Hôm nay là thứ sáu. Buổi chiều tôi không có tiết học. Ngày mai là ngày bỏ lệnh cấm vận. Mọi người trong phòng KTX chẳng biết đã chạy đi đằng nào rồi, chỉ còn lại Thú Thú và tôi. Thú Thú vẫn ở trong game. Tôi mở sách giáo khoa ra đọc. Sắp thi học kỳ rồi. Mặc dù hiện giờ tôi không cần đến lớp nhưng vẫn phải học bài a~ Có điều trí nhớ của tôi bây giờ phi thường tốt, đọc qua một lần là nhớ, ngay cả tôi cũng ngỡ ngàng. Dĩ nhiên chuyện này tôi chẳng dại gì mà nói với ai. Lỡ tin tức lọt vào tai đám khoa học gia điên rồ, có thể họ sẽ bắt tôi lại, tiến hành giải phẫu nghiên cứu não của tôi thì làm sao đây?!
Đang học bài, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Mắt vẫn nhìn chăm chăm vào sách giáo khoa, một tay bật máy, tôi hỏi: – “Alô, muốn tìm ai?”
Bên kia im lặng một chút, sau đó là âm thanh ngập ngừng: – “Nhện đó à?”
Ủa… tiếng nói này nghe quen tai lắm nha… nhưng bất chợt không thể nhớ là ai, tôi nghi hoặc hỏi lại: – “Đúng vậy. Xin hỏi bạn là ai?”
“… em không nhận ra giọng của anh sao?” – uể oải oán trách.
“… đúng là nhận không ra.” – thành thật trả lời.
“Haiz…” – bên kia thở dài – “Anh là Ám Ảnh.”
Bịch ~ tôi té từ trên giường xuống đất, vội vã chụp lại cái phone.
“Anh… sao mấy hôm nay không thấy anh vào trò chơi? Cũng không thèm liên lạc với em. Anh đã chạy đi đâu? Chẳng lẽ ngoài đời đã xảy ra chuyện gì sao?”
“… mấy ngày nay anh đều ngồi trên xe lửa. Trên xe không có tín hiệu, không thể online nên anh không vào trò chơi được.” – Ám Ảnh giải thích.
Tôi đổ mồ hôi. Anh ấy chạy đến đây thăm tôi thật ư?!?
“Cái kia… đường xa như vậy, vì sao anh không ngồi máy bay?”
“… anh bị say máy bay.”
“… vậy bây giờ anh đang ở đâu?” – tôi câm nín rồi, không ngờ người này còn bị say máy bay nữa, thiệt là thần kỳ.
“Anh đã đến Ác Ma Thành, hiện giờ đang mướn phòng trong cái khách sạn gần trường học của em tên là Mê Huyễn Tím Cà Phê. Anh có chạy đến trường để tìm em nhưng bảo vệ không cho vào. Ông ta nói ngày mai mới dỡ bỏ cấm lệnh, còn hôm nay thì người ngoài không thể đặt chân vào trường. Vốn định cho em một cái ngạc nhiên, chẳng ngờ kế hoạch bị bể rồi.”
“Hắc hắc… không sao không sao, ngày mai em sẽ đi tìm anh. Đúng rồi, cái quán cà phê nơi anh đang ở í, em có nghe mọi người trong trường đồn rằng nó là câu lạc bộ của giới đồng tính. Anh phải cẩn thận có biết không. Anh lớn lên trắng trẻo đẹp trai hào hoa nhã nhặn thế kia, coi chừng bị người khác “ăn” sạch à.” – tôi hảo tâm nhắc nhở Ám Ảnh.
Bịch ~ một tiếng vang thật lớn ở đầu dây bên kia truyền tới, giống như có cái gì đó rất nặng vừa rơi xuống đất. Nửa ngày sau, mới nghe thấy âm thanh lờ đờ của Ám Ảnh: – “Anh thấy chỗ này cũng bình thường mà. Được rồi, không nói nữa. Nơi này có internet, buổi tối sẽ lên mạng vào trò chơi. Em có lên tuyến không?”
“Đương nhiên nha. Em đi đánh răng rửa mặt, một tiếng sau sẽ lên.”
“Ừ, anh đi ăn tối, một tiếng sau sẽ vào trò chơi. Hẹn gặp lại.” – Ám Ảnh hưng phấn nói.
