• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được tiếng gọi, tiểu Thiên đang vùi đầu trong ngực Ôn Uyển quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa phòng mình, nụ cười trên mặt ấm áp như gió xuân, đó là nụ cười chỉ thuộc về mẹ.
"Mẹ." Tiểu Thiên cúi đầu hô một tiếng, giống như tính tình chính ủy, lời tiểu Thiên nói luôn mềm mỏng, giống như Ôn Uyển thường nói với Giản Dung, khi thằng nhóc này trưởng thành, nhất định là người đàn ông ôn văn như ngọc *.
(*) ôn văn như ngọc: giống ôn nhuận như ngọc, ấm áp êm ái như ngọc.
Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, ngồi xổm xuống, tiểu Thiên chạy mấy bước tới, ôm cổ tiểu Cẩn, cậu nhóc vùi đầu vào trong ngực tiểu Cẩn, cúi đầu khóc: "Mẹ, ba đón mẹ về sao? Tại sao mẹ không cần tiểu Thiên, mẹ không được đi, có được không?"
Đứa bé không giống như người lớn, người lớn không thể giải thích được thì từ bỏ, nhưng luôn nhớ trong lòng, lần đầu tiên bị vứt bỏ, tuy nói sẽ tha thứ, nhưng tuyệt đối không để cho mình bị vứt bỏ lần nữa.
Mà đứa bé lại luôn ngây thơ, bé chỉ lệ thuộc vào, cho dù vứt bỏ vẫn nhớ, một khi đạt được lần nữa sẽ đối xử như châu báu, giờ phút này tiểu Thiên ôm tiểu Cẩn, ôm cực kỳ nhanh, chỉ sợ tiểu Cẩn sẽ lại rời đi giống ngày đó.
"Ngoan, mẹ không đi, sao mẹ lại không cần tiểu Thiên chứ, mẹ..." Tiểu Cẩn khàn giọng, "Mẹ chỉ sang nhà bà ngoại, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều yêu tiểu Thiên, sẽ không có chuyện không cần tiểu Thiên."
Tiểu Cẩn đưa tay vuốt đầu tiểu Thiên, trong lòng giống như bị kim đâm, đau không nói ra lời, mình đi đột ngột như vậy, cũng không biết có tạo thành tổn thương trong lòng tiểu Thiên không, đứa bé mới bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu, là bản thân mình rất không có trách nhiệm rồi.
Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn tiểu Cẩn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt: "Bọn họ đều nói tiểu Thiên thành đứa nhỏ không có mẹ, mẹ không cần tiểu Thiên và ba, ba là một người ba tốt, tiểu Thiên là em bé ngoan, sẽ nghe lời, mẹ đừng không quan tâm bố con chúng con."
Nhỏ giọng khóc, ngay cả Ôn Uyển ở xa cũng nghe được lời này, trong lòng căng thẳng, nước mắt trong nháy mắt tuôn trào từ trong mắt, người khác không hiểu, nhưng sao cô lại có thể không hiểu, những ngày này, nhìn tiểu Thiên, nhìn dáng vẻ tiều tụy của chính ủy.
Bây giờ lại nghe được lời nói biết điều như vậy của thằng bé, cô mới hiểu sâu được, ý nghĩa của một người mẹ đối với đứa bé mà nói, yêu đến sâu sắc, đau đến khắc sâu.
Giản Dung ở bên cạnh đỡ Ôn Uyển, nhìn cảnh này, cả khuôn mặt cũng căng thẳng, không biết an ủi ra miệng, cũng không biết nên nói gì, phụ nữ đều cảm tính, nhất là lúc đối mặt với đứa nhỏ.
Tiểu Cẩn vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, bản thân cũng khóc theo: "Ngoan, mẹ sai rồi, mẹ không nên bỏ mặc tiểu Thiên, tiểu Thiên không nên tức giận có được không?"
Cô không biết nói xin lỗi có tác dụng với đứa bé không? Nhưng bây giờ ngoại trừ không ngừng nói xin lỗi, cô cũng không biết nên an ủi thằng bé thế nào, sống chung lâu ngày, nuôi đứa nhỏ cũng ba, bốn năm, cho dù không phải mười tháng mang thai sinh ra, nhưng không khác gì con ruột.
"Không tức giận, mẹ đã trở lại, tiểu Thiên rất hạnh phúc." Tiểu Thiên ôm đầu tiểu Cẩn, lại nói đứa nhỏ bốn tuổi cũng không biết trách móc gì, không phải trưởng thành sớm, mà bởi vì trải qua mất đi mới càng hiểu thêm quý trọng.
Đứng ở nơi xa, chính ủy đã không còn vẻ nhếch nhác lúc trước, khôi phục sạch sẽ, không thể không nói, tiểu Cẩn luôn hiểu được chăm sóc hai cha con như thế nào.
Mặt Trương Nghị cũng căng cứng, không trải qua sẽ không hiểu được, trải qua rồi, lần này tiểu Cẩn rời đi có bao nhiêu d&đ$l(q*đ tổn thương với tiểu Thiên, đều do anh không nên quá xúc động, đối với đứa nhỏ, thật ra nên đắn đo hời hợt một chút.
Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, đưa tay lau nước mắt cho tiểu Thiên, cười nói: "Ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà, mẹ mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho tiểu Thiên, còn có đồ chơi."
Lúc tiếng nói vừa dứt, tiểu Cẩn ôm tiểu Thiên đứng lên, cười cười với Giản Dung và Ôn Uyển, cảm kích từ tận đáy lòng, Trương Nghị đã nói rồi, những ngày này, cô không ở đây, Ôn Uyển vẫn luôn chăm sóc thằng bé.
Nếu không phải mỗi ngày Ôn Uyển vẫn mang theo tiểu Thiên, lúc này không biết thằng bé sẽ uất ức thành dạng gì rồi, tiểu Cẩn chỉ biết lau nước mắt một trận.
Có câu nói, nếu như bạn biết lấy lòng lương thiện đối xử với người khác, như vậy cuối cùng sẽ có một ngày bạn sẽ thu hoạch được nhiều hơn, giờ phút này, cô càng hiểu sâu hơn, cũng cảm kích Ôn Uyển nhiều hơn.
"Chính ủy, chị dâu, buổi tối đừng quên đi nhà ăn ăn sủi cảo, hôm nay nhà ăn làm sủi cảo." Giản Dung ôm Ôn Uyển, cười nói với chính ủy và tiểu Cẩn, có thể nhìn thấy một nhà ba người này không có chuyện gì, mọi người cũng liền ổn định.
Chính ủy gật gật đầu, cười nói: "Được, đã biết, hai người cũng trở về nhà thôi."
Nói xong chính ủy nhận lấy tiểu Thiên, đi theo tiểu Cẩn cùng nhau vào phòng, Giản Dung nhìn theo bóng lưng bọn họ, khẽ nhếch môi cười.
Đều nói bên trong doanh trại nhiều chuyện cũ, nhưng mỗi người đều có hy vọng có thể cùng người yêu bình yên đi đến đầu bạc răng long, làm quân nhân không dễ dàng, làm vợ quân nhân càng không dễ dàng.
Phải biết để duy trì quân hôn lâu dài là một khảo nghiệm với bọn họ, đối với chị dâu và đứa nhỏ, càng là một loại khảo nghiệm.
Bọn họ có thể cho bộ đội rất nhiều, nhưng lại cho vợ quá ít, giống như chính ủy trước kia giáo dục binh lính bên dưới vậy, các cậu đều là đàn ông, có thể nhường vợ một chút thì nhường, chịu thiệt chút còn kém xa hình phạt nặng.
Cũng không ngẫm lại, vợ người khác có chồng nuông chiều, muốn đi dạo phố thì đi dạo phố, định đi du lịch thì đi du lịch, không có chuyện gì còn có thể ra nước ngoài nghỉ ngơi gì đó, nhưng vợ của các cậu, trừ việc vây quanh các cậu, chính là vây quanh đứa nhỏ cùng người già.
Theo quân có thể ngày ngày nhìn thấy, nhưng các cô ấy lựa chọn rời xa thành phố lớn phồn hoa, theo các cậu đến nông thôn chịu khổ, ăn dở, mặc tồi, luôn thấy trước mắt là một vùng xanh lá, buồn tẻ vô vị.
Nếu không theo, luôn giữ vững phần tình cảm này, chịu đựng ở riêng hai nơi, khó khăn lắm mới có thời gian một năm một lần mang theo đứa bé trèo núi lội sông tới doanh trại, còn phải phục vụ các cậu, các cậu có thời gian thì ở bên nhiều một chút, không có thời gian thì bỏ rơi người ta một bên, họ còn phải không ngừng hiểu, hiểu các cậu, các cậu nói các cậu hạnh phúc nhiều không?
Nếu không phải thật lòng quan tâm các cậu, ai sẽ sẵn lòng đi chịu phần khổ này?
Khi đó anh nghe lời này của chính ủy, cảm thấy chính ủy là người đàn ông quá nhiều cảm tính.
Lựa chọn đi theo quân nhân, sẽ phải chuẩn bị tốt, nhưng hôm nay anh mới cảm thụ lĩnh hội sâu sắc hàm nghĩa lời nói này, biết vợ mình không dễ dàng, bọn họ nên biết quý trọng phần tình cảm này, quý trọng cuộc hôn nhân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK