Làm cháu tôn tử được bá tước yêu thương nhất, Tư Lạc từ lúc mười mấy tuổi đã biết Y Lai đáng ghét cỡ nào, vô liêm sĩ đến cỡ nào. Trong lòng Tư Lạc, Y Lai chính là quái vật trong truyện cổ tích, là cái loại có thể dùng miệng mà nuốt người ta vào bụng.
Thế nhưng, quái vật kia cũng chỉ là nhân vật phản diện trong truyện cổ tích. Mãi đến tận năm năm trước, lúc Tư Lạc mười ba tuổi, rốt cuộc cũng tận mắt thấy y trong buổi tiệc sinh nhật của gia gia cậu. Y Lai đến tham dự tiệc, đồng thời còn cầm thiệp mời đến. Toàn bộ gia tộc Thế đều chấn kinh. Ngày đó trở thành ngày mất mặt nhất của gia tộc, bởi vì con trai của bá tước Thế Tập, là thúc thúc của Tư Lạc, cư nhiên trước mặt mọi người lại hướng về phía vị khách không mời mà đến - Y Lai - mà thổ lộ. Tư Lạc không hiểu vì sao vị thúc thúc thông minh mà thần bí kia của mình lại tỏ tình với người như Y Lai, cuối cùng cũng chỉ có thể đổ lỗi cho Y Lai đã dùng bùa chú mê hoặc thúc thúc cậu.
Ngày đó gia gia cậu giận tím mặt, đuổi thúc thúc cậu ra khỏi gia tộc Thế, cả nhà cũng chỉ có thể im miệng không nói một lời. Tư Lạc không nghĩ tới, có một ngày mình lại vướng vào chuyện này.
Tư Lạc nghi ngờ không thôi mà nhìn thanh niên đối diện, người này chính là Y Lai??? Một thanh niên thanh tú xinh đẹp, nụ cười sạch sẽ, toàn thân đều tỏa ra mị lực mê người, thanh niên như vậy làm sao lại là tên Y Lai đáng ghét kia? Tư Lạc đang cố hồi tưởng dáng dấp Y Lai mình đã gặp năm năm trước, cuối cùng chỉ có thể nhớ ra một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
<Nhóc đúng là một tiểu tử rất khả ái a.> Nam nhân đó nhìn Tư Lạc, uống một hớp rượu đỏ, tiếp đó liếm liếm môi mình, cười híp mắt nói.
Tư Lạc đột nhiên cảm thấy mỹ nhân trước mặt vô cùng khủng bố. Nụ cười giễu này của y lại khiến cậu nghĩ đến năm năm trước.
"Em thật sự là Y Lai?" Tư Lạc hỏi.
Y Lai thu lại nụ cười: "Tôi xác thực tên là Y Lai."
Sắc mặt Tư Lạc hơi tái, trong mắt của cậu không còn chút vẻ mê luyến vừa rồi, chỉ có hoảng sợ. Cậu vội vã khiếp sợ đứng dậy, thậm chí quên mất sách vở còn để trên bàn, liền vội vã rời đi.
Ánh mắt Y Lai dần trở nên nghiêm túc. Y chống đầu, từng ngụm từng ngụm thưởng thức rượu đỏ trong ly, trên mặt lộ xuất vẻ mê say.
Vị trí thiếu niên vừa rời đi, một người đàn ông liền ngồi xuống.
"Năm năm trước, có người từng thổ lộ với em sao?" Nam nhân hỏi.
Năm năm trước, chính là thời điểm tiếng tăm xấu xa của Y Lai nổi danh nhất, toàn bộ Đế Quốc, hầu như không có ai thích y. Thế mà khi đó, lại có một người có thể thổ lộ với y...
Lâm Sắt biết điều này có ý nghĩa gì. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, nhịn không được hỏi.
"Anh không biết sao?" Y Lai lộ ra một nụ cười trào phúng, "Đã nhiều năm như vậy, khi bọn họ nghe đến tên của tôi, vẫn cứ sợ sệt như thế. Tôi có nên tự hào không đây?"
"Y Lai, em đừng cười như vậy." Lâm Sắt nói, "Em cười như vậy, tôi rất khó chịu."
Y Lai cười nhạo một tiếng, tiếp tục uống một hớp rượu đỏ.
Lâm Sắt biết, Y Lai nhìn như cái gì cũng không để trong lòng, thế nhưng đối với những chuyện này vẫn một mực lưu ý. Nếu không phải tính cách y như vậy, y sẽ không cứng đầu không chịu quay lại gia tộc Niết Phổ Đốn. Càng để tâm nhiều chuyện y càng sợ sệt. Y quan tâm A Thụy Tư, quan tâm công tước và cả phu nhân, cho nên mới không dám xuất hiện trước mặt họ, y sợ lại bị bọn họ chán ghét...
"Y Lai, tôi sẽ thay em tháo bỏ phần xiền xích này." Lâm Sắt nói.
Y Lai đứng dậy, trực tiếp xoay người lên lầu. Ngày hôm sau, y vô tình nghe người phục vụ nói chuyện phiếm, vị công tử quý tộc ở sát vách đã dời đi rồi.
Quả nhiên, quái vật, thì vẫn mãi mãi là quái vật.
Tin tức Y Lai trở lại Đế Quốc khuếch tán ra ngoài.
Y Lai không phải đã chết rồi sao?
Hồ ly tinh kia còn sống?
Xì, người xấu thường không dễ chết vậy đâu.
Hoàng đế bệ hạ bốn năm qua vẫn không lấy vợ, đối với hồ ly tinh kia vẫn một mảnh tình thâm, Y Lai trở về, liệu có tiếp tục làm nịnh thần Đế Quốc, đem đất nước này nháo đến hỗn loạn?
Y Lai đã biến mất vô tung vô ảnh trong mắt công chúng ròng rã bốn năm, bây giờ lại trở về, một lần nữa làm sục sôi dư luận.Toàn bộ Đế Quốc như gặp đại dịch, giống như Y Lai là loại ma quỷ đảng phái điên rồ gì đó, các đội quân đang tranh chấp nhau cũng tạm thời ngừng chiến, bắt đầu đồng tâm hiệp lực đối kháng Y Lai.
Lời đồn này không biết nguồn gốc là từ đâu, mà lại nhanh chóng truyền khắp Đế Quốc.
Tại hoàng cung Đế Quốc.
"Bệ hạ, ngài đã nghe tin về Y Lai chưa ạ?"
"Bệ hạ, cáo phó* của Y Lai là do ngài thông truyền. Nếu như Y Lai chưa chết, thì rõ ràng chính là y lừa dối ngài. Bệ hạ, tôn nghiêm của Hoàng Tộc tuyệt đối không thể dung thứ cho sự lừa dối."
(Cáo phó:* Thông báo về tang lễ thường được đặt trước cổng tang gia hoặc gửi đến từng người thân thích. Trên cáo phó phải ghi rõ tên người chết, ngày sinh và chi tiết về tang lễ như thời gian địa điểm làm lễ nhập quan và di quan...)
Phòng họp của hoàng đế đã nghênh đón mấy làm sóng kiểu này, không có người nào là không nói xấu Y Lai. Nặc Mạn Đại Đế tiễn vị đại thần cuối cùng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế, dựa lưng, trên gương mặt lộ xuất tâm tư buồn bực.
"Bệ hạ." Thư ký nhỏ giọng đi tới bên người Hoàng Đế, thấp giọng kêu một tiếng.
Nặc Mạn Đại Đế mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp là một luồng lãnh ý khiếp người: "Chuyện Y Lai còn sống, rốt cuộc là làm sao truyền ra?"