Tôi cúp điện thoại, nhảy nhót ca hát đi vào phòng tắm để rửa mặt. Lúc đi ra, vừa vặn đụng Thú Thú đã thoát tuyến đang định đi vào rửa mặt. Thú Thú nhìn bộ mặt tươi rói như vừa trúng số của tôi thì đầu đầy thắc mắc.
“Sâu, bà lại lên cơn gì vậy? Không lẽ vừa bị người ta hạ gục rồi trấn lột toàn bộ trang bị nên bị kích thích thần kinh hay sao?”
Đệch ~ tôi còn chưa cười nhạo chuyện bả bị Thiên Ngu Cam hạ đo ván vậy mà bả dám quay ngược lại xỉa xói tôi?!? Nhưng mà nhìn bả không hề nổi cơn tam bành, chắc chuyện kia không đến nỗi đả kích lắm?!
Vẫn hoài nghi, tôi nhỏ nhẹ hỏi thăm: – “Thú Thú, tui nghe nói Triệu Hoán Liên Minh bị Bất Diệt Thần Thoại diệt đoàn, chuyện này là sao?”
“Ừ…không có gì, chuyện bình thường thôi mà. Không phải Thập Tự Thiết Tường Vi cũng bị tam đại bang hội liên minh tiêu diệt hay sao? Khụ… mặc dù quá trình không thể nói là xuất sắc, nhưng tụ chung thì cuối cùng vẫn là bọn tui toàn thắng. Còn về Bất Diệt Thần Thoại thì… lần trước bọn tui ngược đãi bọn hắn nên giờ bọn hắn trả thù là chuyện bình thường. Lại nói, bọn hắn cũng thương vong thảm trọng nha. Theo lời của Soái Ca thì hiện giờ chưa phải là thời điểm tốt để tiêu diệt Bất Diệt Thần Thoại. Trước hết cần hạ gục Thập Tự Thiết Tường Vi đã. Mà cái bọn Thập Tự Thiết Tường Vi đúng là đáng ghét, khi không lại xây Hoa Đô ngay chính giữa Thần Thành và Bất Diệt Thành. Bà nói có phải ứa gan không?” – Thảo Hoa Mai vừa gặm bàn chải đánh răng vừa nhồm nhoàm nói.
“Hắc hắc… sao bà nghe lời Soái Ca dữ vậy ~” – tôi giả vờ dè bĩu.
Thảo Hoa Mai trợn mắt: – “Ai nói đúng đạo lý thì tui đều nghe nha. Không nói chuyện này, nói chuyện của bà đi. Mỗi ngày bà thần thần bí bí làm cái gì tui đều không biết. Bà đang bận rộn chuyện gì?”
“Bà cũng biết chuyện tui bị khóa cấp chứ. Hiện giờ tui đang nghĩ biện pháp để giải quyết nó đây. Bây giờ, nhiều người đã lên tới cấp 40, tui chẳng có lấy một chút ưu thế nào cả. Nếu tui không tìm ra biện pháp hóa giải chuyện này, tui sẽ không thể nào tiếp tục chơi trò chơi.”
“Đúng vậy. Mặc dù mấy mũi tên kỳ quái của bà rất lợi hại nhưng nếu không thăng cấp thì điểm thuộc tính cũng không thể tăng mà như vậy thì thực lực sẽ bị hạn chế. Tuy nói trong trò chơi này, cao thủ đều dựa vào trang bị, nhưng nếu thuộc tính cơ bản không tốt, cho dù có trang bị hạng nhất thì cũng bỏ đi. Hơn nữa, ngoại trừ Sát Quỷ ra, toàn bộ trang bị trên người của bà đều là rác rưởi.”
“… bà không cần nói trắng trợn như vậy nha.” – tôi đau lòng rồi. Đúng vậy, trang bị trên người tôi toàn là đồ rác rưởi. Bởi vì tôi luôn gặp xúi quẩy. Mỗi lần đánh boss đều không bạo ra trang bị của cung thủ. Mà mỗi lần bạo ra thì đều là hàng phế phẩm. Nhưng bù lại tôi có Thánh Thú làm sủng vật nha. Là một sủng vật siêu cấp trâu bò. Cho dù tôi không thể thăng cấp nữa thì tôi vẫn đủ sức hiên ngang càn quét khắp giang hồ a~
“Được rồi. Không nói nữa. Tui phải lên tuyến đây. Còn phải đi luyện binh nữa.” – Thảo Hoa Mai đánh răng xong, vội vàng chụp lấy cái mũ trò chơi, online.
Lên trò chơi, tôi lập tức gọi cho Ám Ảnh.
“Ám Ảnh, bọn em đều ở Yêu Hồ tộc. Anh mau đến đây đi. Em sẽ gọi mập mạp ra dẫn đường.”
“Ừ, anh đến ngay.”
Đóng máy truyền tin, tôi liên lạc với Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó đang ở Hồ Ly Sơn Trang: – “Mập mạp, một hồi nữa Ám Ảnh sẽ tới. Cậu mau ra ngoài đón ảnh, sau đó giúp tôi giới thiệu anh ấy với mọi người.”
“Có muốn mời Ám Ảnh vào bang hội luôn không?”
“Không cần. Bang hội chúng ta là thuần khiết Yêu Hồ tộc. Nếu tôi tự tiện thêm anh ấy làm thành viên sẽ khiến người khác dị nghị.”
Kỳ thật thì tôi có tâm tư khác. Bởi vì tôi vẫn đang tính toán làm cách nào để ly khai bang hội để cùng Ám Ảnh làm một đôi thần tiên quyến lữ. Nếu Ám Ảnh mà gia nhập, với tài năng của anh ấy, nhất định sẽ nhanh chóng ngồi lên vị trí cao. Nghĩa là tôi càng khó ly khai hơn nữa.
Sau khi dàn xếp xong chuyện ở đây, tôi bắt đầu liên lạc với Bạch Trạch. Con chó nhỏ rất không thành thật. Nó không ngồi tại chỗ mà tôi đã an bài, ngược lại, chạy đi đâu biệt tăm biệt tích luôn. Đúng là muốn ăn đòn mà.
“Bạch Trạch, ngươi đang ở đâu?” – tôi tức giận hỏi.
“Lão đại, ta đang ở chỗ Chu Tước nói chuyện phiếm. Vừa nhắc tới cô thì cô đã lên rồi. Có muốn ta chạy ra đón hay không?” – Bạch Trạch eo éo hỏi.
“… à không cần.” – tôi cúp đường dây. Thở dài, tên này làm sao chạy tới chỗ Chu Tước rồi?!? Không lẽ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã? Tôi phải chạy đi xem chuyện gì đang xảy ra mới được.
“Lão đại!!!” – Bạch Trạch sáng mắt, từ xa đã nhìn thấy tôi, vẫy vẫy cánh tay gọi lớn, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ. Bên cạnh nó là Chu Tước đang ưu nhã nằm trên mặt đất. Bộ lông đỏ rực của tên kia phản xạ dưới ánh trăng thật là xinh đẹp.
Tôi bất đắc dĩ phải lết qua, hướng Chu Tước lễ phép chào hỏi: – “Xin chào Chu Tước đại nhân.”
“Không cần khách khí.” – giọng nói trung tính của Chu Tước rất dễ nghe – “Ta còn chưa cảm ơn ngươi đã mang lên nhiều lễ vật như thế kia.” Vừa nói vừa chỉ vào một đống đá dạ quang bên cạnh.
Ồ… không ngờ chiêu này dùng được nha. Thế thì cọng lông của Chu Tước chắc là dễ xin xỏ rồi nhỉ?!?
Tôi còn đang xoắn xuýt chưa biết mở miệng thế nào, Chu Tước đã lên tiếng trước: – “Ta biết ngươi tới đây là muốn xin lông vũ. Ta không mấy hảo cảm với người của Yêu Hồ tộc. Nhưng ngẫm lại, Yêu Hồ tộc chỉ có 1 người không biết xấu hổ thôi, là cái tên Đồng Tịch đáng chết kia. Những người khác đều không tệ. Ta với Bạch Trạch vốn là lão hữu (bạn già). Lần này nể mặt mũi của cậu ta, liền tặng cho ngươi vậy. Đây, cầm lấy đi.”
Chu Tước dùng cái mỏ nhổ xuống một cọng lông, đưa qua.
Tôi như lọt vào sương mù. Mơ màng cầm lấy. Mơ màng chào tạm biệt. Mơ màng đi xuống núi. Cho đến khi đã ngồi yên ổn trong Hồ Ly sơn trang mà tôi vẫn chưa thể tin là bản thân có thể lấy tới Chu Tước chi vũ dễ dàng như vậy.
