Mục lục
(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đào Tử

_____________________________

Vì sao?

Hai mươi tám chữ, từng chữ dưới cái nhìn của cô đều mang ác ý u ám.

Tất cả các chữ trong thụy hào toàn dùng cùng loại "Nhu", "Thuận", "Kính", "Trinh", "Ôn"...

Trước khi Nhu Ý đế cơ gả đi vốn là người có tiềm lực làm thái tử, không nói tính cách thế nào, chí ít thủ đoạn hẳn sẽ không quá yếu.

Hết lần này tới lần khác thụy hào đều là mấy chữ kiểu này.

Thụy hào là cái gì?

Thụy hào là đánh giá đối với người chết khi còn sống!

Bùi Diệp nhìn không ra một chút yêu thương và tôn kính trượng phu đối với thê tử trong câu chữ.

"Hiếu Cung hoàng hậu hình như là sinh mẫu của thái tử?"

Tỳ nữ khó hiểu gật đầu: "Vâng, thái tử điện hạ là con dòng đích duy nhất trong số các hoàng tử."

Biểu lộ Bùi Diệp vặn vẹo trong chớp mắt.

Ha ha --

Cô cảm thấy Hoàng đế và thái tử càng buồn nôn hơn.

Tỳ nữ lại không nhìn thấy biểu lộ Bùi Diệp mất tự nhiên, phối hợp nói, giọng điệu mang vài phần ngây thơ vốn có của thiếu nữ.

"Bệ hạ với Hiếu Cung hoàng hậu mười năm như một ngày, tình thâm không thay đổi, cô gái chưa gả nào không cực kỳ hâm mộ chứ?"



Trượng phu nào mà thê tử tạ thế hơn mười năm còn nhớ mãi không quên?

Nhìn thấy di vật của thê tử liền thương tâm, mỗi khi đến ngày giỗ đều cực kỳ bi ai khóc lớn, thi thoảng còn thương tâm khổ sở đến không cách nào vào triều.

Nhốt mình ở Trung cung treo chân dung của Tiên hoàng hậu hoài niệm giai nhân.

Bất kỳ phi tử có gương mặt hay thần thái tương tự Tiên hoàng hậu đều có thể chiếm được một phần sủng ái.

Nghe nói bệ hạ vì Tiên hoàng hậu viết thi từ tưởng niệm không dưới một trăm bài.

Trước kia cũng có triều thần không có mắt muốn Hoàng đế lập hậu, kết quả bị phạt một phần bổng lộc cấm túc.

Dần dà không ai dám nhắc tới đề tài này nữa.

Nếu như cái này còn không tính là yêu, vậy tỳ nữ không thể nghĩ thế gian còn có tình yêu gì được tính là chân ái.

Bùi Diệp: "..."

Nếu nghe tiếp nữa, chắc cô bị buồn nôn chết mất.

Vì sao?

Nếu Tiêu Phi Nhi cực giống Tiên hoàng hậu thật, thế Hoàng thái tử sao lại vừa thấy đã yêu Tiêu Phi Nhi?

Đừng nói chân dung khó nhận diện không nhận ra mẫu thân nha.

Hoàng thái tử không nhận ra, Hoàng đế cũng mắt mù?

Thời điểm Tiêu Phi Nhi tuổi nhỏ, ngũ quan chưa nảy nở còn có thể nói không xác định.

Nhưng Tiêu Phi Nhi gả cho thái tử làm trắc phi nhiều năm, Hoàng đế nhìn tiểu thiếp của con trai mang gương mặt giống thê tử như đúc...

Không biết ông bạn này cảm thấy thế nào?

Bản thân thái tử biết hắn ngủ cùng một cô gái tướng mạo giống sinh mẫu sẽ thế nào?

Ha, quá nửa là hắn biết rồi.

Đừng quên thế giới này tràn ngập chi tiết thế thân, thái tử có ánh trăng sáng cực giống Tiêu Phi Nhi, tương đương với cực giống mẫu thân.

Ánh trăng sáng!!!

Thái tử, mẫu thân mi biết sẽ leo khỏi Hoàng lăng đập nát đầu chó đứa con bất hiếu nhà mi đó có biết không?

Bùi Diệp liếc qua thoáng nhìn Lang Hạo yên tĩnh ở bên cạnh ăn dưa, không khỏi đưa tay đỡ trán.

Có vẻ như Lang Hạo nam chính chân chính cũng có một ánh trăng sáng giống Tiêu Phi Nhi..

Như vậy vấn đề tới rồi.



Ánh trăng sáng hai vị nam chính trước sau là một người?

Hay là mấy cô gái thế giới này cùng khuôn mặt, một mẫu phẫu thuật thẩm mỹ từ bệnh viện ra?

Để cô ở thế giới này làm nhiệm vụ, thật là khó cho cô.

Hết lần này tới lần khác Lăng Triều còn cảm khái nói: "Có phu quân như thế thì còn gì bằng nữa?"

Bùi Diệp bĩu môi: "Logic của cậu có vấn đề rồi, có cần ta sửa chữa đầu óc cho một chút không?"

Lăng Triều không phục.

"Bùi tiên sinh, cô nói như vậy không đúng."

Bùi Diệp mở miệng nói: "Nếu cậu cưới thê tử, sau đó cậu chiến tử sa trường. Thê tử của cậu mượn chiến công của cậu bước vào giới sĩ tộc quyền quý, cô ấy vừa hoài niệm từng li từng tí bên cậu, vừa hoài niệm, vừa nuôi hết trai lơ này đến trai lơ khác, sinh đứa này đến đứa khác, bọn họ ở phòng phu thê hai người từng ở, ở trên giường hai người từng ngủ ân ái triền miên, vào ngày giỗ của cậu viết thi từ tưởng niệm cậu, người ngoài xem hai người như phu thê ân ái điển hình, thử hỏi làm trượng phu cô ta cậu có vì hành vi của thê tử mà cảm động rơi lệ không?"

