Nhìn vào bên trong thấy có ánh sáng chiếu ra, tôi trượt chân lách người vào.
Haiz… thật là thất vọng. Đây cũng không phải là phòng thí nghiệm bí mật gì mà là viện lưu trữ tiêu bản. Bên trong tương đối rộng rãi, từng hàng kệ sách xếp dọc theo nhau, trên kệ là những bình lớn bình nhỏ dung dịch màu xanh lam chứa những cơ quan nội tạng của động vật. Tôi không phải học sinh khoa hóa cho nên trước giờ chưa từng nhìn thấy loại dung dịch màu xanh này, thật sự không biết nó là gì. Tôi chưa từng nghĩ đến, nó cũng không phải là dung dịch bảo quản mà là dung dịch dinh dưỡng đặc biệt có giá hơn 1 ngàn đô 1 mililit.
Tôi đi một vòng nhìn, cảm thấy không có gì ghê gớm. Hừ… chỉ có mấy tiêu bản bình thường mà thôi, vì sao phải làm cho thần bí như vậy chứ? Tôi đang định đi trở ra, bỗng nhiên nhìn thấy một cái ống kỳ quái nằm ở góc khuất của căn phòng khiến tôi tò mò. Tôi là sinh viên khoa não. Đương nhiên nhìn một cái liền biết cái ống kia là đường vận chuyển chất dinh dưỡng chuyên dụng cho sinh vật não a~
Tôi đổ mồ hôi ~ Với tư cách là một công dân Châu Á, tôi tự nhiên thuộc lòng luật sở hữu sinh vật não. Trong đó có nói, bất cứ cơ quan của quốc gia nào muốn nuôi dưỡng sinh vật não phải được nhà nước của quốc gia đó cho phép thông qua, nghiêm cấm tất cả tổ chức hoặc cá nhân tự mình sản xuất và nuôi dưỡng sinh vật não. Những sinh vật não từng được sản xuất của toàn Châu Á đều được đánh số thứ tự, cái này có thể lên mạng tra ra nguyên bản danh sách. Và tôi biết rõ, trường học của tôi không có tên trong danh sách sở hữu sinh vật não.
Đây nhất định là họ tự mình sản xuất và nuôi dưỡng rồi.
Ánh mắt của tôi di chuyển một vòng quanh phòng, lúc này mới nhìn ra, các tiêu bản kia chính là nguyên liệu bồi dưỡng sinh vật não. Á á á… thế là xong đời rồi, tôi vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa. Không biết có thể bị giết người diệt khẩu hay không?!?
Nghĩ đến đây tôi liền hoảng loạn, phóng một cái vọt tới cửa ngầm, phi thân ra khỏi khu vực đó, chạy bay vào thư viện trường… hô… cuối cùng đã an toàn rồi.
Nhưng tôi đã không biết, trong căn phòng kia có đặt máy theo dõi. Cho nên toàn bộ hành động của tôi đều lọt vào mắt xanh của giám sát viên và nhân viên điều khiển.
“Này, ngươi nói cô bé có nhìn ra điều gì không?” – một người mặc đồ bảo an hỏi nhân viên điều khiển.
“Có lẽ là không… chỉ là một đường ống mà thôi… sinh viên bình thường làm sao biết chúng dùng để làm gì. Chắc không sao đâu.” – nhân viên điều khiển nói nhát chừng.
“Không được.” – Giám sát viên cẩn thận nói – “Tốt nhất vẫn nên báo cáo với hiệu trưởng.”
…
Tôi đứng ngồi không yên trong thư viện suốt mấy giờ, cuối cùng mới nhận được điện thoại của Thảo Hoa Mai: – “Sâu, bà đi về đi a~ Trời sắp tối rồi. Có lẽ tên kia sẽ không tới đâu. Tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, mau về ăn a~”
“Ừ… được rồi.”
Tôi lượn qua căn tin mua một phần cơm tối sau đó lén lút trở về ký túc xá. Hết thảy sóng yên gió lặng. Hồ Loan Phong không có tìm tới cửa. Mà chuyện tôi phát hiện bí mật cũng không kinh động đến ai.
Lúc chúng tôi đang chụp giựt ăn uống trong phòng, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền tới tiếng huyên náo. Chuyện gì xảy ra? Chúng tôi mở cửa ló đầu ra nhìn…
Tôi choáng ~ là Hồ Loan Phong. Nhưng tôi không phải choáng vì thấy hắn tới. Mà choáng vì thấy Sữa Bảo Bảo đang thân mật ôm ấp hắn.
“Tiểu Phong Phong, anh đặc biệt tới thăm em sao? Em thật là cảm động quá a~”
“Không phải…” – Hồ Loan Phong rống lên – “Ngươi mau thả ta ra. Tên yêu nữ nhà ngươi vì sao cũng ở chỗ này chứ?”
“A… Tiểu Phong Phong, không phải anh tới tìm em sao?” – Sữa Bảo Bảo mắt ngập nước nhìn lên khiến cho Hồ Loan Phong nổi cả da gà da vịt.
Miêu Điện Hạ đứng một bên ngáp một cái: – “Tỷ tỷ chớ tự mình đa tình, người ta không phải tới tìm tỷ a~”
“Đúng vậy.” – Hồ Loan Phong tranh thủ phụ họa – “Ta tới tìm bạn gái của ta, nhưng đó không phải là ngươi.”
“Vậy thì là ai???” – Sữa Bảo Bảo mắt chuyển đỏ, có lẽ sắp phát điên rồi. Đây là tự tôn của mỹ nữ, tuyệt đối không cho phép người mình thích đi thích người khác!!!!!
Hồ Loan Phong thừa cơ tránh khỏi móng vuốt của Sữa Bảo Bảo, chạy tọt tới cửa phòng ký túc xá của chúng tôi, hỏi Thảo Hoa Mai: – “Thanh Điểu trưởng lão, Nhện có ở đây không?”
“Chưa có về.” – Thảo Hoa Mai nói dối mà không thèm chớp mắt luôn. Cũng may, hôm nay Tiểu Lược đi ra ngoài ăn cơm tối với Lam Khải Y rồi. Vừa vặn trong phòng chỉ có 5 người, cho nên lời nói dối của Thảo Hoa Mai không bị phát hiện.
“A~” – Hồ Loan Phong thất vọng quay đầu, nhìn thấy Sữa Bảo Bảo đang chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt tuôn rơi, ánh mắt ai oán nhìn hắn…
Oa~ kỹ năng diễn xuất này đủ chuyên nghiệp nha, tôi nghĩ thầm trong lòng.
Miêu Điện Hạ đứng ở một bên cũng âm thầm hâm mộ tỷ tỷ của mình. Công phu thật là lợi hại nha, mình không thể thu phóng tự nhiên như tỷ ấy à.
Ngay tại thời điểm mọi người đều cho rằng Hồ Loan Phong sẽ đi qua an ủi người con gái đáng thương kia thì hắn lại làm một việc mà không ai ngờ tới. Hắn… co giò chạy thẳng.
Kỳ thật, mọi người đều không biết, trên đời này Hồ Loan Phong sợ nhất là 2 loại người. Một là người không nói đạo lý. Và hai là phụ nữ thích khóc. Cho nên lần này Sữa Bảo Bảo không những không chiếm được cảm tình từ Hồ Loan Phong, ngược lại còn dọa cho hắn chạy mất dép.
Hồ Loan Phong đột nhiên biến mất. Sữa Bảo Bảo cũng kinh ngạc mở to mắt, nhìn sang em gái: – “Muội muội, tỷ thật nghi ngờ tên kia có phải là nam nhân hay không.”
Miêu Điện Hạ gật đầu: – “Muội cũng thấy vậy. Tên kia nhìn thấy chúng ta đều không lộ ra vẻ thèm muốn giống như mấy tên nam nhân khác, cứ làm như chúng ta có bộ dạng rất khó coi vậy. Tỷ tỷ, tỷ phải suy nghĩ cho thấu đáo, đừng để cho lưỡi câu lần này quay ngược lại làm bị thương chính mình a~”
“Đó là tự nhiên. Chỉ cần biết hắn ở đâu, tỷ liền có biện pháp xử lý hắn. Nếu còn không được nữa thì tỷ sẽ dùng đến chiêu kia.” – Sữa Bảo Bảo tràn đầy tự tin nói.
“Chẳng lẽ tỷ muốn xử ra chiêu chung cực tất sát hả?” – Miêu Điện Hạ kinh ngạc nói.
“Đúng vậy…”
Chung cực tất sát? Nghe lén đến đây thì tôi bỗng nhiên nổi lên hứng thú… nhổm người lên để nghe cho rõ, ai ngờ, hai tỷ muội kia cứ như thế quẩy đích đi vào trong phòng. Các người… các ngươi mau trở lại nói cho ta biết chung cực tất sát kia là chiêu thức gì, ta tò mò quá aaaaa~
Vừa vào game, chuyện đầu tiên tôi làm là mở trang web chủ để xem kết quả lượt đấu cuối cùng.
Diễm thái tử (thua) × Lạc Thủy Tri Chu (thua)
Thiên hạ Long Quỷ x Ám Ảnh (thua)
Lạc Thủy Thanh Điểu (thua) × Thâu Đêm Suốt Sáng
Tịch Diệt x Quỷ Thủ Lưu (thua)
Phong Lôi Nộ Nổ (thua) x Thiên Ngu Cam
Tôi và Diễm Thái Tử đồng vắng mặt, trở thành cặp thi đấu duy nhất cùng bị phán thua. Thảo Hoa Mai bởi vì nguyên nhân chức nghiệp mà thua về tay Thâu Đêm Suốt Sáng. Tịch Diệt lần này gặp may nên đụng đầu với thích khách, nhẹ nhàng lấy được một trận thắng. Phong Lôi Nộ Hổ thì ngược lại, tuy thực lực rất mạnh nhưng lại không âm hiểm bằng Thiên Ngu Cam nên đã thua trận ngoài ý muốn. Về phần Ám Ảnh… haiz… mặc dù thua trận nhưng tuy bại mà vinh, anh ấy đã có thể khiến cho Thiên Hạ Long Quỷ phải xử ra toàn bộ kỹ năng mới có thể giành chiến thắng.
Tóm lại, top 10 cao thủ cuối cùng đã xuất lò rồi.
Đệ nhất: Thiên Hạ Long Quỷ
Đệ nhị: Ám Ảnh
Đệ tam: Thâu Đêm Suốt Sáng
Đệ tứ: Lạc Thủy Thanh Điểu
Đệ ngũ: Thiên Ngu Cam
Đệ lục: Nặc danh (Lạc Thủy Tri Chu)
Đệ thất: Phong Lôi Nộ Hổ
Đệ bát: Tịch Diệt
Đệ cửu: Quỷ Thủ Lưu
Đệ thập: Diễm Thái Tử.
Hệ thống có hỏi tôi muốn công khai tên tuổi hay không, tôi chọn che dấu. Tôi nhìn bảng xếp hạng mà thấy tức cười. Rõ ràng tôi bỏ qua đến 4 trận đấu vậy mà vẫn được xếp đến thứ sáu. Tôi với Phong Lôi Nộ Hộ có số điểm ngang nhau nhưng bởi vì lần đụng đầu trước tôi thắng hắn nên hệ thống đặt tôi cao hơn.
Giải thưởng cũng trao xong luôn rồi. Phần thưởng là công khai. Thiên Hạ Long Quỷ nhận được một kiện thần khí – Dạ Ma Đao. Thuộc tính cụ thể của thanh đao này tôi không biết nhưng chắc chắn kém xa Sát Quỷ của tôi rồi. Vốn Thiên Hạ Long Quỷ cho rằng thần khí của mình sẽ nằm trên top của bxh binh khí nhưng không ngờ sau khi hắn cầm vũ khí trong tay, bxh vũ khí vẫn không thay đổi, đứng thứ nhất vẫn là “Sát Quỷ”.
Ngày trước, tôi đặt tên cho cây cung của mình cũng chỉ đề 2 chữ “Sát Quỷ”. Cho nên trên bxh cũng chỉ hiện 2 chữ “Sát Quỷ”. Căn bản, không ai đoán được nó rốt cuộc là binh khí gì, càng không thể biết chủ nhân của nó là ai. Cơ mà Thiên Hạ Long Quỷ thì lập tức nghĩ ngay đến tôi. Cái này cũng không thể trách hắn, bởi vì tôi lúc nào cũng mang đến ngạc nhiên cho hắn, ngạc nhiên nhiều đến nỗi hắn không rõ thực lực của tôi cao đến mức nào.
Phần thưởng của Ám Ảnh là một kiện thượng phẩm linh khí trang phục thợ săn. Nghe nói lúc anh ấy nói ra lựa chọn của mình, toàn bộ mọi người đều té ngửa. Một kiếm khách thì lấy trang phục thợ săn làm gì??? Cái kia rõ ràng là trang phục giành cho cung tiễn thủ a~ Chỉ một mình tôi biết rõ, anh ấy lấy vật kia cho tôi. Bởi vì cũng chỉ một mình anh ấy biết, đệ nhất độc cung thủ của Hồng Hoang có trang phục rách rưới cỡ nào. Haiz… cảm động quá, về sau tôi làm sao nỡ nặng tay khi đánh nhau với anh ấy bây giờ a~
Thâu Đêm Suốt Sáng cũng chọn vũ khí, là Tường Vi Roi. Còn Huyết Ẩm Roi thì truyền thừa lại cho Sữa Bảo Bảo.
Buồn cười nhất là phần thưởng của tôi. Bởi vì tôi không có đến trình diện nên hệ thống tùy cơ phân phối cho tôi một kiện kim khí. Tôi nhận lấy bưu phẩm của hệ thống gửi tới, mở ra xem. Cbn, chính là cái vòng tay mà tôi tha thiết muốn có, mặc dù nó chỉ có 400 ô thôi, chưa bằng cái 800 ô mà tôi gặp được lần đầu tiên khi mới tiến vào trò chơi. Nhưng thế này cũng đủ thỏa mãn rồi, tôi thiệt là vui vẻ.
Đến khi tôi nhìn thấy Diễm Thái Tử được tùy cơ phân phối một kiện kim khí pháp trường thì tôi cười không nổi nữa. Tên này đúng là âm hồn bất tán mà. Theo lời Tiêu Dao nói, tên kia biến mất một thời gian. Đúng vậy, là hoàn toàn biến mất không có dấu vết, không thể truy tìm. Cách lý giải duy nhất là tên kia đã rời khỏi đại lục Hồng Hoang. Địa phương duy nhất mà tên kia có thể đi chính là Thần giới. Nghĩa là thân phận sứ giả của hắn không bị hủy. Đây chính là điều khiến tôi lo lắng.
Suy nghĩ nửa ngày, tôi vẫn nghĩ không ra phải làm thế nào để ngăn chặn việc Thần giới xâm lược Hồng Hoang. Thôi kệ, không nghĩ nữa, đi xem trận đấu thôi.
Bởi vì trận đấu giữa Thảo Hoa Mai và Thâu Đêm Suốt Sáng đã được Thú Thú tường thuật chi tiết ở ngoài đời cho tôi nghe, thế nên tôi trực tiếp mở trận đấu của Ám Ảnh ra xem.
Thiên Hạ Long Quỷ và Ám Ảnh đứng giữa một thí trường rộng mênh mông. Trận đấu còn chưa bắt đầu. Hai người đứng lẳng lặng nhìn đối phương. Người dẫn chương trình ở một bên khoa môi múa mép: “Các bạn thân mến, trước mắt chúng ta đây chính là trận đấu quyết định hạng nhất và hạng nhì của vòng thi đấu. Hai đối thủ, một người là bang chủ của đệ nhất bang phái trong Hồng Hoang – Trâu Bò Bang; một người là tiền nhiệm bang chủ của Huyết Nhạn Các. Theo tin tức mà chúng tôi thu thập được, đẳng cấp của hai người chênh lệch chỉ nửa cấp, trang bị toàn thân của họ đều là hàng cực phẩm, kỹ thuật PK đều tuyệt đỉnh. Đến tột cùng, ai sẽ là người giành được chức quán quân và ẵm về tay kiện thần khí đây? Hãy để chúng ta mở rộng tầm mắt với trận long tranh hổ đấu này.”
Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai người trong sân đồng thời động thủ. Thiên Hạ Long Quỷ vừa ra tay liền xử ngay chiêu Địa Ngục Cực Trảm. Ảm Ảnh không hề né tránh mà đồng dạng xử tuyệt chiêu của mình là Liệt Phong Tam Tấu. Hai cổ năng lượng cực lớn va chạm với nhau giữa sân đấu tạo nên một cơn địa chấn. Sương mù tan đi, giữa sân đấu là một cái hố to. Khán đài rộ lên một trận vỗ tay tán thưởng. Không hổ là hai cao thủ mạnh nhất của Hồng Hoang, thực lực chẳng phải loại trưng cho đẹp mắt mà thôi.
Một chiêu này không ai chiếm được tiện nghi. Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ đều tránh được. Xa xa đứng cách nhau khoảng 1 ngàn mét. Ám Ảnh biết rõ Thiên Hạ Long Quỷ tiếp theo sẽ xử dụng chiêu Thời Gian Tĩnh Chi. Phạm vi công kích của chiêu này nằm trong khoảng 400m. Cho nên chỉ cần giữ khoảng cách với tên kia sẽ không trúng chiêu. Thế là Ám Ảnh liền nhàn hạ đứng tại chỗ hồi phục nguyên lực, không chủ động tấn công.
Thiên Hạ Long Quỷ thấy Ám Ảnh bất động liền âm thầm chuẩn bị Thời Gian Tĩnh Chi, sau đó xử chiêu nước rút của chiến sĩ, phóng tới gần đối thủ. Ám Ảnh tính toán khoảng cách, 800m, 600m… 500m… tay trái xuất ra một bả phi đao, loát ~ phóng vào đối thủ. Thiên Hạ Long Quỷ không ngờ tới chiêu này nên bị trúng đao. Mạn Đà La không phải là loại độc bình thường, Thiên Hạ Long Quỷ nhìn thấy bản thân trúng độc liền biến sắc mặt. Mặc dù máu của hắn nhiều hơn Ám Ảnh nhưng sau khi trải qua kinh nghiệm đau thương khi đối phó với tôi, hắn rất mẫn cảm với độc dược, thế là hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Ám Ảnh.
“Ám Ảnh, dùng độc không phải là việc làm của quân tử.”
Ám Ảnh nhún vai: – “Ta cũng không phải là chính nhân quân tử. Huống hồ, chiêu số Thời Gian Tĩnh Chi của Long bang chủ cũng không thể gọi là quang minh chính đại a~”