Mục lục
(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đào Tử

_____________________________

Hai người Bùi Diệp chạy vội trở về.

Tần Thiệu chạy gần như muốn hụt hơi.

May mắn chỗ bọn họ dạo phố cách khách điếm ngủ lại không xa lắm.

Vừa chạy đến đầu đường liền nhìn thấy bách tính vây quanh một vòng trước cửa khách điếm xem náo nhiệt.

"Tất cả nhường đường một chút!"

Bùi Diệp thừa dịp hỗn loạn rút ra cây côn trắng.

Xuyên qua đám người mới phát hiện Lê Thù nói "Thân Tang xảy ra chuyện" và "Xảy ra chuyện" bản thân tưởng tượng cách biệt một trời.

Đại sảnh khách điếm chia ba nhóm người, đứng tách nhau rõ ràng.

Thân Tang và một thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng cùng một chỗ, Lê Thù ngồi cách đó không xa quan sát.

Một thiếu niên lang buộc tóc đuôi ngựa cao y phục đỏ tay áo hẹp, bên hông đeo đai da đen, mười mấy tên tay chân ăn mặc thống nhất đi theo phía sau, từng tên hung thần ác sát.

Ngoại trừ hai nhóm người này, còn có một nhóm.

Còn lại một nhóm cũng có hai người, thiếu niên dẫn đầu mũi cao mắt sâu, mày kiếm sắc bén, tuổi còn nhỏ đã có một cỗ uy thế không giận tự uy.

Thiếu niên bên cạnh cậu ta chắc là kiểu thư đồng, đang cẩn thận thuyết phục cái gì đó, gấp đến độ trán đổ mồ hôi.

Khách điếm bị đập một bộ phận, trán Thân Tang cũng mang vết bầm đen.

"... Chỗ các ngươi còn muốn mở ở trấn Thiên Môn hay không, ngươi có muốn đi học ở thư viện Thiên Môn tiếp không?"

Tướng mạo thiếu niên áo đỏ thanh tú nhưng lại vênh váo hung hăng, trong tay còn cầm một cây roi màu nâu.

Thân Tang cả giận nói: "Muốn ra vẻ uy phong về nhà cậu chơi đi, tại đây ức hiếp dân chúng thấp cổ bé họng tính là gì?"

Thiếu niên áo đỏ hai tay ôm ngực.



"Dân chúng thấp cổ bé họng là ngươi tự mình đưa đầu ra muốn chịu roi của ta, ta thỏa mãn ngươi, trái lại là ta không phải? Thân Tang, đừng tưởng rằng quan hệ giữa ngươi và Tần Thiệu tốt, làm chó nhà cậu ta, liền cho rằng mình là môn sinh Tần thị. Tần Thiệu cũng không dám chính diện khó xử với ta."

Thân Tang giận tiến lên trước, lại bị huynh trưởng đồng hương sau lưng ngăn lại.

"Đừng hành động theo cảm tính!"

Thân Tang vừa tức vừa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắt chỉnh tề khảm sâu vào thịt trong lòng bàn tay.

Lúc này, tên thiếu niên mũi cao mắt sâu kia cất bước chuẩn bị đứng ra.

Cậu ta đang muốn mở miệng, Bùi Diệp lên tiếng cắt ngang động tác của cậu ta.

"Thân Tang, ai đánh cậu thành bộ dạng này?"

Giọng nữ đột nhiên xuất hiện hấp dẫn lực chú ý mấy người ở đây, Thân Tang nhìn thấy Bùi Diệp cầm theo cây gậy trắng từng lấy đầu trăm tên binh phỉ kia, mí mắt nhảy gấp một cái.

Cô trở về lúc nào?

Lê Thù ngồi một góc khoa tay thủ thế, công lao thâm tàng.

"Nương tử từ đâu tới?"

Thiếu niên tóc đuôi ngựa cao buộc dải dây đỏ được gọi là "Lăng tam lang" xoay đầu lại.

Bùi Diệp không trả lời, ngược lại trực tiếp hỏi cậu ta: "Trong nhà cậu có bối cảnh gì?"

Sự nhúng tay của cô để ba nhóm người tạm dừng tranh chấp.

Lăng tam lang cầm roi nói: "Thú vị, còn có người không biết ta sao?"

Bùi Diệp hỏi lại: "Cậu rất nổi danh?"

Tần Thiệu lúc này mới chen ra khỏi đám người tiến đến.

"Lăng Triều, tại sao lại là cậu!"

Nhìn bóng người màu đỏ quen thuộc, mặt bốc lên mồ hôi mỏng của Tần Thiệu lộ ra ghét bỏ.

Lăng tam lang tên là Lăng Triều, răng lợi phụ thân không tốt chỉ có thể ăn bám, nhưng mẫu thân lại là thân muội của Hoàng đế -- Nhu Tuệ trưởng đế cơ.

Đương kim hoàng đế là cữu cữu ruột của Lăng Triều.

Hoàng đế đối với Nhu Tuệ trưởng đế cơ không thân cận nhưng thật thích người cháu trai Lăng Triều này.

Bởi vậy Lăng Triều giữa những người cùng thế hệ đặc biệt ương ngạnh.

"Tần Thiệu, cậu cũng ở đây."

Lăng Triều nhìn Tần Thiệu rồi nhìn Bùi Diệp, trong miệng chậc chậc ghét bỏ.

"Cậu thật sự càng sống càng mất mặt, cả ngày giao du với những lớp người quê mùa này."

Tần Thiệu lo lắng Bùi Diệp một gậy đánh chết Lăng Triều.

Mặc dù con người Lăng Triều mồm gợi đòn, nhưng tội không đáng chết.

"Cậu nói thêm câu nữa, ta liền cáo tri toàn bộ lời nói hành động của cậu với bệ hạ."

Mách lẻo đáng xấu hổ, nhưng hữu dụng nha.

Trời khắc Lăng Triều.




Lăng Triều cầm roi dù tức nhưng không làm gì được Tần Thiệu.

Với thân phận cậu ta, cực ít có đồng niên cậu ta không dám chọc, cố tình Tần Thiệu chính là đám không dám chọc ấy.

"Vừa mới xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu đập khách điếm này?"

"Cái gì gọi là ta 'Vì sao đập khách điếm này'?" Lăng Triều đang kìm nén bực bội, nghe nói như thế lập tức khó chịu, như pháo nổ tại chỗ, "Trước kia ta chỉ tìm Lang Hạo tính sổ sách một chút thôi, ai ngờ đám chó săn quê mùa của cậu xen vào việc của người khác, quất cậu ta có chút không chết được."

"Lang Hạo" Lăng Triều nói chính là vị thiếu niên mũi cao mắt sâu ấy.

Bùi Diệp vừa ăn dưa vừa yên lặng nhận diện Lang Hạo.

Con lai, ngũ quan sâu hơn người khác một chút.

Nam nữ chính quả nhiên là sự tồn tại được buộc chặt.

Chân trước vừa gặp nữ chính Tiêu Phi Nhi, chân sau liền gặp nam chính bạo quân Lang Hạo.

Bọn họ là tổ đội tới sao?

Mấy thiếu niên xung đột kể ra cũng đơn giản. Lăng Triều muốn tìm nơi Lang Hạo ngủ trọ gây phiền phức, phần phật một đống người xông tới, bộ dáng hung hãn rất giống là lưu manh thu phí bảo hộ.

Thân Tang và huynh trưởng đồng hương đang nói cười trở về, nhìn thấy tràng cảnh này liền cho rằng là đập phá quán, muốn tiến lên làm người hòa giải.

Cửa khách điếm cũng không lớn, nhiều người như vậy nhét chung một chỗ đương nhiên dễ ngộ thương.

Trong hỗn loạn, Thân Tang thay huynh trưởng đồng hương ngăn cản một chút, kết quả Lăng Triều dưới cơn giận lỡ tay vung roi trán hiện một vết bầm đen.

Tần Thiệu nhìn Lang Hạo gương mặt xa lạ, quay đầu hỏi Lăng Triều.

"Cậu ta chọc giận cậu chỗ nào?"

Lăng Triều nói: "Cậu quản nó làm sao chọc ta ư? Quản rộng thế?"

"Cậu làm bằng hữu ta bị thương, còn mở miệng nhục nhã, tại sao ta lại mặc kệ?"

Nếu là mặc kệ, đầu Lăng Triều sớm bị gõ.

"Các cậu là đấu võ mồm à, hay là đang tán tỉnh đây?"

Bùi Diệp nghe một hồi cảm thấy nhàm chán, hai người này có nói tới mai cũng không thú vị bằng nam chính bạo quân tương lai.

Tần Thiệu: "..."

Lăng Triều: "..."

Những người khác: "..."

"Hai người bọn ta nói chuyện, nơi này có chỗ cho cô xen vào?"

Lăng Triều nhìn thái độ của Tần Thiệu, lập tức để tâm, cũng càng khinh bỉ nguyên tắc kết bạn không kiêng kỵ của Tần Thiệu.

Bùi Diệp nói: "Thân Tang là bằng hữu ta quen, cậu ấy chịu uất ức, đương nhiên ta không thể đứng nhìn, phiền cậu nói lời tạ lỗi với cậu ấy."

Lăng Triều phảng phất nghe được chuyện cười lớn.

Cậu ta?

Tạ lỗi với Thân Tang?




Hoang đường!

Bởi vì Bùi Diệp là nữ, Lăng Triều vênh váo hung hăng cũng không có ý động thủ.

Cầm roi trong tay chống nạnh.

"Nếu ta không thì sao?"

Ánh mắt Bùi Diệp lãnh đạm nói: "Nếu không xin lỗi, ban đêm sẽ phát sinh chuyện không tốt."

Lăng Triều bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm đến toàn thân mất tự nhiên, thầm nói tà dị.

"Buồn cười! Loại nói láo này con nít ba tuổi cũng không tin."

Tần Thiệu ở đây, Lăng Triều náo loạn một hồi liền cảm thấy vô vị, dẫn đám tay chân đi, trước khi đi còn hung dữ trừng mắt liếc Lang Hạo.

【 Ngươi chờ đó! 】

Cậu ta mở miệng ra khẩu hình.

Lang Hạo đáp trả bằng ánh mắt lạnh như băng, tự dưng lộ ra một cỗ ngạo mạn.

Bùi Diệp tiến lên đưa một bình tan máu bầm cho Thân Tang.

Cô thấp giọng an ủi: "Chậm nhất ngày mai, tên nhãi kia sẽ quay lại đuổi theo cậu nói tạ lỗi."

Chắc chắn luôn.

Rước lấy ánh mắt của nam chính bạo quân tương lai Lang Hạo.

Thân Tang cười khổ lắc đầu, không để lời này ở trong lòng.

Duy chỉ có Lê Thù biết Bùi Diệp xuống tay với Lăng Triều.

"Cô làm gì cậu ta rồi?"

Bùi Diệp nói: "Đứa trẻ không nghe lời, phải bị đánh đòn."

9999 cái vang dội, khắc sâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK