Bất đắc dĩ, tôi phải hét lên.

“Mập mạp!”

“Hả? Chuyện gì? Nhện cô đói bụng rồi à? Chúng ta hạ trại nấu cơm hả?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó cười cười nói.

“… chúng ta vừa ăn cơm xong a~ Tôi không phải đói bụng, tôi muốn hỏi mượn tờ báo.”

“À… là tờ này sao?!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó lắc lắc tờ báo trong tay – “Tôi còn chưa đọc hết. Một lát sẽ cho cô mượn.”

Nói xong lại tiếp tục tập trung tinh thần để đọc, ngoài miệng vẫn không quên lớn tiếng bình luận: – “Trời ơi, Ám Ảnh sao có thể làm vậy chứ? Thật không hợp lẽ thường rồi… Tui choáng quá nha.”

Tôi nghe đến đây thì nổi trận lôi đình: – “Mập mạp, tôi hạn cho anh trong 3s phải giao nộp tờ báo, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

“Nhện a~ cô phải kiên nhẫn chứ… tục ngữ nói dục tốc bất đạt…”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó còn đang rung đùi đắc ý khoe thành ngữ, tôi đã chỉ huy Hồng Nương sử ngay chiêu thái sơn áp đỉnh, đè bẹp hắn. Hiện giờ chúng tôi đang tổ đội, tự đánh nhau sẽ không gây thương tổn, nhưng đau đớn vật lý bình thường là vẫn có.

“Aaaaaa~~~~” – một chuỗi âm thanh thảm thiết vang lên, sau đó trên mặt đất xuất hiện một cái hố hình người. Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó biến thành một khối gạch khảm trên đường. Tôi thì ung dung nhảy xuống, giật lấy tờ báo, mở ra đọc, giống như vừa rồi chẳng phát sinh chuyện gì.

Đệch ~ Tôi mở tờ báo liền chửi thề một tiếng. Bài báo đâu có mấy cái nhảm nhí giống như mập mạp đã nói, họ chỉ đưa tin Huyết Nhạn Các đã xây thành. Nhưng Huyết Nhạn Các không giống các bang hội lớn khác, những người luôn xây thành ở gần tổng bộ, Huyết Nhạn Các lại lựa chọn xây thành ở vùng đất giao nhau giữa Thực Nguyệt tộc, Bạch Lang tộc và Tô Nhiếp tộc. Đúng là lòng lang dạ thú, âm mưu rõ rành rành. Có điều, đây không phải là vấn đề mà tôi quan tâm. Cho dù họ muốn xây thành ngay trên đền thờ của Bàn Cổ đại thần cũng chẳng dính dáng gì đến tôi. Thứ tôi quan tâm là tin tức liên quan đến Ám Ảnh. Nhưng bài báo không hề nhắc tới, chỉ nói Ám Ảnh gần đây rất ít xuất hiện trước công chúng.

Tên mập mạp chết bầm dám lừa gạt tôi. Xem ra tôi không đem hắn đè bẹp thành nhân bánh báo là đã tổn hại đến uy phong của Hồng Nương rồi. Nghĩ đến đây, tôi nổi giận đùng đùng, ném tờ báo qua một bên, đi đến bên cạnh cái người đang nằm dưới đất, bắt đầu xuất ra Vô Ánh Cước.

“Giẫm chết anh… dám gạt tôi… giẫm chết anh. Tôi giẫm. Tôi giẫm…”

Haiz… trách không được Hồng Nương thích giẫm lên người khác. Không ngờ dùng chân chà đạp người khác lại có cảm giác vi diệu như vậy. Tôi thích à ~

“Anh hùng tha mạng a~ Có ai không, cứu mạng a~ Huhuhu tha cho tui đi, về sau không dám nữa… Nhện a~ lưng tui đau quá, chẳng lẽ chân cô không đau à… huhu… ai tới cứu tui đi… các ngươi có nhân tính hay không aaa…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó bị kẹt dưới hố, không thể nhúc nhích, phải thành thật nằm im cho tôi giẫm đạp, miệng không ngừng ngào khóc, nhưng những người khác đều giả vờ không nghe thấy, cứ đứng bên cạnh nói chuyện phiếm. Trộm Long Tráo Phụng thậm chí còn lấy xâu thịt ra, bắt đầu nổi lửa nướng thịt.

Thẳng đến khi đã tiêu hao hết điểm thể lực, tôi mới ngừng lại để thở.

“Nhện à, mệt mỏi không? Đến, ăn một miếng thịt nướng cho bồi bổ sức khỏe xong lại giẫm tiếp nhé.” – Trộm Long Tráo Phụng hảo tâm đưa xiên thịt nướng qua. Tôi không chút khách khí chộp lấy ăn ngấu nghiến.

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nghe Trộm Long Tráo Phụng nói như vậy, từ trong hố leo ra, u buồn nói: – “Lão nhị, ngươi cũng quá không phúc hậu rồi. Ta đều bị Nhện đạp đến sắp thành thịt băm luôn, ngươi không đến cứu ta thì thôi đi, còn ở đó vui vẻ nướng thịt. Không được, ngươi phải bồi thường tổn thương tinh thần cho ta, ta muốn ăn cái chân gấu kia…”

“Cút!!” – tôi không biết xấu hổ giựt lấy cái chân gấu nướng mật ong thơm ngào ngạt, bắt đầu điên cuồng gặm nhắm.

“Nhện a~ phát tiết xong rồi, tâm tình có tốt lên chút nào không?”

Hử? Tôi ngừng động tác, trong lòng chợt cảm động… không ngờ ngũ tặc đây là đang trêu chọc cho tôi vui vẻ. Ánh mắt dâng lên một tầng sương mù, tôi xấu hổ cúi đầu, mãnh liệt nhai nhồm nhoàm để che giấu cảm xúc.

Sau khi gặm hết hai cái chân gấu, sức sống đã trở lại, tôi cao hứng leo lên lưng Hồng Nương, nói với ngũ tặc: – “Mọi người tiếp tục luyện cấp đi a… không cần phải lo cho tôi. Tôi đi làm nhiệm vụ đây.”

Ngũ tặc thấy thần thái của tôi đã sáng láng trở lại, cũng không dám nói “chứng cuồng tưởng khoái làm nhiệm vụ của tôi lại tái phát”, tất cả đều mãnh liệt gật đầu: – “Được được, cô đi đường cẩn thận. Trước khi log out nhớ báo với chúng tôi một tiếng. Bye bye!”

“Ừ!” – tôi nói xong liền chỉ huy Hồng Nương đi tới thành thị gần nhất.

Dù sao Thiên Hạ Long Quỷ đã có một sủng vật boss 70 cấp, con hổ nhện 40 cấp của tôi không thuộc dạng kinh hãi thế tục nữa rồi, cho nên tôi cứ nghênh ngang mà cưỡi nó, giảm bớt bao nhiêu thể lực.

Đi chốc lát, tôi tới Yên Thành. Nếu không phải Hồng Hoang không có cây thuốc lá, tôi còn tưởng thành thị này bị ô nhiêm mùi thuốc lá rồi. Yên Thành là một thành trấn loại nhỏ, phụ cận xung quanh chỉ toàn quái 30 cấp. Hiện giờ rất được người chơi hoan nghênh, cho nên bên trong thành cực kỳ náo nhiệt. Tôi vừa tiến vào liền phát hiện một đám người đang tụ tập ở khu chợ trời. Bọn họ làm gì nhỉ? Tôi vỗ đầu Hồng Nương, bảo nó đi qua đó xem.

Hồng Nương vung vẫy 8 cái chân tráng kiện đi vào. Mọi người nhìn thấy bộ dáng khủng bố của nó lập tức nhường đường. Thế là trước mặt tôi xuất hiện một cái thông đạo đi xuyên qua đám đông. Người đứng hai bên ngưỡng mặt đầy kinh sợ mà nhìn tôi. Đi vào bên trong, tôi mới biết, thì ra là có người đang cãi nhau. Xời ơi!

Một tên tóc vàng giống Siêu Xaayda cùng một đám đồng bạn với bộ dáng hung thần ác sát đang chửi tung tóe vào mặt một nam thuật sĩ. Mà đối thủ của hắn thì… căn bản không thèm đếm xỉa đến ai, ngẩng cao đầu, hất cằm, một bộ “ta khinh bỉ ngươi”.

Thủy hệ thuật sĩ? Tôi hứng thú nhìn anh chàng ăn mặc theo chủ nghĩa màu mè kia. Thuật sĩ vốn không mạnh về công kích, đặc biệt là thủy nguyên tố lại càng kém. Nhưng thủy thuật sĩ lại là người được hoan nghênh nhất trong đội ngũ chiến đấu. Bởi vì người này có kỹ năng thêm huyết quần thể. Hơn nữa bởi vì thủy hệ là nguyên tố ôn hòa nên có người này trong tổ đội thì quái vật sẽ không bao giờ bị cuồng hóa, rất ngoan ngoãn để cho người ta giết. Chính vì nguyên nhân đó, nếu một đám bằng hữu cùng rủ nhau chơi trò chơi, nhất định sẽ có một người bị chỉ định luyện thủy hệ thuật sĩ. Mà người này, đa số là những cô nàng ôn nhu như nước.

Tôi nhìn vị nam thuật sĩ trước mặt, thiệt là phá vỡ hình tượng trong lòng tôi mà. Chẳng những anh ta là nam nhân, mà còn là một nam nhân có tính tình không tốt lắm. Đặc biệt là anh ta lại đi một mình!!

“Đại ca, cho hỏi ở đây có chuyện gì vậy? Bọn họ vì sao lại gây gổ?” – tôi nghe bọn họ chửi rủa cả buổi cũng không hiểu đến tột cùng họ đang lăn tăn chuyện gì luôn, cho nên mới quay đầu hỏi một người đứng bên cạnh.

Người này nhìn Hồng Nương lại nhìn tôi, cao hứng trả lời: – “Cô hỏi đúng người rồi đó. Tôi từ chỗ luyện cấp đã gặp bọn họ, chuyện ở đây không ai có thể rõ ràng hơn tôi.”

Hắng giọng, sau đó mới kể tiếp: – “Sự tình thật ra rất đơn giản. Vị thủy hệ thuật sĩ chạy đến chỗ luyện cấp, không ngừng hô “thủy hệ thuật sĩ tìm việc làm”, mà đội ngũ kia vừa vặn thiếu một thuật sĩ cho nên mới tổ đội hắn. Bọn họ lúc đầu đã cam kết nếu đánh ra trang bị thuật sĩ thì sẽ nhường cho vị nam thuật sĩ. Mọi người ở Yên Thành đều biết cái chỗ luyện cấp kia đến đồng khí trang bị còn khó gặp chứ nói gì đến trang bị cao cấp. Nếu không phải vì nơi đó có xác suất bạo rớt hồng dược rất cao thì mọi người cũng chẳng đến đó cày đâu. Thế cho nên đội trưởng của đội ngũ đã sảng khoái đáp ứng. Chỉ không ngờ bọn họ mới đánh không lâu thì bỗng nhiên tiểu boss xuất hiện. Bình thường tiểu boss của khu vực này chỉ bạo rớt đồng khí là đã may mắn lắm rồi. Nhưng không biết hệ thống hôm nay bị chạm mạch hay sao đó, tiểu boss lại rớt ra một cây trâm ngân khí, trang bị chuyên dụng của thuật sĩ. Vị đội trưởng nổi máu tham, thấy anh chàng thuật sĩ kia tóc ngắn chắc không cần trâm cài tóc, nên quyết định lụm đồ bỏ túi, sau đó đá người ra khỏi đội ngũ. Ai biết vị thuật sĩ này đúng là kẹo da trâu, đến chết cũng quấn quít không tha, từ chỗ thăng cấp một mực theo chân bọn họ trở về thành, ở giữa chợ ngăn họ lại, sau đó thì bắt đầu chửi nhau ầm cả lên.”

Tôi bày ra một nụ cười thục nữ đúng chuẩn, lấy ra một nắm đan dược gửi cho anh ta, sau đó sờ cằm suy tư. Trong chuyện này, người có lỗi đương nhiên là đám cầm thú kia. Nhưng nếu là người bình thường, gặp phải sự tình này sẽ tự nhận xui xẻo xong rồi bỏ đi. Dù sao một thuật sĩ không thể nào đấu lại một đám chiến sĩ. Nhưng anh chàng thuật sĩ này lại không biết thế nào là “bán mặt mũi”. Nói anh ta chấp nhất cũng đúng mà nói anh ta ngu ngốc cũng đúng luôn. Nói sao thì cũng là người có cá tính. Tôi ưng. Có nên một lần ra tay hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ hay không nhỉ?

Đúng lúc này, tình huống phát sinh biến hóa. Đám chiến sĩ không kiên nhẫn nữa, đã rút đao ra khỏi võ. Xem ra họ đã bất chấp chuyện bị đuổi giết, quyết định đại khai sát giới ngay trong thành rồi. Nhìn thấy thế, tôi liền hạ quyết tâm, phải ra tay cứu giúp thôi. Bởi vì nếu không có người nhảy ra giải quyết, anh chàng thuật sĩ kia sẽ chết không thể nghi ngờ. Mặc dù tôi không phải là người nhiều chuyện, không thích chõ mõm vào chuyện của người khác. Nhưng mà tinh thần trọng nghĩa thì tôi vẫn có nha.

“Các vị anh hùng, đánh nhau trong thành không tốt lắm đâu.” – tôi nhảy khỏi Hồng Nương, đứng bên cạnh anh chàng thuật sĩ, mĩm cười nhìn đám chiến sĩ đối diện.

Vị đội trưởng nhíu mày nhìn tôi. Hắn đã sớm chú ý tới tôi, đương nhiên là vì Hồng Nương. Ai cũng có thể nhìn ra Hồng Nương là hổ nhện 40 cấp. Nếu tôi là chủ nhân của nó nghĩa là thực lực cá nhân của tôi không tồi. Tự nhiên không ai muốn đắc tội với một người như tôi. Đây cũng là lý do vì sao tôi đủ can đảm xen vào chuyện này.

“Em gái, là người này mặt dày đeo bám chúng tôi. Em gái có phải đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?” – vị đội trưởng khách khí nói.

Tôi lắc đầu: – “Tôi biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Tôi nghĩ trong lòng các anh cũng biết rất rõ a~ Như vậy đi, tôi không tính chiếm tiện nghi của các anh.” – tôi vừa nói vừa lôi ra một mũi tên ngân khí đúc từ khối quặng sắt đã được Đồng trưởng lão tinh luyện qua – “Vật kia các anh cũng không dùng được. Tôi có một mũi tên ngân khí. Dùng nó để đổi vật kia, được chứ?”

Tôi dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là câu khẳng định. Với loại người thích bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, tôi phải cường thế một chút mới có thể đạt được mục đích.

Nghe tôi nói xong, bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Trong đám có một người là cung tiễn thủ, cho nên tôi nắm chắc 8 phần là họ sẽ đồng ý với đề nghị của tôi.

“Được rồi.” – đội trưởng thương lượng với đồng bạn một phát liền đáp ứng. Chúng tôi trao đổi trang bị, sau đó hắn dẫn theo đội ngũ đi mất.

“Này, các ngươi…” – nam thuật sĩ tiến lên, bị tôi đưa tay cản lại.

“Anh muốn chết hả?” – tôi tức giận mắng, người này đúng là không có đầu óc. Tôi giao dịch cây trâm cài tóc qua – “Của anh đây. Về sau không cần làm mấy việc ngu ngốc như vừa rồi.”

Tôi nói xong, bắt chước phim võ hiệp, bày ra một bộ mặt lạnh lùng, chờ đợi người này cảm động rơi nước mắt nói lời cảm ơn tôi.

Ai ngờ cái tên thuật sĩ chết tiệt này không hề cảm ơn tôi, anh ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, sau đó hỏi: – “Em gái, có phải em đã nhất kiến chung tình với anh không? Anh không phải là người tùy tiện đâu à.” (tự nhiên nhớ tới một câu nói nổi tiếng trong một truyện khác, “Tôi không phải là người tùy tiện. Lúc tôi tùy tiện thì không phải là người.”:)))

Bịch ~ Tôi té. Không nói hai lời, tôi tóm lấy anh ta, nhảy lên Hồng Nương, chạy ra ngoại thành, sau đó dùng chân hung hăng nói cho anh ta biết thế nào là “nhất kiến chung tình”.



“Em gái, em tên là gì?” – thuật sĩ chậm rãi đi sau lưng tôi. Mà tôi thì đang lung la lung lay trong bụi cỏ để hái thảo dược.

“Anh không cần đi theo tôi nữa có được hay không?”

Tôi thở dài. Cái tên này sau khi bị tôi đánh cho một trận lại quay qua xem trọng tôi. Từ ngoại ô theo đến đỉnh núi này. Anh ta đúng là cầm tinh con trâu, kẹo da trâu còn bám dính hơn kẹo sing-gum, muốn vứt cũng vứt không được.

“Không. Anh chấm em rồi.” – thuật sĩ kiên định nói, sau đó lại bày ra bộ mặt tươi cười – “Em gái, anh là Hồ Loan Phong. Em tên là gì? Có thể nói cho anh biết không?”

“Lung tung điên (đồng âm khác nghĩa với cái tên ở trên)?! Tên của anh cũng thật có cá tính à.” – tôi tùy ý trả lời, sau đó tiếp tục hái thảo dược.

“Đúng vậy. Ai cũng nói tên anh rất đặc biệt, rất có khí phách… ủa mà em gái, em vẫn chưa nói cho anh biết tên của em là gì.”

“Tri Chu.” – tôi thấy thật phiền nên thành thật mở miệng.

“Trách không được sủng vật của em là một con nhện oai phong nha. Nó tên là gì…”

“Hồng Nương.” – tôi thở ra. Tên này còn nói nhiều hơn Đồng trưởng lão. Vì sao tôi cứ đụng phải mấy người giống như là chuyển thế đầu thai của Đường Tăng thế này? Phiền chết mất.

“Tri Chu, chúng mình tổ đội có được không? Em giết quái, anh sẽ thêm huyết cho em.” – Hồ Loan Phong nịnh nọt nói.

“Tôi không cần.” – vẫn không ngẩng đầu lên.

“Ha hả… cũng đúng, em lợi hại như vậy, đến hổ nhện đều có thể bắt, xác thực sẽ không cần đến thuật sĩ thêm máu. Nếu không em có thể dẫn theo anh được không? Em biết đó, thuật sĩ rất đáng thương. Mà anh chỉ có một mình, vô thân vô cố (không người thân, không bạn bè) – Hồ Loan Phong dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn tôi.

Tôi sắp nổi điên rồi, hận không thể dùng một mũi tên để bắn chết anh ta. Nhưng mà nhìn bộ dáng kia… một thuật sĩ đơn độc đúng là rất đáng thương. Haiz… ai biểu tôi là người mềm lòng làm chi.

“Anh thích thì cứ đi theo. Nhưng mà tôi không luyện cấp, cũng không tổ đội. Nếu anh thấy nhàm chán thì cứ việc bỏ đi.” – tôi thu thập xong thảo dược, bắt đầu hướng vào chỗ sâu trong núi.

“Không thành vấn đề.” – Hồ Loan Phong cao hứng bừng bừng đi sau mông tôi, giống như tôi đang dẫn anh ta đi đào vàng. Trời ơi… tôi lại có thêm một cái đuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK