Mục lục
(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đào Tử

___________________________

Bùi Diệp thành công khiến mặt chú Chu vặn vẹo.

Ánh mắt Phó Miểu cũng một lời khó nói hết nhìn cô.

Hắn biết thực lực Bùi Diệp mạnh, miệng độc, nhưng không nghĩ tới ngay lúc này cô cũng dám mở miệng mắng.

Bùi Diệp liếc qua Phó Miểu, xùy nói: "Nhìn tôi làm gì? Tôi có nói câu nào sai ư? Ông ta ghen ghét cha mẹ anh chẳng phải do cha mẹ anh quá ưu tú sao, ông ta mãi không chịu thừa nhận điểm ấy. Ghen ghét bởi vì quá cùi bắp! Gà đến nỗi không chịu nhìn thẳng vào hiện thực, không chịu thừa nhận người khác ưu tú, không nhận thức rõ bản thân lại tự cao tự đại. Tôi cảm thấy ghen ghét là việc thường tình, ai dám nói mình cả một đời chưa từng ghen ghét ai? Nhưng có người sẽ đem ghen ghét hóa thành động lực tiến lên, mà có người thì sẽ nhìn chòng chọc người leo trên chỗ cao, nghĩ trăm phương ngàn kế kéo người ta xuống."

Cái gì là ghen ghét?

Một loại dụ.c vọng ăn sâu vào nhân tính.

Mọi người càng yêu thích đồ vật mình có, dụ.c vọng sẽ càng mãnh liệt, mà loại yêu thích này một khi biến chất sẽ hóa thành ghen ghét với những người khác -- Ghen ghét người khác có đồ vật tốt hơn của mình. Chú Chu cũng như thế, dưới ghen tị thúc đẩy tổn thương người khác.

Phá hủy hết thảy thứ cha mẹ Phó Miểu có, lấp đầy mục rỗng bị ghen ghét gặm nuốt ra.

"Ông từng lặp lại một lần, cường điệu mình ghen ghét, muốn hợp lý hóa hành vi làm ra vì ghen ghét để người nghe sinh đồng cảm với ông, hiểu hành vi của ông -- Sắc mặt đó thật khiến người ta buồn nôn." Bùi Diệp thông qua người giấy nhỏ nghe lén được mệnh lệnh âm thầm của chú Chu cho tay bắn tỉa bắn cô, không nhịn được cười khẩy tiếp tục đả kích, "Người có thất tình lục dục, có người có thể khắc chế bọn chúng, nhưng cũng có người bị bọn chúng chi phối, mặc cho nhân tính, lương tri bị gặm nát. Thừa nhận người khác ưu tú rất khó sao? Thừa nhận mình gà rất khó sao?"

Sắc mặt chú Chu xanh xám, nhìn chằm chằm Bùi Diệp, dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng trái tim cùng đại não của cô.

Bùi Diệp nói: "Ông biết giờ khắc này mình có biểu lộ gì không? Vặn vẹo, xấu xí, ông khẳng định đang suy nghĩ -- Giết con nhỏ chướng mắt này, bắn nổ đầu nó -- Nhưng ông cũng rất tức giận táo bạo, bởi vì những tay bắn tỉa kia không hành động dựa theo ý ông."

Chú Chu nghe được ba chữ "Tay bắn tỉa", trợn tròn tròng mắt gần như muốn rớt khỏi hốc mắt.

"Mày -- "

Nét mặt Phó Miểu nghiêm hơn.

"Còn có bắn tỉa?"

Hai tay Bùi Diệp đút trong túi áo, chế giễu Phó Miểu bị hiện thực giáo dục.

"Không thì sao? Bọn họ muốn bắt sống anh, sao có thể chỉ phái hai ba con mèo con, còn bị anh dễ như trở bàn tay độc chết."

Phó Miểu quá tự tin, tự tin đến độ tự phụ.

Biết rõ chú Chu có vấn đề còn dám nhảy vào hiểm địa, đây là cầm tính mạng hắn làm tiền đặt cược.

Dù hắn có thể may mắn sống sót qua trận đánh lén này, khả năng bị bắt sống cũng cực lớn, trừ phi sinh ra ngoài ý muốn.

Phó Miểu nhìn chú Chu dần dần lộ ra bối rối e ngại, mím môi không nói.

Hắn không vui.

Hắn tự tin có thể toàn thân trở ra trong tay chú Chu, kết quả hắn ngã, chú Chu còn lá bài, để tay bắn tỉa mai phục trong tối chờ lệnh.

Chú Chu tự tin có thể đùa bỡn hắn xoay vòng vòng, không lừa được thì còn có thể bắt sống hắn, từ trong miệng hắn ép hỏi ra di vật nghiên cứu của cha mẹ, hai cách không được thì để tay bắn tỉa giết người diệt khẩu, kết quả đụng phải biến số là Bùi Diệp, không có một xíu phòng bị đã lật nhào.

"Sư tử vồ thỏ cũng cần toàn lực, dù có ưu thế áp đảo cũng đừng xem thường bất luận kẻ nào."

Bùi Diệp xuất hiện làm chú Chu ngăn cản tay bắn tỉa, chẳng phải do nhìn cô là thuần nhân loại mà khinh khi?

Phó Miểu nói: "Cô nói đúng, là lỗi của tôi."

