“Đang suy nghĩ gì mà cười thật là vui vẻ.” Vân Diễm cầm khay đựng thức ăn, bên trong chính là điểm tâm mà bạch y thị vệ mua về từ thành trấn mang tới, bởi vì có một lần ‘Đào Tiểu Vi’ oán trách nói dùng giấy dầu bao lại thức ăn sẽ có một mùi vị cổ quái, cho nên từ đó về sau, Vân Diễm đặc biệt hạ lệnh phải dùng hộp đựng thức ăn đặc biệt vì “Con tin” mà dùng.
Cái này có thể nói là một mệnh lệnh bốc đồng, không rõ giáo chủ đây là tại sao lại đối đãi nữ nhân của Nhan Hi tốt như vậy, cơ hồ là cùng thái độ với Tô Bối Nhi, thổi phồng trong lòng bàn tay.
Vân Diễm tính tình không tốt, xưa nay ra lệnh cho thuộc hạ chỉ cần thi hành, hỏi nhiều một câu sẽ phải dựa theo giáo quy xử trí, cho nên cũng không có người nào ở trước mặt hắn lắm mồm, chỉ âm thầm phỏng đoán giáo chủ anh minh thần võ có lẽ là muốn từ nữ tử này nắm được tình báo gì, lúc này mới có chút cẩn thận đem ‘Con tin’ xem làm thượng khách.
Đại khái ngoài Vân Diễm ra, ngay cả Đào Tiểu Vi cũng không rõ hắn tại sao lại như thế, người bên cạnh thì càng không cần phải nói.
Bất quá được cưng chìu ‘Đào Tiểu Vi’ cũng không ngại người khác đối với mình thật tốt, Vân Diễm tự mình đưa tới thức ăn, nàng tùy ý nói cảm tạ rồi mở ra, nhận lấy đôi đũa hắn đưa tới, “Lại là rau củ, mỗi ngày đều những thứ này, Vân Diễm, ngươi lần này đi ra ngoài không mang đủ bạc có phải hay không? Nên không mua thịt cá được.”
Vân Diễm sắc mặt ửng đỏ, chỉ vào củ sen trong khay thức ăn nói, “Đào cô nương, đây là ngó sen, bên trong nó còn có thành ngữ “dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng sao? Nó đúng là một loại rau dưa, trước mắt cũng chỉ có mấy huyện ở Yến quốc có sản lượng rất nhỏ, lấy được không dễ, đây là đặc biệt vì nàng mà mua tới niếm thử trước tiên.”
Không phục liếc mắt hắn một cái, ‘Đào Tiểu Vi’ đem hộp đựng thức ăn đẩy ra, “Còn không phải là rễ cây à, có cái gì ngon, ta muốn ăn thịt, ăn thịt, thịt thịt thịt! !