May mắn Ám Ảnh xuất hiện, trí óc của tôi liền thanh tỉnh trở lại.
“Ám Ảnh!!!” – tôi nhào tới cho anh ấy một cái ôm gấu trúc. Mọi người đứng xung quanh đều trợn trắng mắt mà nhìn.
Ồn ào ~ ồn ào ~
“… người đó là Ám Ảnh? Thật sự? Trời ơi, không ngờ tui có thể nhìn thấy đại thần bằng xương bằng thịt…”
“Đúng là Ám Ảnh. Nghe nói anh ấy là bạn trai của hội trưởng. Nếu anh ấy gia nhập bang hội chúng ta thì hay biết mấy…”
Tôi bỏ ngoài tai mọi tạp âm ở xung quanh, nắm tay Ám Ảnh, vọt vào trong phòng riêng, khóa cửa.
E hèm, mọi người đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn kể cho anh ấy nghe những chuyện đã xảy ra với tôi ở U Minh giới, rồi chuyện của tứ Thánh Thú, rồi tặng Tu La Kiếm cho anh ấy thôi. Nói tóm lại là hai đứa chúng tôi chỉ ngồi trên giường nói chuyện phiếm. Thật sự là rất trong sáng. Sau đó cả hai cùng thoát tuyến, hẹn gặp mặt vào sáng ngày mai.
Đêm đó tôi gần như mất ngủ.
Thứ bảy. Buổi sáng.
Tôi dậy từ sớm, cẩn thận chải chuốt cái đầu tổ quạ của mình, sau đó mượn mỹ phẩm của bạn bè trong phòng bắt đầu vật lộn với công tác trang điểm.
Thảo Hoa Mai nghe mấy âm thanh đinh đinh đang đang của tôi thì bị đánh thức, mở cặp mắt tèm nhèm nhìn tôi, lập tức bừng tỉnh.
“Sâu, bà đang làm gì? Trời còn chưa sáng mà bà đã trang điểm? Không phải là đi hẹn hò đó chứ?”
“Đúng vậy.” – tôi trả lời mà không thèm ngẩng đầu – “Ám Ảnh đã đến đây. Tui có hẹn với ảnh.”
“Cái gì???” – một đám cầm thú đều nhổm dậy chạy tới xem tôi.
“Hôm nay sẽ đi mướn phòng sao?”
“Tối nay bà sẽ không về nhà?”
Tôi bất đắc dĩ đưa mắt nhìn đám sắc nữ trong phòng: – “Nè nè… hai đứa tui chỉ hẹn hò đi chơi thôi. Mấy bà làm gì kích động dữ vậy. Không lẽ đều đang mộng xuân à?”
“Cút ~” – cả đám khinh bỉ chửi tôi một câu liền tản ra.
Duy nhất Thảo Hoa Mai là lén lút đi tới mở tủ quần áo, lấy thứ gì đó, lại lén lút nhét đầy vào ba lô của tôi.
“Thú Thú, bà bỏ thứ gì vào ba lô của tui đó?” – tôi nhìn những gói nho nhỏ, kỳ quái hỏi.
“Áo mưa! (bao cao su)” – Thảo Hoa Mai vừa nói vừa cố gắng nhét thêm vài cái vào balo.
Ầm ~ tôi đập đầu xuống đất.
“Tui mới không cần mấy cái này. Bà mau lấy ra hết cho tui.” – tôi đưa tay vào balo, lôi ra hết cái đám áo mưa mà Thú Thú vừa nhét vào. Nhìn một đống áo mưa bị quăng lên giường, tôi đổ mồ hôi, ở đâu ra mà bả có nhiều áo mưa dữ vậy chớ!!!!!!!!!!!!!!!
“Thú Thú, bà từ đâu có được nhiều áo mưa như vậy? Đừng nói là bà mua chúng nha.” – đánh chết tôi cũng không tin Thú Thú chịu bỏ tiền ra mua mấy thứ này.
“Lần trước ban tuyên truyền phòng chống HIV của trường có đến KTX để bổ túc kiến thức, đồng thời phân phát áo mưa luôn. Mấy phòng bên cạnh đều nói không cần dùng nên tặng hết cho phòng bọn mình. Bọn tui lại không cần nên tui để dành hết cho bà.” – Thảo Hoa Mai ăn ngay nói thật trả lời.
