Y Lai là Ma Đốn. Thế nhưng, Y Lai vẫn là Y Lai.
Y Lai vốn là hài tử được sủng ái nhất nhà Niết Phổ Đốn, thế nhưng lại phải chịu huấn luyện từ nhỏ, sau đó lại trở thành nam sủng của hoàng đế, chịu hết mọi lời chỉ trích ở Đế Quốc. Hiện tại, y lại trở thành đạo tặc, vô số lần vào sinh ra tử, đắc tội mấy đại gia tộc ở Phong Thần tinh, sơ sẩy một chút liền chỉ có một con đường chết.
Một chuyện lại một chuyện, một lần lại một lần hồi sinh, tất cả đều chỉ vì một âm mưu, đều vì dã tâm của người đứng đầu Đế Quốc kia. Mà Y Lai, chỉ là một con cờ trong tay hắn.
Y Lai muốn giáp hỏa diễm, là bởi vì "người kia" muốn.
Lâm Sắt biết, Y Lai yêu hắn. Thế nhưng bây giờ gặp lại, Y Lai chỉ còn cần lợi ích từ trên người hắn.
Nhận thức được điều này khiến cho lòng hắn nhuệ đau, nhưng hắn có thể thế nào đây? Hắn muốn làm. Chỉ cần là điều Y Lai muốn, hắn đều nguyện ý dâng tặng.
"Y Lai, tôi có chuyện muốn nói với em." Lâm Sắt nói.
Ánh mắt Y Lai dán lên người hắn: "Nói xong anh có đưa tôi giáp hỏa diễm không?"
Lâm Sắt gật đầu: "Có."
Nơi đàm luận đương nhiên không phải trong nhà Y Lai, mà là đến văn phòng Lâm Sắt. Hai người ngồi mặt đối mặt, không khí có chút âm u, Lâm Sắt rót cho y một cốc nước nóng, thân sĩ* mà săn sóc.
(Thân sĩ*: kiểu như manly, ga lăng á:D)
Y Lai cũng không chút cảm kích. Từ đầu tới cuối, y chưa từng chạm qua cốc nước kia.
Lâm Sắt mở miệng trước: "Y Lai, tôi có bốn chuyện muốn nói. Chuyện thứ nhất, tôi không biết gia tộc Niết Phổ Đốn cùng Hoàng Tộc có lập khế ước gì không, cho nên mới giao em cho hoàng đế? Thứ hai, phàm là khế ước, đều có thể giải trừ, tôi sẽ giúp em. Thứ ba, người nhà em kỳ thực đều rất nhớ em. Bọn họ vì cái chết của em mà thống khổ không thể tả, A Thụy Tư vẫn đang tìm em. Thứ tư, tôi muốn nói chuyện quá khứ của tôi và em."
Y Lai sắc mặt trầm tĩnh, ngữ khí bình thản đáp: "Chuyện thứ nhất là chuyện của tôi, không tiện nói cùng anh. Thứ hai, tôi không cần anh giúp. Thứ ba, tôi cùng gia tộc Niết Phổ Đốn từ lâu đã không còn quan hệ. Thứ tư, tôi không có quan hệ gì với anh hết."
Tuy rằng đã quen, thế nhưng một Y Lai xa cách, một Y Lai rũ sạch quan hệ như thế này, lại khiến cho hắn thống khổ tột cùng: "Y Lai, em quên, cũng không có nghĩa là chúng ta không có quan hệ. Ai Nhĩ Duy Tư là con của chúng ta."
Y Lai cười lạnh một tiếng: "Anh nói Ai Nhĩ Duy Tư là con trai anh thì nó chính là con trai anh sao? Anh sinh nó hay anh nuôi nó?"
Lâm Sắt nhất thời có chút cứng họng, trầm mặc một hồi mới nói: "Anh cung cấp gen."
Y Lai cười nhạo: "Gen không có giá trị a."
Lâm Sắt cảm thấy không thể tiếp tục cùng Y Lai thảo luận vấn đề này được nữa, hắn cần thay đổi chiến thuật.
"Giáp hỏa diễm ở đảo Hải Na. Rồng Hỏa Diễm là một loài dã thú vô cùng giảo hoạt hung tàn, tôi chỉ có thể đem bọn nó nhốt ở đấy thôi, cũng không có cách nào bắt được chúng nó."
Y Lai cũng không có hi vọng Lâm Sắt có thể gỡ vảy giáp hỏa diễm xuống mà hai tay dâng lên. Lâm Sắt là thương nhân, sẽ không lấy tính mạng mình ra mạo hiểm.
"Anh chỉ cần cấp tôi quyền hạn ra vào đảo Hải Na." Y Lai nói.
"Đương nhiên, thế nhưng em nhất định phải đáp ứng tôi một điều kiện." Lâm Sắt nói.
Quả nhiên tên gian thương này chỉ biết quyền lợi tốt nhất cho bản thân mà, Y Lai chờ hắn ra điều kiện.
"Tôi muốn đi cùng em." Lâm Sắt nói.
Trên mặt Y Lai lộ ra vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới nói: "Anh muốn cùng chịu chết, tùy anh thôi."
Lâm Sắt nói một câu lãng mạn sặc mùi máu me: "Cùng em ở trong bụng rồng, cũng coi như hợp táng."
Lâm Sắt trời sinh không có tế bào hài hước, cho nên Y Lai cảm thấy câu nói này chẳng có chút gì khôi hài.
Hai ngày sau.
Hai nam nhân cùng nhau đứng cạnh biển, ánh mắt Y Lai rơi trên biển rộng bao la, ánh mắt Lâm Sắt lại rơi trên người Y Lai.
Y Lai một thân trang phục đen,mang một cái ba lô, vô cùng nhẹ nhàng gọn gàng, đối với mấy chuyện này đã quen thuộc vô cùng. Y Lai đã kinh khôi phục hình dáng nguyên bản, tóc đỏ mắt xanh, ngũ quan tinh xảo, sắc môi đỏ hồng, trên mặt là vẻ vô cảm.
"Sao thuyền vẫn chưa đến?", y cau mày hỏi.
Lâm Sắt nhìn đồng hồ: "Sắp rồi."
"Sao không dùng phi cơ đi?" Y Lai tiếp tục hỏi. Đi thuyền đến đảo Hải Na phải mất mấy ngày, mà phi cơ lại chỉ cần mấy tiếng.
"Phi cơ sẽ nhiễu điện từ, rồng Hỏa Diễm rất thông minh, chúng nó sẽ phát hiện." Lâm Sắt nói.
Mười phút sau, một chiếc thuyền xa hoa neo trước mặt bọn họ. Y Lai cùng Lâm Sắt bước lên thuyền. Chiếc thuyền này so với chiếc du thuyền lần trước y giả trang quý tộc còn muốn lộng lẫy hơn. Nếu như chỉ nhìn thuyền, Y Lai còn tưởng mình đang đi nghỉ phép.
Trên thuyền lớn ngoại từ thuyền trưởng cùng vài thủy thủ, chỉ có hai người Y Lai và Lâm Sắt. Hơn nữa tất cả thủy thủ đều tập trung ăn ngủ ở một chỗ, bình thường căn bản không chạm mặt, cho nên trên thuyền giống như chỉ có hai người bọn họ vậy.
Hơn nữa thuyền lớn như vậy, Lâm Sắt lại chỉ một mực đòi ở phòng sát vách y. Y Lai biết ý đồ Lâm Sắt, nhưng hiện tại y có việc cầu hắn giúp, cho nên cũng ngầm đồng ý những hành vi này.
"Có phải em tìm được giáp hỏa diễm thì Nặc Mạn Đại Đế sẽ giải trừ khế ước không?" Lâm Sắt nói.
Người này có tầm nhìn thật đáng sợ.
Y Lai cảm thấy Lâm Sắt rất đáng sợ. Hắn từ những tin tức rải rác vậy mà lại chắp vá ra chân tướng.
Y Lai căn bản không có khả năng đáp trả hắn, trực tiếp đi về phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Lâm Sắt đứng trước cửa, nhìn cánh cửa khẩn trương đóng chặt kia, mắt lộ ra trầm tư.
Con người không bao giờ hài lòng với hiện tại. Lâm Sắt vốn chỉ cần Y Lai còn sống là tốt rồi. Chờ đến khi biêt Y Lai còn sống, hắn lại muốn giữ lấy y.
Hắn muốn tiếp xúc với Y Lai thật nhiều. Thế nhưng tiếp xúc càng nhiều, hắn mới biết Y Lai có bao nhiêu căm ghét hắn.
Chỉ là hắn làm quá nhiều chuyện sai lầm, đã thương tổn Y Lai quá sâu đậm, khoảng cách giữa bọn họ quá xa, Y Lai theo bản năng mà hận hắn, hắn làm sao có thể khiến cho y tiếp nhận hắn đây?
Lâm Sắt nhăn mày thật chặt, bởi vì phát hiện ra câu hỏi này vô cùng khó trả lời. Thời gian là phương thuốc chữa thương tốt nhất, thế nhưng Y Lai sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.
Làm thế nào mới có thể đem thời gian hai người ở cạnh nhau sử dụng một cách tốt nhất đây?
Thời điểm Y Lai lần nữa mở cửa, liền thấy một vị ôn thần đứng chờ sẵn. Lâm Sắt mặc thường phục tông đen, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
"Anh tại sao lại đứng đây?" Y Lai hỏi.
"Trên thuyền có thích khách, để đảm bảo sự an toàn cho em, tôi sẽ thủ ở đây." Lâm Sắt nghiêm túc nói.
Toàn bộ khoang thuyền cũng chỉ có hai người bọn họ. Nếu như nói thật sự có thích khách, cũng chỉ có người trước mặt. Cái cớ này buồn cười như vậy mà Lâm Sắt cũng có thể trịnh trọng nói ra, Y Lai lại nhịn xuống cảm giác kích động muốn vạch trần hắn. Y Lai không muốn cùng Lâm Sắt có bất cứ liên hệ gì, cách tốt nhất chính là bỏ ngoài tai.
Trên mặt Lâm Sắt lộ xuất biểu tình thất vọng.
Hai ngày sau, thuyền rốt cuộc cũng cặp bờ. Lâm Sắt cùng Y Lai rời thuyền, ngay khi Lâm Sắt ảo tưởng sẽ có khoảng thời gian chỉ có hai người để hắn hảo hảo chiếu cố Y Lai, đùng một cái, một bóng người xuất hiện.
Đây là nhân vật có thể khiến Lâm Sắt khắc sâu trong tim, đương nhiên là ghét muốn vỡ tim rồi. Nếu như có thể, hắn cầu cả đời cũng đừng gặp lại tên này.
Y Lai cũng nhìn thấy người kia, mặt vô biểu tình của y có chút dao động.
"Hạ Diễm, sao anh lại ở đây?" Ánh mắt Y Lai nhìn về phía chiếc thuyền, "Anh đột nhập lên thuyền theo chúng tôi đến đây phải không?"
Da mặt Lâm Sắt run lên, trong lòng bốc mùi dấm chua nồng nặc. Y Lai quên hắn, thế mà lại nhớ Hạ Diễm. Tuy rằng tất cả chuyện này đều do một tay hắn mà tạo thành.
--------------------------------------
Hiên Dư: Chương này ngắn:>> Diễm kute sắp lên sàn 0.0