Anh nhìn người đối diện, Y Lai tựa hồ không cảm giác được chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang ưu nhã dùng bữa.
Cho nên ánh mắt kia là nhắm vào một mình anh sao?
Hoắc Cách thân sĩ lột vỏ hải sản, gắp vào bát Y Lai.
Ánh mắt nguy hiểm như chó sói kia lại lạc trên người anh. Hoắc Cách nhếch miệng cười, đối với Y Lai cực kỳ ân cần.
Y Lai thì lại đang cố kiềm nén sự lúng túng của mình, cố khiến cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút.
Sau khi cơm nước xong, Hoắc Cách đưa Y Lai về đến tận nhà mới chịu rời đi. Tất nhiên anh đã phát hiện Y Lai không mấy dễ chịu, anh không nghĩ tới có thể thấy biểu tình trên mặt Y Lai dễ dàng như vậy. Y Lai như thế không giống với Y Lai trong ký ức anh từng quen.
Hoắc Cách vừa định lên phi cơ, liền phát hiện có người đang đứng cạnh mình. Quần áo nam nhân này trông rất chật vật, thế nhưng vẫn cứ thẳng tắp đứng nơi đó, ánh mắt dõi theo anh, không hề che giấu sự căm ghét. Hoắc Cách cũng không nói lời nào, nhàn nhạt nhìn lại.
"Hoắc Cách." Nam nhân mở miệng nói.
"Lâm Sắt." Ngữ khí Hoắc Cách vô cùng bình tĩnh.
Lúc này hai người vẫn chưa có bất kỳ ngôn ngữ cùng hành động nào quá khích chỉ là ánh mắt giao nhau trong chốc lát. Nếu là người bàng quan, sẽ đoán họ đang chuẩn bị chào hỏi nhau. Trên thực tế, trong khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau đó tràn đầy sự thù hận. Vẻ mặt Lâm Sắt không giẩu nỗi sự chán ghét, trong mắt Hoắc Cách thì lại hiện lên vẻ trào phúng nhàn nhạt. Hoắc Cách cảm thấy chốc nữa Lâm Sắt nhất định sẽ vung cho mình một quyền. Thế nhưng anh vô cùng bất ngờ, từ đầu tới cuối Lâm Sắt không hề động thủ.
"Vào những lúc như thế này bệ hạ lại triệu hồi cậu về Đế Quốc công tác, quả nhiên rất coi trọng cậu." Lâm Sắt nói.
Biểu tình Lâm Sắt hơi hơi thay đổi. Lâm Sắt đi lướt qua người anh, chỉ để lại một cơn gió cô độc. Hoắc Cách rất nhanh đã hồi thần, cũng xoay người lên phi cơ.
Lúc Y Lai ra mở cửa, nhìn thấy nam nhân đứng đó thì thất kinh. Nếu như không phải đã quá thân quen gương mặt đó, y hầu như không nhận ra người đang đứng trước mặt mình. Lâm Sắt vô cùng chật vật, tóc ngổn ngang, mắt thâm quầng, trong mắt tràn ngập tia máu, trên cằm râu mọc tua tủa, tựa như dã mấy ngày không tắm mấy đêm không ngủ vậy.
Y Lai lui về phía sau một bước, Lâm Sắt tiến lên trước một bước, tiếp đó liền ôm lấy y, cằm đặt trên bả vai y, hơi thở ấm áp phà vào tai y. Y Lai rất muốn đẩy hắn ra, thế nhưng một giây sau, y lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn cùng tiếng ngáy nhè nhẹ, ngủ rồi sao?!
Y Lai chần chừ một chút, liền đem hắn ôm lấy, đỡ hắn tới ghế sa-lông. Y Lai ngồi đối diện Lâm Sắt một hồi, ánh mắt có chút mờ mịt rơi trên người hắn. Đối với những việc làm của Lâm Sắt, tại sao hắn lại mệt mỏi như vậy, y không muốn biết. Đối với tình cảm của Lâm Sắt, y cũng không muốn biết. Y không phải người có thói quen trốn tránh, y chỉ là muốn bình lặng suy nghĩ cho tốt thôi.
Y biết y cùng Lâm Sắt có một đoạn quá khứ. Phần ký ức này y đã nghe rất nhiều người nhắc qua, thế nhưng chuyện y đã quên, y cũng không cưỡng cầu mình nhớ lại.
Y tại sao lại muốn lên giường cùng Lâm Sắt? Cứ coi như là bản thân kiềm nén quá lâu đi, vậy nếu như người đó là Hoắc Cách, y sẽ không làm chuyện như vậy... Đến cùng là trong lòng y vẫn còn quan tâm Lâm Sắt sao?
Ánh mắt Y Lai rơi trên gương mặt Lâm Sắt. Đường nét cứng rắn lạnh lẽo, thế nhưng cũng thật ôn nhu, đặc biệt là lúc nhắm mắt lại, lông mày cong cong phảng phất như đang cười. Trong lòng Y Lai đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Y Lai liếc mắt nhìn bảng điều khiển cửa. Người này Y Lai có biết, chính là Cách Lỗ Tư – trợ lý của Lâm Sắt.
Cách Lỗ Tư hiển nhiên cũng nhìn thấy Lâm Sắt đang ngủ say, cậu đứng ngay cửa, vào cũng không được, ra cũng không xong.
Y Lai đứng lên, đi ra ngoài.
"Anh ta làm sao lại biến thành như vậy?" Y Lai hỏi.
Cách Lỗ Tư muốn nói lại thôi.
Y Lai ôm cánh tay nhìn cậu.
"Sản nghiệp của gia tộc gần đây xảy ra chút vấn đề. Tiên sinh đã ba ngày không ngủ rồi."
"Vấn đề gì?"
"Có người đối phó gia tộc Wilson."
"A? Gia tộc Wilsonkhông phải gia tộc lớn nhất Đế Quốc sao? Còn có người dám đối phó." Y Lai hứng thú hỏi.
Cách Lỗ Tư chần chờ một chút: "Có một người..."
"Nặc Mạn Đại Đế?"
Cách Lỗ Tư gật gật đầu.
"Không đến mấy ngày, tài sản của gia tộc đã mất đi một phần ba. Mấy ngày nữa, gia tộc Wilson sẽ không còn là gia tộc lớn nhất nữa mất."
"Hắn đối phó không phải là gia tộc Wilson, mà là Lâm Sắt."
"Đúng a, ngài ấy đúng là đối phó Lâm tiên sinh, nếu không thì đã không triệu hồi đại thiếu gia của gia tộc Thế về Đế Quốc rồi."
Ánh mắt Y Lai lóe lóe: "Cậu nói Hoắc Cách?"
Cách Lỗ Tư trầm mặc không nói.
Đương nhiên cũng chỉ có Hoắc Cách. Năm đó khi Hoắc Cách bị chuyển công tác sang hành tinh khác, từ thượng sĩ thăng chức thành trung úy. Đây vốn là một nam nhân có dã tâm cùng hoài bão.
Người như Hoắc Cách hành sự rất quyết đoán, người anh không thích thì đừng mong anh liếc mắt tới, người anh yêu mến thì nhất định sẽ theo đuổi tới cùng. Năm đó anh bị điều tới hành tinh khác, có phải đã từ bỏ mối tình này không? Lần này Hoắc Cách trở về, đến tột cùng là vì dư tình chưa dứt, hay là vì tuân lệnh hoàng đế muốn gây khó dễ Lâm Sắt?
Hạt giống hoài nghi một khi đã gheo xuống, liền bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
"Tại sao anh ta lại muốn đối phó Lâm Sắt?" Y Lai hỏi.
"Bởi vì chiến tranh."
Y Lai rất thông minh, rất nhanh đã nghĩ thông: "Bệ hạ muốn đem sai sót của Hỏa Diễm Cơ Giáp đổ lên người Lâm Sắt?"
Cách Lỗ Tư nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm."
"Rốt cuộc anh ta có động tay động chân với Hỏa Diễm Cơ Giáp không?"
Cách Lỗ Tư lau mồ hôi: "Cái này tôi cũng không biết..."
Rất may, sau đó Y Lai cũng không hỏi khó cậu nữa.
Cách Lỗ Tư nơm nớm lo sợ đứng ngay cửa chờ, đợi mấy tiếng Lâm Sắt cũng không tỉnh dậy, mới lặng lẽ rời đi.
Y Lai ngồi một bên, ánh mắt thẫn thờ nhìn Lâm Sắt.
Lâm Sắt này một khi ngủ liền ngủ đến thiên hôn địa ám*, thời điểm hắn tỉnh lại đã là gần trưa hôm sau.
(Thiên hôn địa ám: Ngủ đến không biết trời trăng.)
"Anh ngủ kinh thật đấy!"
Lâm Sắt mở mắt ra, liền nghe thấy một âm thanh trào phúng. Y Lai mặc áo ngủ màu trắng, hai chân để trần. Lâm Sắt nhìn xuống, chăm chú nhìn đôi chân thon dài trắng nõn...
"Anh nhìn đi đâu đấy?" Y Lai hơi hơi nheo mắt.
Lâm Sắt từ trên ghế sa-lông bò xuống. Vóc người hắn cao to, sô pha lại nhỏ hẹp, hắn ngủ ở nơi đó kỳ thực cũng không thoải mái, cả người đều đau nhức. Thế nhưng đây là nhà Y Lai, hắn ngủ đặc biệt sâu.
Lâm Sắt thu hồi ánh mắt: "Mượn phòng tắm của em một chút."
Nhìn dáng vẻ Lâm Sắt bấn bấn loạn loạn, Y Lai cũng vô cùng không dễ chịu, y gật đầu.
Lâm Sắt nhìn y phục của mình: "Có thể cho tôi mượn một bộ áo tắm không?"
Y Lai nhìn vóc người Lâm Sắt cao lớn hơn mình rất nhiều, nhíu mày.
"Tôi rất tình nguyện." Khóe mắt Lâm Sắt mang theo ý cười. Hắn rất tình nguyện mặc quần áo Y Lai, chỉ cần nghĩ đến y phục trên người mình Y Lai đã từng mặc qua, hắn đã...