Tôi câm nín rồi. Tuyên truyền phòng chống HIV là không sai, phát áo mưa cũng không sai, nhưng phát bên KTX nam là được rồi, ai đời lại phát cho KTX nữ chứ aaaaa, còn phát nhiều như vậy, chẳng lẽ có ý đồ xúi giục người ta phạm tội à?!?
Tôi nghiêm túc bảo Thú Thú cất hết mấy cái áo mưa kia. Sửa soạn một thoáng, tôi liền chuẩn bị đi hẹn hò. Thảo Hoa Mai vẫn chưa hết hy vọng, nói với theo: – “Sâu, bà thật sự không lấy sao? Nếu không dùng áo mưa sẽ rất nguy hiểm đó… lỡ bà bị cái kia cái gì thì bọn tui làm sao giúp bà đây a~”
“Biến ~” – tôi không chút khách khí đóng sầm cửa lại.
Bước chân vào câu lạc bộ đồng tính nổi danh kia, tôi rất nhanh liền nhìn thấy Ám Ảnh. Anh ấy ở ngoài đời và trong trò chơi hoàn toàn giống nhau. Tóc ngắn, da trắng, nét mặt ôn hòa nhã nhặn. Anh ấy không thấy tôi. Chẳng biết đang nghĩ gì, đang vừa uống cà phê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bao bọc toàn thân là loại khí chất quyến rũ chết người. Làm hại tôi bị loạn nhịp tim một hồi.
“Ám Ảnh.” – tôi ngồi xuống đối diện, nở nụ cười thực tươi.
“Gọi thẳng tên anh đi.” – Ám Ảnh thở ra nói. Anh ấy đã sớm nói cho tôi biết tên thật, nhưng tôi vẫn không có thói quen.
“Không quen a~ Gọi như thế em cứ thấy xa lạ thế nào ấy. Gọi Ám Ảnh nghe thân thiết hơn.” – tôi rất tự nhiên trả lời, còn tùy tiện cầm lấy ly cà phê của Ám Ảnh mà nốc một hơi.
Ám Ảnh nhìn tôi như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, rút tờ khăn giấy lau qua khóe miệng cho tôi. Hành động cũng tự nhiên tùy tiện y như trong trò chơi, không hề e dè hay câu nệ.
“Bây giờ mình đi đâu chơi? Anh chẳng biết gì về nơi này.”
“Thật ra vùng này chẳng có chỗ nào chơi. Em dẫn anh đi tham quan địa điểm nổi danh nhất Ác Ma Thành đi. Sau đó sẽ dẫn anh đi gặp 2 người.”
“Được.” – Ám Ảnh ngoắc tay gọi tính tiền.
Hai đứa đứng lên đi ra ngoài. Ám Ảnh rất tự nhiên nhấc balo của tôi mà đeo lên vai. Người này thật biết săn sóc nha~ Trong lòng tôi vui vẻ nghĩ.
“Sâu, trong balo của em đựng lựu đạn à? Sao nặng dữ vậy.” – Ám Ảnh nhấc nhấc balo ước lượng xong thì trêu chọc hỏi tôi một câu.
“Xí … là nước uống đó. Bên ngoài vùng thông khí này sẽ không có cửa hàng tạp hóa gì đâu.” – tôi đưa tay chỉ cái vòm thông khí cực lớn ở trên đầu.
“À, thì ra là vậy.”
“Hì hì… em còn đặc biệt mang theo một loại nước uống đặc trưng của vùng Tân Cương nha, những nơi khác đều không có đâu.”
“Vậy à? Lát nữa anh phải uống thử rồi.” – Ám Ảnh vừa nói vừa kéo khóa đóng balo, nhưng nhìn thấy thứ gì đó trong balo liền ngơ ngẩn một thoáng, sau đó nở nụ cười nhìn tôi – “Sâu, hôm nay em không về KTX đúng không? Sẽ ngủ lại phòng anh à?”
“??” – tôi ngạc nhiên nhìn Ám Ảnh – “Em có nói sẽ không về KTX sao?”
“Nếu không thì em mang nhiều áo mưa như thế làm gì?”
Bịch ~ tôi té. Trong bụng nguyền rủa Thú Thú cả trăm lần, lại dám thừa dịp tôi không chú ý mà nhét áo mưa vào balo lần nữa. Thế là xong, thanh danh cả đời của tôi đã bị hủy trong tay của bả.