Chú Chu mới đầu còn bình tĩnh, nhưng khi ông ta liên hệ tay bắn tỉa lại phát hiện bên kia không hề có động tĩnh gì, đối lập với Bùi Diệp như đã lường trước, ông ta không còn ổn định được nữa. Thừa dịp Bùi Diệp và Phó Miểu nói chuyện, thừa cơ phát động năng lực cải tạo, thình lình từ trong miệng phun ra một làn sương đen.

Phó Miểu sợ sương đen có độc, nín thở đồng thời bị Bùi Diệp mang chạy đến một chỗ khác không có sương đen.

Nhìn lại chỗ cũ đã không còn bóng dáng chú Chu.

"Tôi đuổi theo chú ta!"

Mặc dù người không còn hình bóng, nhưng còn có thể nghe được tiếng bước chân.

Phó Miểu tránh thoát tay Bùi Diệp đuổi theo, lần theo thanh âm đuổi tới đầu bậc thang lại phát hiện trên mặt đất rải rác quần áo vớ giày của chú Chu.

"Người đâu?"

Người biến mất, không có chút tiếng bước chân, phảng phất chú Chu bốc hơi khỏi nhân gian.

Phó Miểu không tin tìm hai tầng lầu phía dưới.

Lầu sáu và lầu năm phủ một lớp bụi thật dày, chỉ có dấu chân hắn và chú Chu để lại khi lên lầu, không có dấu chân hướng xuống.

Hắn đi lên bên trên, tìm kiếm lầu tám và lầu chín, vẫn không có người.

Trên này chỉ có vết chân của hắn, cũng không có của chú Chu.

Phó Miểu cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ mấy lần, không phát hiện hình bóng chú Chu...

Hoặc là bốc hơi khỏi nhân gian, hoặc là chắp cánh bay.

Theo hắn biết, cải tạo sinh học có thể khiến người ta có được năng lực bay ngắn ngủi, nhưng độ cao và thời gian bay có hạn, người được cải tạo ngoại hình đặc thù cũng sẽ phát sinh biến hóa tương ứng, có khác biệt cực lớn với nhân loại, mà chú Chu trông bình thường, có thể loại trừ khả năng này.

Khi hắn trở về, Bùi Diệp còn đang ở đầu bậc thang lầu bảy nhàn nhã hút thuốc.

"Tìm được người chưa?"

Bùi Diệp biết rõ còn cố hỏi.

Sắc mặt Phó Miểu tựa người khác thiếu hắn mấy ngàn vạn, đâu có chút thoải mái bắt được kẻ thù.

Bùi Diệp cười nói: "Nói cho anh một đạo lý, ra tay dứt khoát một chút, bất luận là nhân vật phản diện hay là chính phái, kiểu gì cũng sẽ chết bởi nói nhiều."

Phó Miểu nói: "Người nói chuyện nhiều nhất không phải cô à?"

Bùi Diệp nói: "Tôi chỉ là người qua đường nha, không phải là chính phái cũng không phải nhân vật phản diện. Là anh có thù với ông ta, không phải tôi."

Thanh niên tướng mạo nhã nhặn nho nhã sắc mặt nhăn nhó, suýt nữa làm ra tiết mục lấy oán trả ơn bóp chết ân nhân cứu mạng.

"Mà nói nè... Năng lực cải tạo sinh học của anh chỉ mỗi độc thôi à."

Phó Miểu cũng là người thông minh, mới đầu lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy Bùi Diệp nhẹ nhõm còn trêu chọc hắn, hắn mơ hồ liền hiểu cái gì.

Với năng lực của chú Chu, hắn có thể trốn thoát khỏi tay Phó Miểu chứ Bùi Diệp thì chưa hẳn.

"Cái gì gọi là 'Chỉ mỗi độc thôi'?"

Nghe nè, cái đó là lời người nói à?

Có rất nhiều người hi vọng có được năng lực cải tạo, nhưng độ khó cải tạo cực lớn, xác suất tử vong cũng cao.

Đặt trong miệng Bùi Diệp sao đơn giản giống ăn một bữa dịch dinh dưỡng thế?

Bùi Diệp nói: "Tôi tưởng anh sở hữu loại độc rắn này, hẳn cũng sẽ có được năng lực giống rắn, ví như dùng đầu lưỡi bắt mùi, gò má cảm giác nhiệt độ con mồi, đây là năng lực điều tra cực kỳ tốt. Chỉ là độc thôi thì -- Chú Chu của anh tuyệt đối có thể chạy thoát."

Phó Miểu: "..."

Là người ưu tú trong số những người cải tạo sinh học, hắn lại bị thuần nhân loại khinh bỉ.

"Chú Chu đó cũng trải qua cải tạo sinh học, đẳng cấp cải tạo cao hơn anh nhiều, đó chắc cũng là ưu thế của bảy đại gia tộc." Bùi Diệp dụi đầu mẩu thuốc lá, cười phân tích nói: "Theo tôi thấy, đối tượng cải tạo sinh học hơn phân nửa là bạch tuộc -- Anh biết bạch tuộc chứ?"

Nói đến bạch tuộc liền nghĩ đến mực viên, nhưng thời đại này mọi người không trồng không đánh bắt, tất cả đồ ăn đều là dịch dinh dưỡng, có lẽ không biết nguyên liệu nấu ăn thơm ngon như bạch tuộc.

"Sao tôi không biết bạch tuộc cho được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK