“Làm rất khá, buổi tối sẽ ban thưởng món ngon cho ngươi.” Quản gia cao hứng vỗ vỗ vai gã sai vặt, “Thời khắc mấu chốt còn rất hữu dụng.”
Cửu Đỉnh cũng cười, thán phục nói, “Thật là ác nhân đều gặp ác nhân trị, đối phó bọn nữ nhân này, thô bạo vĩnh viễn hơn hẳn sự hào hoa phong nhã.”
“Ta đây phải đi bẩm báo cho Vương gia.” Giải quyết êm đẹp, quản gia khẩn cấp muốn đi tìm Nhan Hi tranh công, hắn không cần biết có nhận được ban thưởng hay không, chỉ hy vọng Gia nhìn thấy hắn đem chuyện xử lý thoả đáng mà thương tình miễn cho bị ăn đòn.
Cửu Đỉnh một phen kéo lại hắn, “Lão quản gia, bây giờ đừng đi nội viện, chủ tử đang phiền, trừ Vương phi ra người nào tới gần đều rất nguy hiểm.”
“Phát sinh đại sự gì sao?” Quản gia ghé đầu vào, thấp giọng hỏi.
Cửu Đỉnh kê vào lổ tai, thật nhanh nói một câu.
Sau đó, quản gia hai chân mềm nhũn, ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt mở to, “Hoàng thượng…”
Đào Tiểu Vi vừa mới ngủ, ngay cả đầu cũng chôn trong chăn, Nhan Hi đi vào phòng chỉ thấy được mái tóc đen của nàng ở ngoài. (ta cũng ngủ kiểu này =.=)
“Gia, ngài đã trở lại.” Thiên Đồng thấy thế, lập tức biết điều lui ra cửa, giống như thường ngày, đem không gian để lại cho hai vị chủ tử.
Nhan Hi nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem chăn kéo xuống, lộ ra nữa bên mặt của Đào Tiểu Vi, mũi hô hấp được thông thoáng hơn, hô hấp nặng nề chậm rãi chuyển đạm. Nàng thỏa mãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ngủ càng sâu hơn.
Giằng co gần nửa ngày nay, Nhan Hi cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn cởi xuống ngoại bào, tiện tay khoác lên trước giường, vén chăn lên một góc chui đi vào, Đào Tiểu Vi cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, bản năng nàng dựa đi tới, Nhan Hi giang hai cánh tay, đem thân thể mềm mại ôm chặt vào trong ngực.