Võ quan khẳng khái tấu còn chưa kết thúc, thì văn thần không cam lòng muốn ngắt lời,
“Tương lai ngài sao có thể đoán trước? Năm nước liên minh cũng không làm gì được, một Lỗ quốc nho nhỏ sao dám làm càn, Khổng Tử viết…”
“Viết viết viết, làm sao ngài cứ đem lời Khổng Tử ra nói, ngài thì không thể tự mình viết và nói một lần cho chúng tôi nghe một chút sao?”
Võ quan phần lớn đi học không nhiều lắm, từ nhỏ chuyên cần luyện võ nghệ, chịu không được người khác cùng hắn nói văn chương, cho nên không đợi đối phương đem lời Khổng phu tử nói ra, hắn lập tức không nhịn được cắt đứt.
Nhan Hi không nhịn được nhắm lại mắt, làm ngơ cho bên dưới ầm ĩ, bình thời mọi người giả ra bộ dạng ưu nhã, ý kiến không hợp thì huyên náo như cái chợ, cãi nhau đỏ mặt tía tai như người bán hàng rong, nếu không có hắn – vị hoàng đế còn ngồi phía trêm, không chừng cũng xoắn lên tay áo bắt đầu đấm đá.
Đừng xem thường đám quan văn kia là thư sinh trói gà không chặt, một khi hạ thủ thì rất hiểm độc, khi tiên hoàng còn tại thế, đã từng ra xuất hiện qua chuyện bốn đương triều nhất phẩm động tay chân cùng Tể tướng, mà ai đá vị kia cũng không quan trọng, quan trọng là phải trị liệu mấy ngày mới giữ được cái eo của Tể tướng không bị gãy.
Tiên hoàng xử lý quần thần hỗn loạn, đánh năm mươi đại bản, bất luận ai có tội trước vẫn một mực lấy quy tắc triều đình tội luận xử, phạt giảm bổng lộc xuống phẩm cấp, dù sao trừ hoàng đế ai cũng chiếm không đến tiện nghi là được rồi.
Sau khi bị người khác kích động, các đại thần tương đối nhạy cảm liền phát giác hôm nay Kim Loan điện có cái gì không đúng, dường như vừa náo nhiệt vừa xơ xác tiêu điều, theo thói quen dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía long vị cao cao tại thượng, lập tức bị ánh mắt lạnh hẹp dài của tân hoàng toát ra nguy hiểm, hù dọa người đổ mồ hôi lạnh.