Cuối cùng Y Lai cũng đưa cho hắn một bộ, nhưng đó là chuẩn bị cho khách, y chưa từng dùng qua. Lâm Sắt lộ ra biểu tình tiếc nuối. Hắn cầm áo đi vào phòng tắm, rửa mặt, tắm rửa, cạo râu. Lúc hắn đi ra, đã biến thành nam nhân anh tuấn.
Hắn đi tới phòng khách, lại phát hiện không có ai. Hắn liền đi ra ngoài vườn hoa, nhìn thấy giàn nho*, còn có một nam nhân đang cầm một tờ báo ngồi đó. Ánh nắng mặt trời soi rọi trên người y, mái tóc đỏ lóe quang, như một bức tranh phong cảnh yên tĩnh an hòa.
(Giàn nho*: Chương trước là vườn nhãn, bây giờ đã thành nho rồi?! Chắc tác giả nhớ nhầm á >.<)
"Ai Nhĩ Duy Tư đi học rồi?" Lâm Sắt đi tới bên người y ngồi xuống, tiếp đó hỏi.
"Đúng đấy, tối hôm qua cũng không về."
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên nhóc con đến trường, nhóc chơi rất vui vẻ liền không về dinh thự Niết Phổ Đốn, cũng không về biệt thự của Y Lai, mà ngủ luôn tại trường. Tối hôm qua nhận được điện thoại của vật nhỏ kia, tâm tình Y Lai hết sức phức tạp, một mặt là vui mừng, vì con trai y đã lớn rồi, mặt khác lại có chút mất mát, chờ lớn thêm chút nữa, con trai y sẽ rời đi.
Có điều y cũng không thể làm gì, con trai y vẫn sẽ lớn lên, sẽ rời xa y. Biểu tình Y Lai có chút hoảng hốt.
Điện thoại Y Lai đột nhiên reo. Y ấn ấn chiếc nhẫn trên tay, một mã số liền hiện ra. Y Lai cứ mặc cái điện thoại reo nửa ngày cũng không bắt máy.
Ánh mắt Lâm Sắt nhanh chóng đảo qua, số kia hình như là của Hoắc Cách. Y Lai không tiếp điện thoại của anh ta, lẽ nào lời Cách Lỗ Tư nói có tác dụng sao?
Lâm Sắt biết, việc Hoắc Cách xuất hiện vào khoảng thời gian này nhất định không phải là ngẫu nhiên. Khi thấy Y Lai cùng Hoắc Cách đi dùng cơm, hắn xác thực đố kỵ đến muốn điên rồi, thậm chí có loại kích động muốn giết chết Hoắc Cách, đem Y Lai giấu đi, như vậy Y Lai sẽ triệt để thuộc về một mình hắn.
Thế nhưng hắn nghĩ đến hậu quả, nếu như làm vậy, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Y Lai. Hắn dùng chút tự chủ còn sót lại cố khống chế chính mình. Hắn cần tính toán thật cẩn thận, hắn bảo Cách Lỗ Tư nói những chuyện "kia", kết quả đối với hắn mà nói cũng không ngoài dự kiến. Y Lai không phải người cường hãn, khổ nhục kế đối với y cũng hữu hiệu đôi chút.
Tâm tình Lâm Sắt càng tốt lên.
"Chuyện hôm qua là anh bảo Cách Lỗ Tư nói sao?" Y Lai đột nhiên hỏi.
Lâm Sắt cứng người: "Hả?"
Y Lai không hỏi nữa, Lâm Sắt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm Sắt, chuyện anh làm tôi tuyệt đối không cảm kích. Tôi vốn không hận Nặc Mạn Đại Đế." Y Lai nói.
"Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ những việc mình là sẽ khiến em cảm động." Lâm Sắt nói, "Tôi làm vì bản thân tôi thôi." Hắn cùng Nặc Mạn Đại Đế, kỳ thực đều là những kẻ tổn thương y nhất, bây giờ lưỡng bại câu thương, là tự thay nhau báo thù cho y đấy thôi...
"Quả nhiên là anh làm." Ánh mắt Y Lai trở nên lạnh lẽo.
Lâm Sắt: "..." Y Lai mỗi giờ mỗi khắc đều thử lòng hắn. Hắn cẩn thận từng li từng tí một quan sát sắc mặt của y, Y Lai không cảm kích, thế nhưng tựa hồ cũng không tức giận.
Y Lai tiếp tục đọc báo.
Ánh mắt Lâm Sắt nhìn chung quanh: "Gia tộc Wilson hiện giờ đang đối mặt với cảnh khốn khó, lâu đài Mai Lâm chỉ còn mỗi một mình tôi ở, chi phí lại quá lớn. Tôi muốn bán nó đi. Cảnh trí nơi này rất đẹp, Y Lai, em có cho thuê trọ không?"
Y Lai thả tờ báo xuống, nhìn hắn: "Chờ gia tộc Wilson phá sản lại nói."
------------------------------
Hiên Dư: Hề hề:">> à hí hí hí hí:">> Thứ 2 tuần sau sinh nhật tui nè:">> Ai có quà hơm~~~