Lăng Triều bị phản bác đến mặt đỏ tận mang tai, không thốt nên được câu nào.

"Cái này, cái này... Nào có dạng này..."

Đừng nói cảm động, hiện tại cậu ta buồn nôn đến mắc ói được chưa?

Bùi Diệp lại nói: "Đúng rồi, thê tử của cậu còn vào ngày lễ ngày tết thêm thụy hào cho cậu, ca ngợi cậu dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, hiền lương thục đức, đáng yêu khiêm tốn với người ngoài... Chính là trượng phu điển hình, thử hỏi cậu có vì thê tử tình thâm nghĩa trọng mà cảm động rơi lệ không? Ta nghĩ chắc cậu sẽ."

Lăng Triều ấp úng phản bác: "Ai, ai sẽ cơ! Loại người này, mắt ta mù cũng sẽ không lấy!"

Ân ái đâu ra, rõ ràng là lo lắng một nửa kia chết chưa đủ hả dạ mà.

Hận không thể để một nửa kia ở cõi u minh cũng tiếp tục bị buồn nôn, chứng tỏ cái gọi là quỷ cũng bị buồn nôn chết.

Bùi Diệp cười nhún vai: "Cho nên thế đấy, cậu còn cảm thấy bệ hạ tình thâm nghĩa trọng, tình cảm phu thê bọn họ cảm thiên động địa?"

Lăng Triều: "..."

Không được!

Cậu ta không thể tiếp tục nghĩ sâu tiếp!

Vì sao nghĩ theo khía cạnh ấy, vị hoàng đế này rác rưởi đến mức cậu muốn phỉ nhổ?

"Cái này, cái này không giống... Rõ ràng thế nhân đều nói Bệ hạ và Hiếu Cung hoàng hậu tình cảm tốt..."

Lăng Triều sức lực không đủ phản bác.

Bùi Diệp cười nói: "Ô hay, thế nhân cậu nói nằm dưới giường Đế hậu nghe việc tư phu thê nhà họ à, hay là tận mắt thấy, hay là vị Hiếu Cung hoàng hậu ấy vì tình thâm Hoàng đế đối với mình làm cảm động đến leo từ quan tài ra, báo mộng cho thế nhân tuyên truyền tình yêu của bọn họ?"

Lăng Triều: "..."

Triệt để xì hơi.



Bùi Diệp nói: "Thế nhân nghe đồn, chẳng lẽ không phải người còn sống kia nói? Nếu Hiếu Cung hoàng hậu dưới suối vàng có biết, sợ là bị chọc giận sống dậy."

Lang Hạo bất đắc dĩ nói: "Ý nghĩ của Bùi tiên sinh khác thế nhân, Thúc Dao đừng quá để trong lòng."

Thật muốn dựa theo logic của Bùi Diệp, hầu như không có một Hoàng đế nào là không buồn nôn.

"Còn nữa... Tiên sinh làm sao biết Hiếu Cung hoàng hậu và thụy hào không hợp?"

Bùi Diệp nói: "Hiếu Cung hoàng hậu là con gái Thế Tông, đã từng là Nhu Ý đế cơ, thiên phú hơn xa bệ hạ bây giờ, đã từng là sự lựa chọn cho vị trí thái tử được triều thần đặc biệt xem trọng. Ta nghĩ -- Người từng đứng ở nơi cao như thế, có được quyền thế lớn, sao lại cam tâm trở thành chim tước nuông chiều trong lồng son để ngắm? Cho dù là đứa trẻ nghèo thụ hưởng mấy ngày sinh hoạt quyền quý, cũng không cam chịu bị đánh về nguyên hình nhỉ? Huống chi là đã từng chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm đến ngôi vị hoàng đế, nội tâm không cam lòng sẽ chỉ càng sâu."

Lăng Triều ngượng ngùng nói: "Có lẽ là chân ái thì sao, vì yêu, cũng có người nỗ lực nhượng bộ."

Bùi Diệp thở dài: "Giả thiết Hiếu Cung hoàng hậu thật vì yêu mà lui về phía sau màn, trượng phu cho những thụy hào thế này, là yêu sao?"

Lăng Triều triệt để mất tiếng nói.

"Nam nữ yêu nhau, quý ở tôn trọng lẫn nhau, thành toàn cho nhau. Nếu là chân ái sẽ thấu hiểu cho nhau, mà không phải lấy các loại thụy hào thế này."

Logic Lăng Triều gặp đả kích nghiêm trọng.

Cậu ta hoảng hốt nói: "Nhưng, nhưng... Chân tướng ra sao, cũng chỉ có Hiếu Cung hoàng hậu biết thôi."

Người đã hoăng lâu rồi, thật giả cũng chỉ có thể nghe một vị khác trong cuộc nói.

Những người khác phỏng đoán chung quy chỉ là phỏng đoán, không hoàn toàn coi là thật.

Bùi Diệp nhún vai dang hai tay.

"... Nếu như ta là Hiếu Cung hoàng hậu, cho dù là từ địa ngục bò ra..."

Cô phút chốc lộ ra nụ cười đẫm máu.

"... Cũng tuyệt đối nghĩ hết biện pháp, dùng hết thủ đoạn, để tất cả người khiến mình buồn nôn, trả giá đắt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK