“Đam mê gì?” – tôi âm thầm le lưỡi, không phải là sở thích đoạn tụ đó chớ? (gay)
“Chính là ăn hồn phách của Thần giới á. Nếu vật này lưu lại không có chỗ gì dùng, không bằng ngươi đem cống hiến cho Minh Vương. Nói không chừng điện hạ cao hứng sẽ thưởng cho ngươi Linh khí gì đó.” – Tiếu Thiên nói xong làm bộ cầm khối tượng muốn đi nhanh ra ngoài.
“Đừng… xin đừng…” – một âm thanh đột ngột vang lên. Đồng thời, một bóng trắng từ trong khối tượng rơi xuống đất, lắc lư một chút biến thành một vị nữ quan – “Ta sẽ nói cho các ngươi biết cái nào là mắt trái thật.”
Tôi vui vẻ trong lòng. Đúng là không tốn công cũng đạt được mục đích. Chẳng ngờ tôi còn chưa mở miệng nói chuyện, Đồng Tịch đã lên tiếng.
“Thì ra là Lãnh Nguyệt đại nhân. Đúng là có duyên quá a. Nhưng ta nhớ hình như ở Thần giới, thanh danh của Lãnh Nguyệt ngươi không mấy êm tai à… cái gì mà “nữ thần nói dối”. Vậy thử hỏi, dựa vào đâu chúng ta lại tin tưởng lời ngươi nói?” – Đồng Tịch khinh bỉ nhìn vị nữ quan mà hắn gọi là Lãnh Nguyệt kia.
“Hừ… danh tiếng của Đồng Tịch đại nhân ngươi cũng có tốt đẹp đâu… nói đi, vậy ngươi muốn như thế nào?” – Lãnh Nguyệt cũng khinh bỉ nhìn lại.
Đồng Tịch cười hắc hắc, dùng ngón tay chọt chọt vào bả vai của Lãnh Nguyệt: – “Làm ơn nhớ rõ, ở đây không phải Thần giới. Ngươi là đang ở U Minh giới, trên địa bàn của ta. Ngươi không cần bày ra bộ dáng cao cao tại thượng đáng tởm này. Ngươi có tin hiện tại ta liền ném ngươi vào 18 tầng địa ngục để hưởng thụ một chút hay không?”
“Ngươi…” – Lãnh Nguyệt giận đến tím cả mặt, có điều cô nàng không dám nói nhăng nói cuội nữa, cúi đầu trầm mặc.
“Hừ… vậy mới biết điều. Ta hiện tại muốn ngươi lập lời thề, dùng tên của Thần Chủ mà thề, nếu ngươi nói dối, cả người của ông ta sẽ chảy máu đến chết, thần hình câu diệt (chết không còn hồn phách), không được siêu sinh!!!” – Đồng Tịch ác độc nói.
Sắc mặt của Lãnh Nguyệt thoáng thay đổi. Thần Chủ ở Thần giới cũng giống như Minh Vương của U Minh giới, là một dạng tồn tại không thể xâm phạm. Nếu cô nàng thề trên tên tuổi của Thần Chủ, nghĩa là cô nàng đã phạm vào tội đại bất kính. Nhưng nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Đồng Tịch và Tiếu Thiên, cô nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mở miệng thề.
“Ta, Lãnh Nguyệt, dùng danh nghĩa của Thần Chủ mà thề, nếu ta nói dối Đồng Tịch, Thần chủ liền bị nguyền rủa, chân tay chảy máu đến chết, thần hình câu diệt, không thể siêu sinh.”
“Hahaha…” – Đồng Tịch khoái trá cười to lên.
Lãnh Nguyệt nhìn bộ dáng vô sỉ của Đồng Tịch, không nhịn được mở miệng nói: – “Đồng Tịch, ngươi không cần cao hứng quá sớm. Đến lúc Thần giới chúng ta tiến vào Hồng Hoang, chuyện đầu tiên chúng ta sẽ làm là san bằng Yêu Hồ tộc của ngươi.”
“Chuyện tương lai để sau này hãy nói a~ ” – Đồng Tịch nhàn nhạt trả lời.
Nhưng tôi biết, đáy lòng của tên kia vừa dấy lên sát ý mãnh liệt. Cô nàng Lãnh Nguyệt đúng là ngu ngốc. Trong thời điểm này mà lại dám phát ngôn cao ngạo thế kia. Phải biết, đối với Đồng Tịch, thứ quan trọng nhất chính là Yêu Hồ tộc. Xem ra, tên kia sẽ không bỏ qua rồi.
“Tốt rồi. Hiện tại liền nói cho ta biết cái nào mới là mắt thật.” – Đồng Tịch làm dấu để tôi lôi hết tròng mắt ra.
Lãnh Nguyệt nhìn cũng không cần nhìn, thò tay một cái liền lôi ra một tròng mắt: – “Chính là nó.”
Đồng Tịch nhận lấy, gật đầu: – “Ta tin ngươi.”
Sau đó đem toàn bộ mắt giả ném vào huyết trì – “Đi thôi Tiếu Thiên, hiện tại có thể đem tên gian tế của Thần giới này làm bữa khuya cho điện hạ rồi.” – Vừa nói xong liền túm lấy Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt biến sắc mặt, hoảng sợ la lên: – “Đồng Tịch, đồ vô sỉ nhà ngươi. Ta đã nói cho ngươi biết sự thật vậy mà ngươi không giữ lời hứa.”
“Vô sỉ?” – Đồng Tịch nhìn Lãnh Nguyệt – “Tiểu thư a ~ hình như vừa rồi ta không có đáp ứng ngươi cái gì nha. Ta có nói sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không có à.”
“Ngươi…” – Lãnh Nguyệt hồi tưởng lại, đúng là vừa rồi Đồng Tịch hoàn toàn không nói cái gì, đều là bản thân tự lý giải…
Thế là chúng tôi đem Lãnh Nguyệt đi gặp Minh Vương. Điện hạ vừa nhìn thấy Lãnh Nguyệt liền nuốt nước miếng cái ực. Tôi đổ mồ hôi ~ Không phải đói khát đến trình độ này chứ?!?
“Tốt! Tốt! Tốt!” – Minh Vương nói liền 3 chữ tốt – “Ba người các ngươi đã lập công lớn. Nói đi, muốn ta khen thưởng cái gì?”
Tiếu Thiên xoa tay: – “Bẩm điện hạ, dự toán cho năm nay của địa ngục…”
Minh Vương hào phóng khoát tay: – “Không thành vấn đề. Sau khi thu thuế, ta sẽ ưu tiên cấp dự toán cho địa ngục đầu tiên.”
“Tạ ơn điện hạ.” – Tiếu Thiên cười nhíp cả mắt.
Tiếp đó đến phiên Đồng Tịch mở miệng xin xỏ: – “Điện hạ, ta hy vọng ngài có thể cho ta mượn Hồn Ngọc Đan. Để lúc trở về Hồng Hoang, ta cùng Tri Chu có thể tự do câu thông.”
“Cái này…” – Minh Vương do dự – “… thôi được rồi, cho ngươi mượn trước. Đến lúc không cần dùng nữa thì lập tức trả lại, dù sao nó cũng là bảo vật của U Minh giới.”
“Thuộc hạ biết rõ. Đa tạ điện hạ.” – Đồng Tịch cũng được thỏa nguyện.
“Ngươi thì sao Tri Chu? Yêu cầu của ngươi là gì?” – thấy tôi không mở miệng, Minh Vương liền lên tiếng hỏi.
“À…” – tôi còn chưa nghĩ xong a~ Tôi biết loại tùy cơ ban thưởng này không quá lớn. Nếu tôi mở miệng đòi Thần khí, đảm bảo ông ta sẽ không cho, lại khiến tôi trở thành người có lòng tham không đáy. Tôi nên xin cái gì đây nhỉ? A~~~~ Đột nhiên nhớ tới bên trong balo của tôi còn giữ một cái pháp bào chưa qua thẩm định, chính là vật tôi lụm được trong nhà của Phạm Lộ. Hồi còn ở Hồng Hoang, tôi không thể thẩm định nó, chẳng rõ vì sao. Hiện tại vừa vặn lấy ra nhờ Minh Vương giúp, có thể ông ta có cách cũng nên.
“Tôi có một trang bị đến nay vẫn không cách gì thẩm định được giá trị. Thỉnh nhờ điện hạ giúp tôi nhìn xem một chút.”
“Ừ, đưa nó đây.”
Tôi vội vàng lôi pháp bào ra, Minh Vương nghi hoặc cầm lấy xong… đưa lên mũi ngửi.
“Cái mùi này… hình như là đồ vật của ngoại tuần sử Tô Hoán Trác mà, vì sao lại ở trong tay ngươi?”
Tôi đổ mồ hôi ~ Thì ra bộ xương kia chính là thi thể của Tô Hoán Trác. Nhưng mà trông anh ta giống chiến sĩ a~ Vì sao lại mặc pháp bào? Đúng là kỳ quái.
Tôi không dám chậm trễ trả lời: – “Tôi cũng không biết đó là đồ vật của Tô đại nhân. Là tôi vô tình nhặt được. Không biết có thể thẩm định hay không?”
“Đương nhiên có thể. Vật này có phong ấn đặc biệt. Trên Hồng Hoang đại lục không có ai có thể thẩm định được. Ngươi chờ ta một chút.”
Minh Vương nói xong, tay phải đặt lên pháp bào, một tầng sương mù màu đen bao lấy cái áo, sau khi sương mù tan đi, Minh Vương gật gù: – “Đây là thứ tốt. Có thể nói là báu vật bậc nhất của Tô Nhiếp tộc.”
Tôi nhận lại pháp bào.
>> Áo choàng Tô Thiên: thần khí. Thích hợp cho pháp sư và ma võ sĩ. Chất liệu tơ tằm. Hấp thu 30% vật lý công kích. Ma pháp bắn ngược 90%. Không yêu cầu đẳng cấp. Kỹ năng đặc biệt: vô địch phòng ngự, liên tục 15s, cold-down 24 tiếng.
Tôi muốn té xỉu. Đồ tốt như vậy… lại không phải trang bị của tôi. Thật là tiện nghi cho Thú Thú. Buồn-ing~ Haiz… thôi bỏ đi, dù sao ban đầu cũng tính tặng cái này cho bả làm quà sinh nhật.
“Tri Chu, pháp bào này chỉ là 1 kiện trong bộ sáo trang Tô Thiên.” – Minh Vương nói tiếp – “Tô Thiên là một bộ thần khí sáo trang, tổng cộng có 4 kiện. Ngoại trừ pháp bào còn có một cây pháp trượng, một đôi giày và một cây trâm cài tóc. Nếu gom đủ 4 kiện sẽ mở ra 1 kỹ năng ẩn.”
“…” – tôi triệt để câm nín. Thôi được rồi, cứ đem cho Thú Thú, còn bả làm cách gì để tìm thấy mấy kiện trang bị còn lại là chuyện của bả.
“Điện hạ, tôi chuẩn bị trở về Hồng Hoang. Không biết có phải đã đến lúc ngài giao cho tôi nhiệm vụ kia?”
“Không thành vấn đề.” – Minh Vương trả lời – “Có điều, đây là nhiệm vụ đưa 1 người tới Thực Nguyệt thành nhưng hắn còn chưa trở về U Minh điện. Có lẽ ngươi phải ở lại đây, đợi hắn thêm 1 ngày nữa.”
Tôi phiền não vô cùng. Tôi định trở về ngay hôm nay để kịp tham gia lượt đấu cuối cùng. Xem ra không được rồi.
Cáo biệt Minh Vương, tôi trở về phòng. Đồng Tịch và Tiếu Thiên đã rủ nhau đi uống rượu. Ở nơi này, tôi không thể gửi tin tức liên lạc với ai. Hiện giờ lại không có ai để trò chuyện. Thực là nhàm chán muốn chết luôn. Chẳng có chuyện gì khác để làm, tôi đành mở trang web ra đọc tin tức và đi dạo diễn đàn.
Diễm Thái Tử (thua) x Phong Lôi Nộ Hổ
Thiên Hạ Long Quỷ x Thâu Đêm Suốt Sáng (thua)
Lạc Thủy Thanh Điểu (thua) x Ám Ảnh
Tịch Diệt x Lạc Thủy Tri Chu (thua)
Quỷ Thủ Lưu (thua) x Thiên Ngu Cam
Phong Lôi Nộ Hổ và Tịch Diệt không đánh cũng thắng. Thiên Hạ Long Quỷ và Ám Ảnh lại tiếp tục ca khúc khải hoàn. Thiên Ngu Cam trải qua một vòng đấu cam go, cuối cùng chiến thắng Quỷ Thủ Lưu.
Hiện tại, Ám Ảnh toàn thắng xếp thứ nhất. Thiên Hạ Long Quỷ thua một trận, xếp thứ hai. Thâu Đêm Suốt Sáng và Thảo Hoa Mai xếp thứ ba. Đây đã là vòng thi đấu thứ 8 rồi. Thiên Hạ Long Quỷ và Ám Ảnh vẫn chưa chạm trán nhau. Thảo Hoa Mai và Thâu Đêm Suốt Sáng cũng chưa từng giao thủ. Cho nên, vòng đấu sau chính là màn tranh đoạt hạng nhất và hạng ba. Haiz… nhất định rất hoành tráng.
Tôi căn cứ thông tin trước đây, thử phỏng đoán lượt đấu cuối cùng như sau.
Diễm Thái Tử x Lạc Thủy Tri Chu
Thiên Hạ Long Quỷ x Ám Ảnh
Lạc Thủy Thanh Điểu x Thâu Đêm Suốt Sáng
Tịch Diệt x Quỷ Thủ Lưu
Phong Lôi Nộ Hổ x Thiên Ngu Cam
Tôi và Diễm Thái Tử đều vắng mặt, cho nên chỉ còn 4 trận đấu.
Trận thứ nhất chính là màn tranh đoạt chức quán quân. Hiện tại Ám Ảnh đang dẫn đầu nhưng nếu thua trận này, Ám Ảnh sẽ rơi xuống thứ 2. Bởi vì cuộc thi đã quy định, nếu 2 người có cùng điểm số, hệ thống sẽ lấy kết quả của lần đối đầu giữa 2 người để làm kết quả so sánh cuối cùng.
Trận thứ hai cũng tương tự, chính là màn tranh đoạt vị trí thứ ba giữa Thảo Hoa Mai và Thâu Đêm Suốt Sáng. Phải biết rằng, ngoại trừ top 3, các thứ hạng còn lại được ban thưởng y chang nhau.
Mặc dù nói từ hạng 4 đến hạng 10 phần thưởng không có gì khác biệt nhưng những người này đều thuộc thành phần lãnh đạo của các bang hội lớn. Đối với họ mà nói, phần thưởng không đáng kể, danh dự mới là trọng yếu.
Haiz… một vòng đấu đặc sắc như vậy mà tôi lại không thể chứng kiến tận mắt, chỉ có thể xem video quay lại. Đúng là đáng tiếc. Mà thôi, không xem được thì không xem được. Lợi dụng thời gian rảnh rỗi này, tôi nên nghiên cứu Chư Cát liên phát nỏ. Trình độ thợ mộc của tôi còn chưa đủ sức để chế tác thú máy. Đợi đến khi trở về Hồng Hoang, tôi phải rèn luyện trình độ thợ mộc một chút mới được.
Đã có bản đồ hướng dẫn, chỉ cần kỹ năng đạt mức yêu cầu là xong. Tôi mày mò nghiên cứu bản vẽ một hồi thì hoàn thành cây nỏ đầu tiên. Tôi lấp thử 10 mũi tên vào, bắn một phát, loáng loáng, tốc độ y như súng AK luôn, quá đã. Sau đó tôi cố gắng hoàn thành thêm 4 cây nỏ nữa. Nhìn thời gian, vẫn còn sớm, chưa tới giờ hẹn với Minh Vương. Tôi quyết định thoát mạng đi ăn cơm.
“Sâu, nhanh như vậy đã thoát mạng rồi?” – Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn tôi.
“Há há… đói bụng quá.” – tôi vừa nói vừa lôi mì gói ra gặm.
“Phải rồi, Thú Thú vừa rồi cũng vội vã thoát mạng, sau đó để lại lời nhắn cho bà, ở trên bàn kìa.”
Hử? Khẩn cấp như vậy. Có chuyện gì xảy ra sao? Tôi nghi hoặc cầm tờ giấy lên đọc.
“Sâu, từ U Minh giới trở về, bà phải cẩn thận che giấu hành tung đi. Không biết tên khốn nạn nào đã đem thân phận của bà tung hê lên rồi. Hiện tại mọi người đều biết bà chính là Lạc Thủy Tri Chu, là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn, là cung thủ thần bí trong kỳ thi đấu. Kể cả mấy chuyện kia của bà… haiz, nói tóm lại là Thập Tự Thiết Tường Vi đang lùng sục khắp nơi để tìm bà. Đó là ngoài sáng thôi, còn không biết có bao nhiêu người trong bóng tối đang nhớ thương bà đây nữa. Bà nhớ phải cẩn thận đó biết không!!!!!!!!!!”
Thảo Hoa Mai dùng liên tục 10 dấu chấm than, chứng tỏ chuyện này đúng là rất nghiêm trọng.