Hồi tưởng lại trước đây, từng hình ảnh Nhan Dung vì lấy lòng nàng mà làm ra chuyện buồn cười, Trúc Diệp Đồng bây giờ còn có loại cảm giác không rét mà run, nàng có võ công cũng không thể chịu được, đừng nói chi Đào Tiểu Vi thân thể thiên kim chi quý.
Không cần nghe, nàng hoàn toàn có thể suy đoán ra Nhan Dung đề nghị nhất định là có kinh chứ không có hỉ, bây giờ Đào Tiểu Vi mang thai không nên để tùy ý Nhan Dung đưa ra những thứ kỳ quái, làm ảnh hưởng đến tiểu vương phi còn đang hôn mê trên giường.
Nhan Hi hiểu rõ gật đầu, Trúc Diệp Đồng nói có lý, nhị ca này của hắn đích xác là quá kỳ quái, Vi Vi thân thể suy yếu, vạn nhất không cẩn thận hù đến có thể sẽ hỏng bét .
Nhan Dung bị thê tử ngăn miệng nói không ra lời, lại nhìn thấy thân huynh đệ lộ ra ánh mắt đồng ý, hắn buồn bực vỗ trán một cái, ôm lấy thê tử sải bước đi ra ngoài, hừ, không để cho hắn dạy hắn cũng bất cần. Dù sao đó cũng là nữ nhân của lão Thất, không tới phiên hắn tới quan tâm, Nhan Dung bây giờ càng muốn đem thê tử nhà mình mang trở về trong phòng, thật tốt tra xét, mới vừa rồi nàng vừa che miệng vừa ôm cổ, đến tột cùng là dụng ý gì…
Đào Tiểu Vi ở trong vòng tay ấm áp của Nhan Hi bỗng nhiên thanh tĩnh, ngẩng lên kiều dung, tìm được ánh mắt quen thuộc, rồi thuận thế nhìn đi xuống ngây dại.
“Phu quân, chàng… râu thật dài a.”
Nhan Hi đưa tay vuốt cằm, tinh thần tiều tụy, trắng đêm chưa ngủ quả nhiên râu cũng mọc nhanh hơn, “Vi Vi, vi phu bộ dáng này, có hung tợn không.”