"Bệ hạ, thần đã điều tra, là từ gia tộc Thế ạ. Cháu trai Thế gia cùng Y Lai trong một quán rượu, không biết vì sao lại nhận ra cậu ấy. Vị tiểu thiếu gia ấy nói cho bá tước Thế Tập. Vị bá tước kia... ngài biết đấy... Chuyện gì ông ta biết, ngày hôm sau cả thế giới đều biết. Đặc biệt là ông ta còn vô cùng chán ghét Y Lai tiên sinh."
"Bá tước Thế Tập!" Hoàng đế lộ rõ vẻ mặt chán ghét.
"Bệ hạ, hay là ngài đừng nên để cậu ấy ở lại Đế Quốc."
Ánh mắt Nặc Mạn Đại Đế quét qua, thư ký cảm giác được sau lưng phát lạnh, ý thức được mình nói quá phận, liền vội vã ngậm miệng lại.
"Bệ hạ, bây giờ thần phải làm gì?"
"Mặc kệ chuyện tin đồn đi, thế nhưng ảnh của Y Lai tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Không thể để cho A Thụy Tư biết Y Lai cùng Y Đế Tư giống nhau như đúc."
"Bệ hạ, thần sẽ xử lý tốt."
Phòng Cơ Giáp Đế Quốc.
A Thụy Tư là một người cuồng công việc. Thời điểm cậu tập trung vào làm việc có thể không ăn không ngủ. Trạng thái làm việc của A Thụy Tư vô cùng khủng bố, lần này cũng không ngoại lệ.
"A Thụy Tư tiên sinh đã hai ngày không ăn cơm."
"Căn cứ vào thống kê của máy chăm sóc sức khỏe, hai ngày qua A Thụy Tư tiên sinh ngủ không đến hai tiếng."
"Chúng ta có nên tiêm cho tiên sinh một mũi thuốc dinh dưỡng không?"
"Thế nhưng lúc ngài ấy đang làm việc mà bị quấy rầy, A Thụy Tư tiên sinh sẽ tức giận."
Toàn bộ phòng làm việc xoắn xuýt cả lên.
"Mang cho tôi một chút thức ăn." Thanh âm của một nam nhân vang lên.
Mấy người trong phòng làm việc đều ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy người đó giống như thấy được vị cứu tinh.
Rất nhanh liền có người mang thức ăn đưa đến trong tay Lâm Sắt. Thức ăn rất phong phú, có cá có thịt, dinh dưỡng cân đối: "Lâm tiên sinh, A Thụy Tư tiên sinh liền giao cho ngài."
Lâm Sắt cầm hai hộp thức ăn, gõ cửa phòng làm việc của A Thụy Tư.
Lần thứ nhất, hoàn toàn không có phản ứng. Thời điểm gõ tới lần thứ tám, cửa cuối cùng cũng mở ra. Một thanh niên quần áo ngổn ngang tóc lộn xộn tức giận trừng Lâm Sắt.
Lâm Sắt làm như không nhận ra ánh mắt giết người kia, bình tĩnh đi tới, đem thức ăn đưa đến trước mặt A Thụy Tư, trầm giọng ra lệnh: "Ăn cơm."
A Thụy Tư căn bản không để ý tới hắn, một lần nữa tập trung vào bản vẽ trên máy tính.
"Cậu không ăn cơm, tôi sẽ chụp lại dáng vẻ hiện tại của cậu rồi gửi cho công tước và phu nhân." Lâm Sắt nói.
A Thụy Tư cố chấp trừng mắt Lâm Sắt.
"A Thụy Tư, ăn cơm."
A Thụy Tư không cam lòng dời mắt về phía mấy món ăn, nhanh chóng cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
"Ăn từ từ, không thì tôi cũng quay video cái dáng vẻ ăn như hùm như sói này của cậu gửi đi đấy." Lâm Sắt nói.
A Thụy Tư không cam lòng cũng đành phải nhai kỹ nuốt chậm.
"A Thụy Tư, cậu biết Y Lai không?" Lâm Sắt hỏi, "Gần đây có tin đồn, Y Lai không chết, y đã trở lại Đế Quốc."
"Đừng nói với tôi." A Thụy Tư nói, "Chuyện của Y Lai tôi không hứng thú."
Đây là tự cậu nói đó nha, Lâm Sắt thầm nghĩ. Nếu cậu không có hứng thú, hắn cũng không muốn nhiều lời. Nếu như sau này A Thụy Tư đã biết thân phận của Y Lai lại chất vấn hắn, hắn có thể dùng câu nói ngày hôm nay của cậu mà phản bác.
Lâm Sắt cũng không nói nữa. A Thụy Tư ăn cơm xong liền đuổi Lâm Sắt ra khỏi cửa. Lâm Sắt đứng ngay cửa sửng sốt một hồi.
Kế hoạch của bọn họ là cấp Nặc Mạn Đại Đế một chiếc Cơ Giáp Hỏa Diễm "có nhược điểm", thế nhưng mỗi một Cơ Giáp đối với A Thụy Tư đều là con của cậu. Cậu có thể phản bội niềm tin của bản thân mà tạo ra một đứa con có tỳ vết hay sao?
Lâm Sắt đột nhiên có chút không xác định. Hắn rời khỏi phòng làm việc của A Thụy Tư, một chiếc phi cơ đã chờ sẵn ở ngoài.
Lâm Sắt ngồi lên phi cơ, tiếp đó thắt chặt đai an toàn.
"Lâm tiên sinh, tin đồn liên quan đến Y Lai tiên sinh..." Cách Lỗ Tư có chút chần chờ hỏi.
"Tôi cũng đã nghe rồi." Lâm Sắt bình tĩnh nói.
Cách Lỗ Tư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Vậy mà ngài vẫn để cho những tin đồn bất lợi cho Y Lai tiên sinh càng lúc càng kịch liệt sao?"
"Đúng vậy." Lâm Sắt nói.
Cách Lỗ Tư nhìn gò má Lâm Sắt, đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi vị tiên sinh này.
"Có so sánh mới thấy có sự tương phản." Lâm Sắt nói một câu, Cách Lỗ Tư càng không hiểu được.
"Chuyện này tự tay tôi làm được rồi. Cách Lỗ Tư, cậu không cần để ý đâu." Lâm Sắt phân phó nói.
Cách Lỗ Tư: "Vâng, thưa tiên sinh." Nhưng mà trong lòng cậu căn bản không biết Lâm Sắt đang nói chuyện gì.
Ngày hôm sau, phiếu điểm của Y Lai thời đại học đột nhiên được công khai trên internet. Tấm phiếu điểm này, mỗi một thành tích đều hết sức ưu tú. Trong ấn tượng của dân chúng, Y Lai ngu xuẩn, chỉ có cái mặt đẹp, là người cực kỳ tiểu nhân. Mà khi tấm phiếu điểm này được công bố, dân chúng bỗng nhiên kinh ngạc phát giác, Y Lai cư nhiên lại tốt nghiệp đại học Quốc Lập, hơn nữa thành tích cũng hết sức ưu tú. Chủ nhân tấm phiếu điểm này cùng vị Y Lai ngu xuẩn kia là một người sao? Lẽ nào Y Lai dùng tiền mua chuộc giám khảo chấm thi? Rất nhanh đã có người đặt câu hỏi cho trường Quốc Lập. Mà trường đại học kia cũng rất nhanh đã có câu trả lời, tấm phiếu điểm kia xác thực được lấy từ phòng học vụ đại học Quốc Lập.
-------------------
Đã đến lúc bé yêu lấy lại sự trong sạch:v Yahooooh!!! À truyện đang trong quá trình beta nên có bạn sẽ thắc mắc sao chương thì xưng "tôi-em/cậu", chương thì lại "ta-ngươi". Rất xin lỗi vì sự bất tiện này, mình sẽ cố gắng sửa chữa đồng thời sẽ không làm chậm tiến độ của truyện:3 Yêu yêu!